Đương nhiên, đối phương chỉ nhìn thoáng qua Lý Thiên Mệnh, đôi mắt màu trắng đen tập trung vào Lý Khinh Ngữ nhiều hơn.
Y nhìn thoáng qua rồi nói:
- Khinh Ngữ, ngươi đã lớn, càng lúc càng giống nàng.
Nàng, chắc đang nói đến Mộc Hà.
Giây phút Lý Khinh Ngữ nhìn thấy người đó thì vành mắt đỏ hoe, thù hận và lửa giận mười mấy năm hoàn toàn bùng nổ vào phút này, nàng mất kiểm soát với bản thân.
Mắt của Lý Khinh Ngữ dần đổi thành màu trăng trắng ngà:
- Ngươi câm mồm! Ngươi không có tư cách nhắc đến bà!
Diệp Thiếu Khanh hiên ngang đứng che trước mắt hai huynh muội:
- Vũ Văn Thái Cực, đừng nói lời như thế.
Diệp Thiếu Khanh nhỏ giọng nói với Lý Thiên Mệnh:
- Hắn đến tìm ta, ngươi hãy mang Khinh Ngữ đi trước.
Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:
- Vâng.
Nói thật thì khoảnh khắc đầu tiên thấy mặt người này là Lý Thiên Mệnh đã biết y là ai, tông lão thứ chín, Vũ Văn Thái Cực.
Trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên không giống bình thường.
Vũ Văn Thái Cực đến tìm Diệp Thiếu Khanh hiển nhiên là vì việc Diệp Thiếu Khanh thu đồ đệ.
Người này như cáo già, từ đầu đến cuối chỉ nhìn Lý Thiên Mệnh một cái.
- Khinh Ngữ, chúng ta hãy đi thôi.
Đây là nhiệm vụ mà Diệp Thiếu Khanh giao cho Lý Thiên Mệnh, bọn họ ở lại đây không có ý nghĩa gì, thậm chí làm Lý Khinh Ngữ tăng thêm thù hận.
Lý Khinh Ngữ không muốn đi, nhưng bị Lý Thiên Mệnh nhìn, nàng đành rời đi trước.
Lúc này, chỉ có thể tin tưởng vào Diệp Thiếu Khanh.
Chờ bọn họ rời đi, Vũ Văn Thái Cực nheo mắt hỏi:
- Đây không phải nhi tử của Lý Vô Địch, ngươi nhặt về từ chỗ nào?
Diệp Thiếu Khanh hỏi:
- Ngươi dựa vào cái gì xác định hắn không phải?
Vũ Văn Thái Cực trầm giọng nói:
- Đừng nói mấy lời vô nghĩa đó, ngươi có thể lừa bất cứ ai nhưng không thể qua mắt ta.
Mắt Diệp Thiếu Khanh bắn ra mũi nhọn:
- Mặc kệ ngươi, tóm lại là đệ tử của ta, không liên quan đến ngươi.
Ánh mắt Vũ Văn Thái Cực sâu thẳm hỏi:
- Đệ tử? Diệp Thiếu Khanh, ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì? Được tông lão rồi lâng lâng quên hết tất cả?
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Tùy ngươi nghĩ sao.
- Ta nhìn thấu, ngươi muốn ngăn bước chân tiến lên của ta? Tiếc rằng dựa vào một thằng nhóc thì ngươi làm được gì? Chờ hắn trở thành cường giả cũng phải trên mười năm, nhưng ta chỉ cần hai tháng giành được Đông Hoàng Kiếm. Khi đó đừng nói một người trẻ tuổi, Diệp gia của ngươi mà không nghe lời thì đừng trách ta không nể mặt.
Vũ Văn Thái Cực nói câu này đã tràn ngập hăm dọa.
Diệp Thiếu Khanh hỏi:
- Thần Đô muốn mang Đông Hoàng Kiếm về cho ngươi?
- Đúng.
