Lý Khinh Ngữ điên cuồng một lần.
Nhưng nàng biết, lần này Lý Thiên Mệnh nhất định sẽ tự hào vì nàng.
Lý Khinh Ngữ không uổng là hậu duệ của thánh tộc Lý thị, trên chiến trường Đông Hoàng thứ nhất này, tất cả ý chí, không chịu thua, bất tử bất khuất của nàng đều xứng đáng với liệt tổ liệt tông.
Lúc trước, tổ tiên thánh tộc Lý thị sáng lập Đông Hoàng tông, dẫn dắt các gia tộc của Tông Lão Hội xưng bá Đông Hoàng Cảnh, nhận ức vạn người kính ngưỡng.
Thánh tộc Lý thị bọn họ dựa vào ý chí thà chết chứ không chịu khuất phục này mà huy hoàng vạn năm.
Khi Lý Khinh Ngữ giãy dụa nói chuyện, môi bị cắn rách, máu chảy xuống, đôi mắt nàng như lửa đối kháng lại Vũ Văn Thần Đô, mọi người một lần nữa trông thấy ý chí của thánh tộc Lý thị.
Đó là tộc bò ra từ kiếp nạn, mỗi tộc nhân đều là anh linh bất khuất.
- Thả người!!!
Chiến trường Đông Hoàng thứ nhất, muôn người gầm rống.
Cái gì gọi là nội tình?
Khi toàn trường gầm lên vì Lý Khinh Ngữ, Vũ Văn thế gia thì vì mình Vũ Văn Thánh Thành làm danh tiếng rơi xuống đáy vực, sự khác biệt giữa nội tình gia tộc và anh linh tiên liệt hiện ra rõ rệt.
Không ai biết một Lý Khinh Ngữ nhỏ bé tạo thành đả kích như thế nào với trái tim Vũ Văn Thái Cực.
Thậm chí làm cánh tay Vũ Văn Thần Đô bóp cổ nàng cũng run nhẹ.
Nếu người bị gã bóp cổ là Lý Thiên Mệnh thì gã đã kiên định hơn, nhưng đây là Lý Khinh Ngữ.
Bằng vào nàng mà dám nhìn gã với ánh mắt miệt thị như vậy, còn đòi khiêu chiến sống chết.
Ý chí cầu sinh đó làm Vũ Văn Thần Đô rung động.
- Thần Đô, đừng nghe ả nói nhiều, mau giết đi, việc khác có chúng ta dàn xếp!!!
Vũ Văn Phụng Thiên khóc ròng, mỗi lần nhìn xác của Vũ Văn Thánh Thành là tim của lão như bị xé rách một lần.
Đây là tôn tử mà lão nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, từ lúc bi bô tập nói đến chạy đầy đất, từ khóc oe oe đến cười toe. Lão còn nhớ gã sau này cưới vợ sinh con, nhưng giờ đã là xác chết lạnh lẽo.
Dù ai ngăn cản thì lúc này lão quyết lấy mạng của Lý Khinh Ngữ!
- Người có thể ngậm miệng lại được không?
Vào lúc này, Vũ Văn Phụng Thiên không thể ngờ sẽ nghe câu nói đó thốt ra từ miệng nhi tử của mình.
Vũ Văn Thái Cực lạnh băng liếc lão một cái, nói tiếp:
- Phụ thân, người có một nửa trách nhiệm trong cái chết của Thánh Thành.
Mặt Vũ Văn Phụng Thiên trắng bệch, lùi lại một bước, tay ôm ngực, đau nhức sắp chảy máu não.
Khó chịu hơn nữa là Vũ Văn Phụng Thiên biết Vũ Văn Thái Cực nói đúng, nếu không phải được cưng chiều quá mức thì đường đường là Vũ Văn gia tộc tại sao xuất hiện một người tự rước lấy nhục như vậy?
Vũ Văn Phụng Thiên khó thở.
Mọi người tập trung ánh mắt vào người Vũ Văn Thái Cực.
Mọi người đều biết người thật sự quyết định sống chết của Lý Khinh Ngữ là y.
Hoàng Phủ Phong Vân đã nghe Diệp Vũ Hề báo tin Lý Khinh Ngữ có thể Ngũ Kiếp Luân Hồi, tuy lão nửa tin nửa ngờ nhưng thà tin còn hơn không, lên tiếng:
- Chuyện này còn có đường điều tra, nhốt Lý Khinh Ngữ lại đã, từ Tông Lão Hội quyết định, ý của mọi người thế nào?
Tông lão khác trong Tông Lão Hội đều có mặt.
Nhưng trước chuyện này, bọn họ liếc nhau, không ai lên tiếng.
Dù sao sau lưng bọn họ đều có gia tộc, đứng thành hàng kiểu này rất có thể dẫn đến gia tộc vạn kiếp bất phục. Bọn họ đều sợ Đông Hoàng Kiếm!
Mọi người vốn có thể giằng co một chút, che chở Lý Thiên Mệnh đợi kết quả của cuộc chiến Hoàn cảnh, nhưng Vũ Văn Thánh Thành chết, bùng nổ xung đột, Hoàng Phủ Phong Vân cũng rụt vòi về.
Nếu là sau khi cuộc chiến Hoàn cảnh thì bọn họ sẽ không do dự.
Tông Lão Hội như vậy khiến người khinh thường.
Vũ Văn Thái Cực cũng không thèm nghe Hoàng Phủ Phong Vân nói cái gì.
Vũ Văn Thái Cực đứng trước mặt Lý Khinh Ngữ, mắt màu đen trắng lạnh lùng liếc Lý Khinh Ngữ một cái, có lẽ bộ dạng nóng cháy của nàng khiến y nhớ đến ai đó.
