- Mọi chuyện giao cho Hình Phạt Trưởng Lão Điện điều tra rõ!
- Giao Tô Vô Ưu ra!
- Không ai có tư cách giết Lý Khinh Ngữ! Nếu Vũ Văn Thần Đô nhà ngươi dám giết từ nay là phân chó trong mắt ta!
- Ỷ thế hiếp người, mất mặt!!
Giờ này phút này, căn bản không cần nhóm người Diệp Thiếu Khanh, Lý Thiên Mệnh nói cái gì.
Khi Lý Thiên Mệnh được ủng hộ lên đến đỉnh, Vũ Văn Thánh Thành làm ra chuyện này sẽ chỉ khiến thiếu niên nhiệt huyết có gan dạ trong Đông Hoàng tông đứng về phía hắn.
Nhưng Diệp Thiếu Khanh vẫn sốt ruột.
Vũ Văn Thần Đô là người không thể đoán bằng lẽ thường, mắt của gã chảy giọt máu, khi gã bóp cổ Lý Khinh Ngữ nhấc bổng lên thì ai có thể bảo đảm gã sẽ không giết người?
Diệp Thiếu Khanh nhìn trên trời lăn lộn mây đen chứng minh người kia đã đến.
- Không được, hắn vẫn chưa thành công, nếu cậy mạnh, bị lộ ra thì sẽ thất bại trong gang tấc!
Diệp Thiếu Khanh và Diệp Thanh liếc nhau.
Hai người gật đầu, không nói không rằng áp sát đám người Tô Vân Chỉ.
Diệp Vũ Hề vội quay lại đi xin Hoàng Phủ Phong Vân giúp đỡ, nguyên Tông Lão Hội ra mặt thì mới có cơ may bảo vệ Lý Khinh Ngữ.
Lý Thiên Mệnh gọi lại nàng:
- Vũ Hề trưởng lão!
- Có chuyện gì?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nói cho tông lão thứ nhất biết, gần đây Khinh Ngữ đã thức tỉnh thể Ngũ Kiếp Luân Hồi, trên cánh tay của muội ấy có năm mặt trăng!
Diệp Vũ Hề khó tin nhìn hắn.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Thức tỉnh trong Thái Hoàng Cửu Trọng Môn, hôm đó Vũ Hề trưởng lão cũng có mặt.
Mắt Diệp Vũ Hề sáng rực:
- Hiểu rồi!
Diệp Thanh và Diệp Thiếu Khanh đều nghe được câu này. Nói thật thì trước đó Diệp Thiếu Khanh hơi nghi ngờ cấp bậc thiên phú của Lý Khinh Ngữ, vì gần đây tốc độ tiến bộ của nàng hoàn toàn không giống như thể Tam Kiếp Luân Hồi.
Diệp Thiếu Khanh rủa thầm trong bụng:
- Lý Vô Địch thiệt tình, có chuyện này mà không nói cho ta biết trước!
Diệp Thiếu Khanh thật lòng mừng cho Lý Khinh Ngữ.
Nhưng tình thế hôm nay vẫn khó khăn.
Không phải tông lão thứ nhất mang theo Tông Lão Hội ra mặt là yên ổn, khi Vũ Văn Thần Đô nắm giữ sống chết của Lý Khinh Ngữ, dù gã cứng rắn giết người cũng không ai làm gì được gã.
Đám tông lão Tô Vân Chỉ sấn tới, chặn đường đi của hai người:
- Thanh Long Diệp gia, xéo!
Hai bên khí tràng mạnh mẽ, uy áp khủng bố đến từ cảnh giới Thánh va chạm, khiến người bên cạnh gần như nghẹt thở.
Ngay phút này, có thiếu niên tóc trắng xuất hiện bên cạnh Diệp Thiếu Khanh, cùng bọn họ đến gần chỗ Vũ Văn Thần Đô.
Đó là Lý Thiên Mệnh.
Hắn thấy rõ Lý Khinh Ngữ bị bóp cổ, hai chân đá không khí.
Đôi mắt Lý Thiên Mệnh đỏ máu, lửa giận trong lồng ngực hội tụ thành dung nham điên cuồng phun trào, làm cả người nóng bỏng.
Hắn đã nói rồi, nếu có duyên phận huynh muội thì là người nhà của hắn.
Hắn đã nói sẽ bảo vệ người nhà, sao có thể trơ mắt nhìn muội muội của mình bị người ta khống chế sống chết?
Mặc kệ là ai đứng trước mắt, mặc kệ Vũ Văn Thần Đô có thực lực như thế nào, giờ phút này mắt Lý Thiên Mệnh như lửa.
Không chỉ mình Lý Thiên Mệnh, còn có Khương Phi Linh, Huỳnh Hỏa, Meow Meow, bọn họ đều đặc biệt thích Lý Khinh Ngữ.
Người nhà đang trong lằn ranh sống chết, sao có thể ở yên được?
- Vũ Văn Thần Đô, thả muội ấy ra.
Đây là lần đầu tiên Lý Thiên Mệnh thấy Vũ Văn Thần Đô trong truyền thuyết.
Hắn nhìn ra được sức ý chí của thiếu niên áo đen mạnh đến đáng sợ, có lẽ cùng mẫu người giống như hắn.
Nhưng khi thiếu niên áo đen uy hiếp đến sống chết của Lý Khinh Ngữ đã định sẵn sẽ đứng ở mặt đối lập, ngươi chết hoặc ta sống với Lý Thiên Mệnh.
