Quyết chiến sống chết!
Đây là không muốn quỳ chết mà đứng chết!
- Ta biết bây giờ các ngươi nằm mơ đều muốn giết ta để xóa bỏ tai họa ngầm, vậy thì ta cho các ngươi một cơ hội giết chết ta! Vũ Văn Thần Đô, thả muội của ta ra, ngươi là người có theo đuổi thì đừng làm kẻ yếu hèn khiến muôn người khinh bỉ. Ta chưa từng nghĩ sẽ đấu với ngươi vào lúc này, đây có lẽ là quyết định ngu xuẩn nhất của ta, nhưng ta không sợ ngươi. Nếu ngươi còn có tôn nghiêm thì hãy phân ra sống chết với ta trong chiến trường Đông Hoàng thứ nhất này! Chỉ có người thắng mới có tư cách đi tranh cướp Đông Hoàng Kiếm, kẻ thua sẽ chôn thi cốt tại đây!!!
Không phải Lý Thiên Mệnh cả gan làm loạn, chỉ vì hắn đã không có cách nào khác cứu mạng Lý Khinh Ngữ.
Nàng bị bóp cổ, tùy thời sẽ chết, Lý Thiên Mệnh không có cơ hội tuyển chọn.
Đặc biệt là khi Vũ Văn Thái Cực ra mặt, người sáng suốt đều biết con cáo già này ăn Lý Thiên Mệnh gắt gao.
Điều duy nhất Lý Thiên Mệnh có thể làm là sửa lấy mạng đổi mạng thành quyết chiến sống chết, có lẽ như vậy còn chút xíu cơ hội cho huynh muội cầu sống.
- Ca!
Khi Lý Khinh Ngữ đối diện Vũ Văn Thần Đô thì không rơi một giọt lệ, nhưng lúc này nước mắt rơi như lũ vỡ đê. Khi khóc sẽ không đẹp, nhưng nàng là thiếu nữ dũng cảm, bất cứ lúc nào đều xinh đẹp.
Lần này Lý Khinh Ngữ làm rất tốt, Lý Thiên Mệnh không cho rằng nàng gây họa.
- Khinh Ngữ, những gì muội làm khiến ta rất tự hào, nên cho cái đám ruột chó gan sói đó trả giá đắt gấp trăm ngàn lần! Hôm nay ta sẽ cho muội biết không chỉ mình ta, bốn chúng ta đều rất yêu muội.
Bốn người là trừ Lý Thiên Mệnh ra còn có Khương Phi Linh, Huỳnh Hỏa, Meow Meow.
- Sống chết chẳng là gì, người đời không ai thoát được cái chết, chúng ta không cầu nặng tựa Thái sơn, chỉ cầu có thể cảm động chính mình, có thể không thẹn với lòng!
Khi Lý Thiên Mệnh nói chuyện mắt liếc sang Vũ Văn Thần Đô, tia mắt của hắn nóng bỏng:
- Ngươi cho câu trả lời!
Trước bao ánh nhìn, Vũ Văn Thần Đô mở miệng nói:
- Được, Lý Thiên Mệnh, ta với ngươi quyết chiến sống chết, không chết không kết thúc!
Vũ Văn Thần Đô nói xong nhìn hướng Tông Lão Hội, nói tiếp:
- Xin Tông Lão Hội đóng kín kết giới thiên văn của chiến trường Đông Hoàng thứ nhất, khi chưa có người chết thì không ai được vào. Xin ba mươi ba vị tông lão làm chứng, xin mười vạn người có mặt giám sát cho chúng ta!
Đây là lần đầu tiên Vũ Văn Thần Đô không hỏi ý phụ thân, tự mình làm quyết định.
Vũ Văn Thần Đô nói xong liếc hướng Vũ Văn Thái Cực.
Vũ Văn Thái Cực nhìn gã chằm chằm.
Vũ Văn Thần Đô hỏi:
- Phụ thân, nếu nhi không thể giết chết hắn thì chết ở bên trong không khác gì lấy cái chết tạ tội, nhi không nợ phụ thân, không nợ gia tộc đúng không?
Vũ Văn Thái Cực hít thở sâu một hơi, vỗ vai Vũ Văn Thần Đô, nhìn thoáng qua Lý Khinh Ngữ:
- Thả nàng.
- Không chờ chúng ta vào kết giới thiên văn rồi thả?
- Không cần, người xem lời hứa quá nặng thì sớm muộn gì đều sẽ đi vào chịu chết.
Vũ Văn Thần Đô hiểu Vũ Văn Thái Cực đang ám chỉ Lý Thiên Mệnh.
Thiếu niên kia nhìn sao cũng sẽ là loại người cất bước vào chiến trường, sẽ không đụng trận bỏ chạy.
Trận quyết chiến sống chết này chính thức thành lập.
Giờ phút này, gan dạ và đấu chí của Lý Thiên Mệnh lại làm nguyên Đông Hoàng Cảnh khâm phục.
Mọi người ngẩn ngơ nhìn hắn.
Không phải vì thiên tài và thực lực của hắn, họ rung động vì khí phách, lòng trách nhiệm của hắn.
Đây là phẩm chất cần thiết hình thành nhân cách khiến người kính sợ.
Ai đều biết hắn là thiêu thân lao đầu vào lửa đi chịu chết, bản thân hắn cũng biết điều đó.
Nhưng vì một phút rực rỡ, vì đúc nên nhân cách này, Lý Thiên Mệnh cảm thấy đáng giá.
Thiêu thân lao đầu vào lửa, dù bị đốt chết thì sao?
Chúng sinh khó thoát khỏi cái chết, các ngươi có chết rực rỡ bằng ta không?
Trốn chạy khỏi trách nhiệm, tham sống sợ chết, có thể yên lòng cả đời không?