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Thế thì chờ xem sau khi cuộc chiến Cảnh Vực diễn ra, nếu ngươi là chủ của Đông Hoàng Kiếm thì ta sẽ phục tòng ngươi.
Vũ Văn Thái Cực cứng rắn hỏi gắt:
- Không được, trước đó ngươi phải nói cho ta biết ngươi làm ra một thằng nhóc như vậy là muốn làm gì?
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Đã bảo rằng hắn là nhi tử của Lý Vô Địch, ta nghĩ tình cũ nên dạy thay cho hắn.
Vũ Văn Thái Cực bật cười:
- Diệp Thiếu Khanh, ngươi nên biết, con người của ta khi đã nhắm vào việc gì thì sẽ quyết tâm hoàn thành nó, bất chấp tất cả! Ta không cho phép tồn tại một chút tỳ vết! Hai tháng này, vì bảo đảm Đông Hoàng Kiếm không xảy ra ngoài ý muốn, ngươi đừng ép ta, nếu không thì ta có thể làm ra bất cứ chuyện gì!
Ý của Vũ Văn Thái Cực rất rõ ràng, có thể thu đồ đệ, với thực lực của Lý Thiên Mệnh sẽ không gây sóng gió gì được. Chờ y cầm quyền, khi đó muốn giết mấy thiếu tông chủ thì giết, Diệp Thiếu Khanh không che chở được.
Vũ Văn Thái Cực không cho phép trong hai tháng này bên Diệp gia xảy ra chuyện ngăn cản y tranh cướp Đông Hoàng Kiếm, nếu không thì y sẽ bất chấp tất cả tru sát, không nghĩ tình gì hết!
Nghe Vũ Văn Thái Cực bá đạo nói, Diệp Thiếu Khanh bật cười:
- Ngươi lợi hại đến thế sao? Ta rất tò mò.
Vũ Văn Thái Cực sửng sốt, sau đó xì cười, y chỉ phía xa:
- Vài năm chưa dạy ngươi bài học, xem ra ngươi đã quên kết cuộc khiêu khích ta nên mới không kiêng nể gì. Đã vậy thì . . . đi chiến trường Trầm Uyên một chuyến.
Vũ Văn Thái Cực nói xong liếc Diệp Thiếu Khanh một cái, chắp tay sau lưng lướt qua.
Ánh mắt Diệp Thiếu Khanh như lưỡi kiếm, không nói một lời đuổi theo.
Có thể thấy Diệp Thiếu Khanh cũng là người cao ngạo, hai người đều là tông lão trẻ tuổi nhất, Lý Vô Địch hoang phế, hai người cạnh tranh nhau mãi đến hôm nay.
Lâu rồi không đánh nhau, Diệp Thiếu Khanh không quá chịu phục.
Diệp Thiếu Khanh cười khẩy nói:
- Vậy hãy cho ta xem sau bốn năm ngươi có bản lĩnh gì xứng đôi với lòng muông dạ thú hiện tại của ngươi!
- Nói sai rồi, cái này gọi là hùng tâm tráng chí!
. . .
Trở về Thanh Long Kiếm Cung, Lý Thiên Mệnh đứng chờ trước cửa.
Lý Khinh Ngữ ngồi trong nội điện, vẻ mặt bất an.
Khương Phi Linh an ủi:
- Ca ca, sư tôn của ca ca sẽ không sao đâu, bản thân sư tôn rất mạnh, còn là tông lão, thân phận ngang hàng với người kia.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Chắc chắn không bị gì, nhưng cũng sẽ bị hăm dọa. Hiển nhiên Vũ Văn Thái Cực rất thắc mắc tại sao sư tôn muốn che chở ta.
Khương Phi Linh nói:
- Thật ra ta cũng thấy lạ, với thế cuộc của Đông Hoàng tông hiện giờ, hành vi như vậy là chống đối với Vũ Văn gia tộc, cần lòng can đảm rất lớn.
