- Thời gian gần đây trải qua nhiều điều, toàn là những thứ trước kia ta không thể tưởng tượng được. Nhiều lúc ta suy nghĩ trong thời gian ở cùng ca ca là giây phút tuyệt vời nhất, có ý nghĩa nhất đối với ta, khiến ta cảm thấy mình cũng có ích.
- Ta rất quý trọng những điều này, rất yêu các người. Ta cam nguyện cột mạng sống của mình với ca ca vào nhau, chứ không phải để ca ca bảo vệ ta. Ca ca, ta cảm thấy mình chìm đắm, nếu mất đi ca ca thì ta không biết trong sinh mệnh của mình còn lại gì. Ca ca không cần nâng niu ta quá, ta cũng có thể chiến đấu, hãy tin tưởng ta! Hơn nữa, Khinh Ngữ là bằng hữu của ta, ta nguyện ý khiêu chiến sống chết vì nàng ấy.
Hôm nay, từng câu Khương Phi Linh nói đều chắc như đinh đóng cột.
Lòng Lý Thiên Mệnh rung động, hắn luôn biết nàng là cô nương tốt đáng giá hắn trân trọng gấp trăm lần.
Những gì nàng vừa nói khiến Lý Thiên Mệnh biết mình đã nghĩ sai.
Giọng điệu của Khương Phi Linh thả lỏng hơn, không có ý trách cứ Lý Thiên Mệnh:
- Thật ra ca ca không sai, đây là tư duy của nam nhân bình thường. Ta muốn nói rằng về sau dù gặp chuyện gì, chỉ cần ta còn ở thì đừng bỏ ta lại.
Lý Thiên Mệnh bảo đảm:
- Ta hiểu rồi, sẽ không có lần sau!
Đây là chuyện ấm lòng, Lý Thiên Mệnh không muốn nàng theo hắn chịu chết, Khương Phi Linh thì sẵn lòng cùng hắn tử chiến đến cùng.
- Huynh đệ, các ngươi thì sao?
Lý Thiên Mệnh rất tôn trọng chúng nó, đây là quyết tâm của hắn, nhưng dính líu đến sống chết của bốn người.
Hắn muốn xác nhận lần cuối, sau này tuyệt đối sẽ không hỏi lại nữa.
Huỳnh Hỏa đứng trên vai Lý Thiên Mệnh, trề mỏ gà nói:
- Tham sống sợ chết đương nhiên tốt, nhưng đại gia Huỳnh Hỏa này không muốn làm tên hèn. Cuộc đời lão tử không muốn làm kẻ không có năng lực bảo vệ người nhà, một cái mạng thôi mà, sợ quái gì, chết thì chết, lão tử đã sợ ai bao giờ? Mà chưa chắc ai sẽ chết, lão tử là Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ, không tin hắn làm thịt lão tử được!
Bé gà nói rất hào hùng, nhưng đây chỉ là ý chí của nó.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Meow Meow thì sao?
- Đánh xong trận này nếu được ngủ mười ngày thì Meow cảm thấy không lỗ.
- . . .
Lý Thiên Mệnh bật cười.
Hắn là người ra quyết sách, sự việc liên quan mạng sống của mọi người, hắn phải làm sao để không lo lắng về sau.
Cuộc giao lưu đơn giản nhưng khiến cả nhóm gắn kết thành sợi thừng, từ nay về sau, lực lượng và ý chí của bốn người sẽ hội tụ thành một, có như vậy mới bộc phát ra uy lực mạnh nhất.
- Đời này rất may mắn được gặp các người, trải qua sống chết hôm nay, về sau Lý Thiên Mệnh này tuyệt đối sẽ không làm mọi người thất vọng!
Khương Phi Linh nói:
- Ta cũng vậy.
- Lão tử theo.
- Meo!
Ngay lúc này, kết giới thiên văn vững chắc nhất chiến trường Đông Hoàng thứ nhất đóng lại.