Lý Thiên Mệnh đứng yên tại chỗ, nơi này là chiến trường Đông Hoàng thứ nhất, hắn chỉ cần không bước ra ngoài là được.
Diệp Thiếu Khanh sững sờ nhìn thiếu niên:
- Thiên Mệnh . . .
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Sư tôn đừng nói nhiều, buổi tối làm mấy món ngon mời ta ăn.
- Nhất định, nhất định phải đi ra nơi này!
Diệp Thiếu Khanh đã quên bao nhiêu năm rồi không rơi lệ, nhưng giờ phút này hốc mắt của y ướt nước.
Diệp Thiếu Khanh nhìn thiếu niên mắt cháy bỏng, y biết mình không thể kéo hắn lại, điều duy nhất có thể làm là tôn trọng hắn.
Sau đó Vũ Văn gia tộc là vây cánh của họ mang xác Vũ Văn Thánh Thành đi.
Vũ Văn Thái Cực xoay người bước đi, không ngừng lại một giây.
Chỉ có Vũ Văn Thần Đô ở yên tại chỗ, gã buông Lý Khinh Ngữ xuống. Giây phút đó, nàng chợt nhận ra mình ướt mồ hôi lạnh, có cảm giác tìm được đường sống.
Vũ Văn Thần Đô nói:
- Ca của ngươi khá lắm.
Lý Khinh Ngữ đáp trả:
- Ngươi cũng vậy, còn đáng là con người, nhưng hôm nay ngươi nhất định sẽ thua!
Nàng thoát khỏi khống chế của Vũ Văn Thần Đô, xoay người lại, nhóm người Lý Thiên Mệnh đang chờ nàng.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói một câu phá nát hết cảm xúc:
- Đừng khóc, đi lên chờ ta.
Diệp Thiếu Khanh vẫy tay:
- Khinh Ngữ, lại đây.
Lý Khinh Ngữ cắn răng nói:
- Ca, sống sót, nếu không thì đời này ta sẽ không vui vẻ nữa.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Xem ra vì chọc cho muội muội cười, ta phải dốc hết những gì mình có.
- Ta chờ ca về nhà.
Lý Khinh Ngữ nói xong không kìm được nước mắt, vội quay người đi, không dám ngoảnh đầu nhìn lại hắn.
Mãi khi nhóm người rời khỏi đây, chỉ còn Lý Thiên Mệnh và Vũ Văn Thần Đô đứng trong chiến trường Đông Hoàng thứ nhất.
- Về nhà?
Khi lênh đênh, nếu có nhà thì thật tốt.
Hắn đi tới Đông Hoàng tông, vốn không có chỗ nương tựa, nhưng Tùy Duyên phong cho hắn có nhà.
Sống trở về nhà.
Lời này đốt nóng Lý Thiên Mệnh.
Đây có lẽ là câu nói khiến người bộc phát ra sức sống vô tận nhất.
Ai muốn thi cốt về nhà gặp phụ mẫu, huynh đệ tỷ muội, người thân bằng hữu?
Nhưng Lý Thiên Mệnh biết rõ Vũ Văn Thần Đô trước mắt mình là người sẽ đi Thánh Thiên Phủ tranh cướp Đông Hoàng Kiếm.
Gã khổ tu nhiều năm, cũng leo ra từ trong đau khổ, từ ba tuổi đến bây giờ, tu hành từng giây từng phút. Ánh mắt và ý chí của Vũ Văn Thần Đô khác hẳn với đám đệ tử Thái Nhất Tô Vô Ưu.
Quyết đấu sống chết như vậy chỉ có một người có thể sống tiếp.
Người kia sao có thể là hắn được?
Hắn bước vào đây chỉ vì cho Lý Khinh Ngữ thoát khỏi cái chết.
Làm huynh trưởng, hắn không có đường để đi.
Nhưng trong lòng hắn có một điểm dao động, khiến hắn rất khó chịu.
Nên Lý Thiên Mệnh hơi run giọng hỏi:
- Linh Nhi, hay là muội ra ngoài trước đi? Ta sợ mình hại chết muội.
Lý Thiên Mệnh đi vào lấy mạng đổi mạng, không bàn bạc trước với Khương Phi Linh, nếu hắn chết ở đây thì nàng khó mà sống tiếp, tương đương với kéo mạng sống của nàng vào theo.
Hắn từng hứa với Chu Tước vương nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt.
- Ca ca, ta giận.
Lý Thiên Mệnh hỏi một câu nhưng không ngờ nghe nàng trả lời như vậy, giọng điệu thật sự toát ra vẻ tức giận, nàng chưa từng giận trước mặt hắn.
Lý Thiên Mệnh nhức đầu nói:
- Ta sợ liên lụy muội thôi.
- Cái gì gọi là liên lụy? Còn nhớ từng nói cùng sống cùng chết không? Ca ca, đã ước hẹn thì đừng xem nó như nói chơi, ít nhất lúc ta nói ra khỏi miệng thì đã là sự quyết định. Nếu nói sống thì cùng sống, cần chết thì ta tham sống sợ chết, ca ca nói xem đây mà là cùng sống cùng chết sao?
Giọng điệu của Khương Phi Linh rất nghiêm túc:
- Ta và ca ca tới đây không phải đi theo hưởng phúc, ta thật sự khát vọng có thể cùng ca ca, giúp đỡ ca ca. Tuy Linh Nhi rất yếu nhưng không hèn nhát, ta sẽ xứng đáng với mỗi câu mình nói, hy vọng ca ca tôn trọng ta.
Người đó giờ luôn đáng yêu, tinh nghịch, khiến Lý Thiên Mệnh quên nàng đã bao nhiêu lần nóng bỏng nhìn mình như thế.