Lúc trước thu đồ đệ thì Lý Thiên Mệnh không suy nghĩ quá nhiều.
- Nhưng trong lòng sư tôn không e sợ.
Người có cốt khí như vậy khiến người cực kỳ kính nể.
Bọn họ mới nói chuyện đến đây thì thấy một nam nhân áo trắng từ xa trở về, là Diệp Thiếu Khanh.
Lý Thiên Mệnh nhận ra ngay mặt của Diệp Thiếu Khanh hơi trắng, trên người loang lổ vết máu, môi không chút sắc đỏ.
Tất cả nói lên y đã chiến đấu với Vũ Văn Thái Cực.
Lý Thiên Mệnh chạy tới gần:
- Sư tôn!
Xem ra Diệp Thiếu Khanh đã vì hắn mà đánh một trận với Vũ Văn Thái Cực, làm lòng hắn rung động.
Mặt Diệp Thiếu Khanh tái nhợt nhưng nở nụ cười:
- Đừng nghĩ bậy bạ, gai mắt hắn nên thử bản lĩnh hiện tại của hắn thế nào thôi.
- Kế quả ra sao?
Diệp Thiếu Khanh bâng quơ đáp:
- Hắn đúng là khá giỏi, nhưng sư tôn của ngươi cũng không kém.
Lý Thiên Mệnh không ngốc, hắn thấy rõ tình huống của Diệp Thiếu Khanh rất kém. Mắt của hắn sắc bén thấy ngay đầu ngón tay phải của Diệp Thiếu Khanh có vết máu.
Y đã đứt ngón út, bị chặt cụt nguyên ngón!
Diệp Thiếu Khanh dùng kiếm, bị đứt ngón út thì không thể nào mọc ra lại, tuy chỉ là một ngón tay nhưng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến chiến đấu đẳng cấp cỡ y.
Đây không giống như vết thương gây ra trong chiến đấu mà càng như bị đối phương đánh hạ rồi hứng chịu trừng phạt.
- Ngón tay của sư tôn . . .
Diệp Thiếu Khanh cười tiêu sái:
- Không sao, bốn ngón tay vẫn có thể dùng kiếm, không chừng vận dụng càng giỏi hơn. Yên tâm, hắn cũng không chiếm lợi hơn, sư tôn không làm mất mặt Thanh Long Kiếm Phong.
Lý Thiên Mệnh gật đầu, nhưng hắn thầm hiểu rằng Diệp Thiếu Khanh đã đánh thua.
Bị cắt một ngón tay càng giống như một loại cảnh cáo.
Đây là cuộc chiến âm thầm.
Nói thật thì Lý Thiên Mệnh rất kính trọng, thích sư tôn này. Hắn vốn khó chịu với Vũ Văn Thái Cực, bây giờ nghĩa phụ và sư tôn đều bị người này ức hiếp, đối phương bá đạo vô tình, thêm vào nhi tử Vũ Văn Thánh Thành của y kiêu căng ngang ngược.
Thù này đã kết!
- Vũ Văn Thái Cực!
Mối thù đứt ngón tay này Diệp Thiếu Khanh sẽ không quên, Lý Thiên Mệnh cũng ghi nhớ.
Lý Thiên Mệnh nhìn phương hướng chiến trường Đông Hoàng thứ nhất, mắt lóe tia hung ác.
Diệp Thiếu Khanh vỗ vai hắn, cười nói:
- Thiên Mệnh, ngươi đừng nghĩ nhiều quá, cứ làm theo kế hoạch của mình, khi nên chiến đấu thì chiến đấu, nên đi Thái Nhất Tháp thì cứ đi. Ngươi hãy lo cho mình là đủ, những chuyện khác có sư tôn chống dậy cho.
Mắt Diệp Thiếu Khanh nóng cháy.
Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:
- Hiểu rồi.
Hắn chỉ có thể nói rằng tất cả còn sớm.
Chờ xem.