Giọng nói của Lý Thiên Mệnh rất bình tĩnh, bên trong chất chứa sát khí nhưng dồn nén ở lòng ngực, khi nó bùng nổ thì chắc chắn sẽ máu chảy thành sông.
- Ngươi hiểu rõ hơn ai hết, Vũ Văn Thánh Thành chết chưa hết tội. Nếu ngươi còn có cốt khí thì đừng xuống tay với nữ nhi yếu đuối, làm ta khinh thường ngươi. Thả muội ấy ra, ngươi có ân oán, thù hận gì thì nhằm vào ta này! Thả muội ấy ra!!!
Giây phút đó, mắt của Lý Thiên Mệnh cũng đỏ ngầu, tóc trắng bay rối trong gió to. Một con mắt của hắn rực cháy Luyện Ngục Hỏa, một con mắt bùng nổ lôi đình.
Hai con thú nhỏ xuất hiện trên vai hắn, một chú gà con lông tơ rực lửa đỏ, một bé mèo con ngươi dựng đứng, lạnh lùng mà hung tàn nhìn Vũ Văn Thần Đô.
Dù thực lực của Lý Thiên Mệnh không bằng đám cảnh giới Thánh, nhưng giờ phút này hắn bộc lộ ý chí khủng bố thật mãnh liệt.
Lý Khinh Ngữ vùng vẫy nhìn Lý Thiên Mệnh, rơi lệ như mưa:
- Ca . . .
Mặt của nàng trắng bệch.
Lý Thiên Mệnh an ủi:
- Đừng khóc.
Lý Khinh Ngữ hít sâu, nói:
- Vâng!
Nàng bị xách lên nhưng trên cao khinh miệt nhìn xuống Vũ Văn Thần Đô:
- Ca của ta nói đúng, ngươi xuống tay với ta thì hay ho gì? Ta bị trói gô, ngươi đường đường là Vũ Văn Thần Đô mà chỉ biết lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Chỉ có thứ hèn nhát như Vũ Văn gia các ngươi mới làm ra chuyện khiến người xấu hổ như vậy! Ngươi có thể giết chết ta hôm nay, nhưng ta khinh thường ngươi. Ngươi có gan thì đường đường chính chính chiến một trận với ta, đừng dựa vào trưởng bối diễu võ dương oai ở đây! Vũ Văn Thần Đô, ta muốn khiêu chiến với ngươi, ta hỏi ngươi có dám hay không! Ngươi làm như vậy không xứng giết chết ta!!!
Lý Khinh Ngữ thật sự lột xác, dù bị bóp cổ mặt không chút máu thì nàng vẫn giãy dụa, dùng hết sức mạnh gầm rống ra những lời này.
Nàng muốn khiêu chiến với Vũ Văn Thần Đô.
Đây là lời một thiếu nữ yếu đuối mười sáu tuổi có thể nói ra trong trường hợp như vậy sao?
Người khác khi đối mặt cái chết thì đã bị hù sợ run cầm cập.
Nhưng nàng nói ra, mắt đỏ ngầu.
- Vũ Văn Thần Đô, ngươi cùng đệ đệ Vũ Văn Thánh Thành của ngươi đều là phế vật! Cả nhà các ngươi đều là đồ hèn! Ngươi có giỏi thì chiến với ta một trận, ngươi giết ta như thế này, ta không phục!
Tóc của Lý Khinh Ngữ rối bời, mặt bê bết máu. Nàng bình thường yếu ớt, nhưng ai ngờ rằng khi bị người ta bóp cổ, nàng dám sục sôi máu nóng nhìn Vũ Văn Thần Đô chằm chằm, trong mắt không chút sợ hãi.
- Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn là đồ hèn! Ỷ thế hiếp người là phế vật!
- Lý Khinh Ngữ nói đúng, hành vi của Vũ Văn Thần Đô nhà ngươi làm Đông Hoàng tông ta mất mặt!
- Ngươi làm đệ tử Thái Nhất cái khỉ gì, còn muốn tranh cướp Đông Hoàng Kiếm? Đức hạnh như vậy đi Thánh Thiên Phủ cũng chỉ tìm chết!
- Thứ hèn nhát như thế không xứng có được Đông Hoàng Kiếm!!!
- Vũ Văn Thần Đô, thả người!!!!!
Con người đều là động vật cảm tính.
Khi Lý Khinh Ngữ dùng thân thể nhỏ bé vì sống sót mà đấu tranh với số phận.
Khi đôi mắt thiếu nữ đối kháng với Vũ Văn Thần Đô, phát ra chất vấn nóng bỏng nhất, giãy dụa trong tay gã, bộ dạng anh dũng mà bất khuất đó làm bao nhiêu người cảm động?
Đủ khiến toàn Đông Hoàng tông ngày hôm nay một lần nữa đánh giá lại Lý Khinh Ngữ.
- Tiểu Phù chưa từng đắc tội các ngươi, chỉ vì nàng quen ta mà các ngươi muốn giết phụ mẫu của nàng, còn giết chết nàng! Ta thề, ta nhất định cho cả nhà các ngươi trả giá đắt! Ta thề, nhất định cho Tiểu Phù nhắm mắt dưới cửu tuyền! Vũ Văn Thần Đô, ta muốn giết ngươi! Ngươi thả ta ra, thả ra!
Lý Khinh Ngữ nói từng chữ như ngọn lửa đốt mắt của Vũ Văn Thần Đô.