Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 360 - Chương 360 - Nghịch Thần Kiếm Ý

Chương 360 - Nghịch Thần kiếm ý
Chương 360 - Nghịch Thần kiếm ý

Diệp Thiếu Khanh nói:

- Đi tu hành đi, thực lực của ngươi hiện giờ không đủ để giữ mạng trong Thái Nhất Tháp, để ta xem bốn mươi lăm ngày này ngươi có thể trưởng thành tới trình độ nào.

Lần này Lý Thiên Mệnh không tuyên bố mạnh miệng nữa, hắn chỉ muốn làm cho Diệp Thiếu Khanh xem.

Cuộc đời từ nay về sau tuyệt đối không phụ ơn đứt ngón tay của Diệp Thiếu Khanh.

. . .

Đông Hoàng tông đổ mưa.

Bên ngoài Thanh Long Kiếm Cung mưa như trút nước, vô số giọt nước rơi rào rào.

Diệp Thiếu Khanh ngồi xếp bằng trên tầng nhà cao nhất trong Thanh Long Kiếm Cung, đang vận chuyển công lực cưỡng ép đẩy ra hai dòng khí trắng đen trên người.

Khi một ít khí thể màu trắng và đen lẫn vào nhau giống rắn độc bật ra khỏi người, sắc mặt của Diệp Thiếu Khanh mới hồng hào lại.

Tiếc rằng khi y dùng tay phải cầm kiếm, vung vài đường, vì thiếu ngón út nên bị giảm sức mạnh nhiều.

Diệp Thiếu Khanh nhíu chặt mày:

- Vũ Văn Thái Cực.

Nhục nhã bị đứt tay, Diệp Thiếu Khanh không thể nào hờ hững nhẹ nhàng giống ban ngày giả vờ trước mặt Lý Thiên Mệnh.

Vèo!

Trường kiếm đâm vào cột đá, nửa tòa đại điện rung bần bật.

Ngoài cửa sổ bỗng xuất hiện một bóng người, bóng người lơ lửng trên không trung như từ mây đen trên trời buông xuống.

Diệp Thiếu Khanh ngước đầu lên, từ góc độ của y chỉ thấy bóng người tóc đỏ bay kín trời như dài mấy chục thước.

Tiếng sấm nổ ầm ầm, hơi thở vô cùng dữ tợn, máu tanh khuếch tán từ bóng người này bao trùm lên Thanh Long Kiếm Cung.

Diệp Thiếu Khanh vội nói:

- Ngươi điên rồi! Mau trở về, chỉ còn kém một bước, đừng để thất bại trong gang tấc!

Nam nhân tóc đỏ gầm nhẹ:

- Chặt một ngón tay của ngươi, làm sao ta nhịn được?

Diệp Thiếu Khanh nghiêm túc nói:

- Ngươi có thể nhịn mười bốn năm thì chẳng lẽ bỏ qua chỉ vì chuyện này?

Nam nhân tóc đỏ rít qua kẽ răng:

- Bởi vì ta rất tức giận, huynh đệ, ta cảm tạ ngươi.

Diệp Thiếu Khanh ghét bỏ nói:

- Đừng khách khí với ta, nhàm chán. Mau biến về ổ chó của ngươi đi, đừng đi ra vướng víu.

Nam nhân tóc đỏ nói:

- Ngươi hãy cho ta một chút thời gian, đến lúc đó, thù mới hận cũ tính chung một lượt!

Diệp Thiếu Khanh nghiêm túc nói:

- Được, ta sẽ chờ xem ngươi có thể lợi hại tới trình độ nào. Ngoài ra, hôm nay ta đã trắc thử thực lực của hắn thay ngươi, chỉ có thể nói với cảnh giới của ta vẫn cảm thấy hắn sâu không lường được. Nếu Vũ Văn Thần Đô lấy được Đông Hoàng Kiếm thì chắc chắn sẽ càng mạnh.

Giọng nói của nam nhân tóc đỏ trầm thấp hơn nhiều, hiển nhiên hết sức kiêng kỵ:

- Đông Hoàng Kiếm?

Nhưng nam nhân tóc đỏ vẫn trầm giọng nói:

- Đó là vật của thánh tộc Lý thị ta, đừng nói hắn không lấy được, dù có lấy về thì ta vẫn sẽ cho hắn chết không toàn thây!

Diệp Thiếu Khanh nói:

- Thôi đừng khoác lác, nếu dễ đối phó Đông Hoàng Kiếm thì Vũ Văn tộc của hắn đã không khao khát đến vậy. Ta toàn trông chờ vào ngươi, đừng hố ta.

- Cứ chờ xem.

Mây đen dần tan, mái tóc đỏ che kín trời ngoài khung cửa sổ dần rút về.

- Phải rồi, nhi tử rơi rớt của ngươi khá lắm, giải quyết hôn ước của Khinh Ngữ, cho ngươi yên lòng đi bước cuối cùng, ta thích tính cách của hắn.

Nhớ đến Lý Thiên Mệnh làm khóe môi Diệp Thiếu Khanh cong lên.

Trong Thanh Long Kiếm Cung quanh quẩn giọng nói của nam nhân tóc đỏ:

- Hắn là kỳ tích, ngươi không thể tưởng tượng tương lai của hắn.

Diệp Thiếu Khanh mỉm cười nói:

- Lại thổi phồng?

- Không phải ta thổi phồng, nếu không tin thì ngươi hãy dạy Nghịch Thần kiếm ý của ngươi cho hắn, nhìn xem thiên tư của hắn có phải là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi không!

Nói đến cuối cùng nam nhân tóc đỏ rốt cuộc biến mất.