Vũ Văn Thái Cực xoay người, nhìn thẳng Lý Thiên Mệnh, trước bao ánh nhìn, y nói:
- Lý Thiên Mệnh, ta thấy ngươi nói hiên ngang, làm như mình thật vĩ đại, rất gan dạ, vậy ta cho ngươi một cơ hội.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Cơ hội gì?
Vũ Văn Thái Cực nói:
- Lý Khinh Ngữ giết nhi tử của ta, hôm nay nàng phải chết.
Thái độ cứng rắn đó khiến nhiều người cau mày, xem ra Vũ Văn Thái Cực không cần danh vọng.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Sau đó thì sao?
- Ta thấy ngươi làm huynh trưởng cũng xứng đáng, ta cho ngươi một cơ hội chết thay cho nàng, ngươi có dám không?
Vũ Văn Thái Cực thốt ra câu này, mọi người đều biết lòng muông dạ thú của y.
Mọi người không kìm được chửi ầm lên:
- Tồi tệ!
Thật sự tồi tệ!
Hiện tại chỉ có thêm Hoàng Phủ Phong Vân biết Lý Khinh Ngữ là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi.
Nhóm người Vũ Văn Thái Cực cũng không biết.
Cho nên đối với bọn họ thì giá trị một thể Tam Kiếp Luân Hồi so với Lý Thiên Mệnh là không cùng đẳng cấp.
Bây giờ làm Vũ Văn gia tộc đau đầu nhất là đệ tử Thái Nhất Lý Thiên Mệnh, bọn họ thiếu cơ hội giết chết hắn.
Nếu Lý Thiên Mệnh nhất quyết cho Lý Khinh Ngữ sống sót thì bọn họ có thể lợi dụng hắn trẻ tuổi nhiệt huyết lấy mạng đổi mạng.
Dù sao đều mang tiếng xấu, thừa dịp này giết Lý Thiên Mệnh sau đó liều lấy Đông Hoàng Kiếm một phen, khi trở về sẽ trấn áp hết.
Tông Lão Hội có nhiều ngọn cỏ đầu tường, chỉ cần Lý Thiên Mệnh mất, Đông Hoàng Kiếm vào tay thì quan tâm danh tiếng làm gì?
Dù mang tiếng xấu nhưng những người ở đây chờ tới khi đó vẫn sẽ quỳ rạp dưới chân Vũ Văn thế gia. Khi đó đừng nói một Lý Khinh Ngữ, dù đồ diệt nguyên thánh tộc Lý thị, Thanh Long Diệp gia thì Vũ Văn Thái Cực cũng chẳng bận tâm.
Giết Lý Khinh Ngữ ngay lúc này sẽ không có hiệu quả lớn như thế.
Có thể nói Vũ Văn Thái Cực hoàn toàn nắm đúng điểm yếu tính cách của Lý Thiên Mệnh, chọt trúng chỗ hiểm.
Giọng lạnh lùng của Vũ Văn Thái Cực quanh quẩn trong chiến trường Đông Hoàng thứ nhất:
- Lý Thiên Mệnh, hình như ngươi rất gan dạ, rất quan tâm muội muội của mình, nên ta hỏi ngươi, lấy mạng đổi mạng, chết thay cho muội muội của mình, ngươi có dám hay không?
Nhiều người sốt ruột nhắc nhở Lý Thiên Mệnh:
- Đừng đồng ý với hắn!
- Đừng trúng kế!
- Thiếu tông chủ, ngươi còn tương lai của mình, ngươi gánh vác sứ mệnh chấn hưng thánh tộc Lý thị!
Có người nhục mạ Vũ Văn Thái Cực, dù sao rất nhiều người mắng, cả đám hùa theo.
Chiến trường này lại nóng lên.
Vũ Văn Thái Cực cười khẽ:
- Ta cho ngươi mười giây suy nghĩ, sau mười giây sẽ đưa muội của ngươi xuống địa ngục.
Diệp Thiếu Khanh rít qua kẽ răng:
- Không cần da mặt sao?
Vũ Văn Thái Cực đáp:
- Không cần.
Nói đến thì năm xưa Vũ Văn Thái Cực bán đứng huynh đệ, ép chết thê tử của huynh đệ, y thì cần gì da mặt?
Trong ánh mắt khinh thường của muôn người, Vũ Văn Thái Cực bắt đầu đếm ngược.
Vũ Văn Thái Cực mới là người khó chơi nhất, vì Vũ Văn Thần Đô còn sĩ diện, nhưng y là loại người bất chấp tất cả, khi đầu Vũ Văn Thánh Thành lăn dưới đất cũng không thấy y chớp mắt cái nào.
- Vũ Văn Thái Cực, sỉ nhục của Đông Hoàng tông!
Giờ phút này, quần hùng căng thẳng nhìn Lý Thiên Mệnh, lửa giận bừng bừng.
Lý Thiên Mệnh đứng ra:
- Không cần đếm!
Thiếu niên còn chưa trưởng thành nghênh hướng ánh mắt lạnh lùng của Vũ Văn Thái Cực.
Vũ Văn Thái Cực hỏi:
- Ngươi cam nguyện đổi mạng với Lý Khinh Ngữ?
- Đổi như thế nào?
Vũ Văn Thái Cực nói:
- Thế nào đều được, chỉ cần ngươi chết.
Lý Thiên Mệnh ngẩng cao đầu, nói ra một câu khiến toàn trường nghẹt thở:
- Vậy thì ta chọn thay thế muội của ta quyết chiến sống chết với Vũ Văn Thần Đô!
Quyết chiến sống chết!
Vậy là chỉ có một người có thể sống tiếp!!!