Trong thiên địa bỗng chốc sáng trong.

Diệp Thiếu Khanh bật cười:

- Vô sỉ, đây là tìm mọi cách lừa bịp ta dạy Nghịch Thần kiếm ý chứ gì?

Nhưng Diệp Thiếu Khanh thật sự xúc động, y cũng muốn nhìn xem cực hạn của Lý Thiên Mệnh nằm ở chỗ nào.

Diệp Thiếu Khanh biết Lý Thiên Mệnh đang chạy qua lại giữa đất tổ Lý thị và Thanh Long Kiếm Phong, cơ bản buổi tối ở đất tổ, ban ngày ở Thanh Long Kiếm Phong.

- Bắt đầu từ ngày mai sẽ cho ngươi tu tập Nghịch Thần kiếm ý. Tiểu tử này là hạt mầm nghịch thiên sửa mệnh, vậy thì để ta xem tinh thần nghịch trong lòng của ngươi mãnh liệt đến mức nào. Bây giờ chỉ có thể đánh cược Vũ Văn Thần Đô không lấy được Đông Hoàng Kiếm.

Nếu không thì chắc chắn sẽ rất rắc rối.

Vân Chỉ Phong.

Vân Chỉ Phong cao vút như mây, to rộng dày, nó có thể chặn đứng mây mù, còn được gọi là núi mây.

Tên của tông lão thứ hai Tô Vân Chỉ dường như thiên nhiên xứng đôi với ngọn núi này.

Vân Chỉ Phong là thần phong thứ hai của Đông Hoàng tông, đứng sau Phong Vân Thần Sơn.

Vân Chỉ Phong hôm nay đặc biệt náo nhiệt, vì tôn nữ dòng chính của Tô Vân Chỉ, đệ tử Thái Nhất Tô Vô Ưu bày tiệc trong Vô Ưu Cung, mở cuộc họp Vô Ưu Minh.

Thành viên nòng cốt và các đệ tử mấu chốt của Vô Ưu Minh đều tham dự.

Nói là cuộc họp nhưng thật ra họp mặt.

Bàn xong công việc, đám người trẻ tuổi chơi đùa trong Vô Ưu Cung to lớn. Có người vừa múa vừa hát, có người ngồi trong góc tâm sự với nhau, có người nhấm nháp rượu và thức ăn ngon, có người cười giỡn ồn ào.

Thiếu nữ trẻ tuổi hoạt bát, cười duyên đáng yêu chiếm hết chín mươi phần trăm, ai nấy đều có gia thế và nhan sắc khiến người hâm mộ, hợp thành phong cảnh xinh đẹp.

Trong Đông Hoàng tông, hễ thành viên của Vô Ưu Minh muốn tổ đội tôi luyện là đệ tử liên minh khác sẽ ùa nhau đến.

Màn đêm buông xuống, Vô Ưu Cung vẫn không ngừng ca múa, cười đùa rộn ràng.

Tô Vô Ưu được phong làm mỹ nhân số một thế hệ trẻ nhất Đông Hoàng tông đang co đôi chân thon dài thẳng tắp ngồi trên ghế cao nhất.

Mái tóc dài xõa sau lưng buông đến phần eo, như thác nước đen đổ xuống, mùi tóc thơm ngát khiến người lưu luyến quên về.

Đôi mắt sáng như hồ nước trong mắt nhìn các thiếu niên thiếu nữ trước mắt. Trong bóng đêm, nàng mũi dọc dừa, mày liễu, mắt sáng răng trắng, mặc áo sa trắng mỏng càng toát lên vẻ khuynh thành tuyệt thế.

Vóc dáng của nàng thon dài, cao hơn nữ nhân bình thường một chút, eo như rắn, mềm dẻo khiến người không cưỡng lại được.

Người này bẩm sinh quyến rũ nhưng không phải mị tục, phong tình của nàng ẩn giấu, chỉ khi thoáng liếc mắt nhìn mới toát ra vẻ đẹp làm người say.

Vũ Văn Thánh Thành ngoan ngoãn ngồi cạnh Tô Vô Ưu, nhìn sững sờ nữ nhân này.

Vũ Văn Thánh Thành cảm thấy Tô Vô Ưu xứng với danh hiệu mỹ nhân số một Đông Hoàng tông, tuy đời đời đều có mỹ nhân số một nhưng nàng là người trẻ tuổi nhất.

Tuy nhiên, Vũ Văn Thánh Thành không dám mơ mộng về nàng, vì nàng không thích gã, người nàng thích là Vũ Văn Thần Đô, từ năm năm trước đã chủ động theo đuổi.

Trong mắt đa số người ở Đông Hoàng tông thì hai người đó đều là đệ tử Thái Nhất, trai tài gái sắc, trời đất tạo nên một đôi.

Hai người nên bên nhau, nhưng mãi đến bây giờ vẫn chưa thành đôi.

Năm năm trước, Vũ Văn Thần Đô phớt lờ nàng, người khác không rõ nguyên nhân, cho rằng Vũ Văn Thần Đô không hiểu tình cảm.

Nhưng Vũ Văn Thánh Thành và Tô Vô Ưu đều biết không phải như thế.

Tất cả chỉ vì mục tiêu của Vũ Văn Thần Đô là Đông Hoàng Kiếm, trước khi thành công thì gã không có tư cách phân tâm.

Tô Vô Ưu đang chờ.

Tranh phong Thái Nhất Tháp kết thúc là đến cuộc chiến Cảnh Vực.

Tô Vô Ưu biết không phải đối phương vô tình với mình, chờ khi gã một chốc thành công là sẽ cùng nàng tung cánh bay cao, thành giai thoại.

Bình Luận (0)
Comment