Ba mươi ba vị tông lão cùng xuất hiện trấn giữ ngoài kết giới thiên văn, phòng ngừa có người phá hư kết giới, hủy hoại tính công bằng của chiến đấu.
Bọn họ không có cách nào giải quyết chuyện Lý Khinh Ngữ, Vũ Văn Thái Cực đưa ra biện pháp giải quyết, nhóm người Hoàng Phủ Phong Vân cũng tuyển chọn nghe theo số trời.
Bọn họ chỉ có thể trong lòng tiếc nuối, vì quyết định như thiêu thân lao đầu vào lửa của Lý Thiên Mệnh thật là uổng phí. Nếu hắn có thời gian tăng cao bản thân thì không đến mức đi lên con đường cùng sống chết này.
Tình thế phát triển thành như vậy, nhóm tông lão bất lực, chỉ biết cảm khái:
- Tóm lại một câu, trời ghen anh tài!
Ai đều sợ chết, có thể thông cảm.
Nhưng bọn họ không hiểu đối mặt Vũ Văn Thần Đô lúc này, Lý Thiên Mệnh lấy đâu ra đấu chí?
Hắn và hai con thú bản mệnh cùng nhau xông hướng Vũ Văn Thần Đô trước bao ánh nhìn.
Lý Thiên Mệnh vốn có mệnh cách và đấu chí nghịch thiên, trải qua giao lưu với nhóm Khương Phi Linh, giờ cùng nhau sóng vai chiến đấu cầu một đường sống.
Ý niệm thông thoáng thì tự nhiên đấu chí nghịch thiên!
Sự tồn tại của họ, nhịp tim đập, máu nóng sôi trào của họ khiến Lý Thiên Mệnh hiểu rằng trên đường sống chết không phải mình cô đơn chiến đấu.
Hắn còn có huynh đệ, còn có người yêu thương nhất!
Bọn họ cam nguyện cùng sống cùng chết, không phải kẻ hèn nhát.
Có nhóm người này cùng mình thì sống có gì vui, chết có gì buồn?
Ý chí của Lý Thiên Mệnh hoàn toàn thăng hoa vào phút này.
- Cùng sống cùng chết, có việc gì trong đời khiến người sôi trào máu nóng, không sợ sống chết hơn điều này không? Vì xứng đáng với họ, ta phải gánh vác trách nhiệm này, đi chiến đấu đến cùng!!!
Lý Thiên Mệnh chưa từng cảm giác máu toàn thân sôi sục đến vậy, như các tổ tiên đang nhìn mình, cộng hưởng với mình, đó là anh linh của tộc bọn họ.
Nhưng đối thủ của hắn, Vũ Văn Thần Đô đứng yên tại chỗ, như thần chết lạnh lùng.
Dù khi đối mặt Lâm Tiêu Đình thì Lý Thiên Mệnh cũng đè đầu đánh, nhưng Vũ Văn Thần Đô như là người có cảnh giới siêu tuyệt.
Đối mặt ý chí nghịch thiên của Lý Thiên Mệnh, đôi mắt Vũ Văn Thần Đô lạnh băng như tử linh.
Vũ Văn Thần Đô nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm, rút thanh chiến đao màu xám đen ra khỏi nhẫn tu di, bộc phát khí thế động trời.
Một người, một đao, gặt sinh mệnh.
Quy Nhất khí tràng hắc ám tuôn ra từ người Vũ Văn Thần Đô, bao phủ một nửa chiến trường Đông Hoàng thứ nhất trong bóng tối.
Hắc ám như đêm đen, giơ tay không thấy năm ngón, vô số vật ma quỷ bò ra từ thế giới hắc ám này.
Trong Hắc Ám khí tràng, một cự thú động trời đầy gai bò ra, ngửa đầu hú dài, tiếng gầm làm kết giới thiên văn rung bần bật.
Trong mắt cự thú có bốn mươi lăm đốm sao, là thú bản mệnh Thánh Thú tứ giai hiếm thấy trong đệ tử.
Tên của nó là Thánh Ma Thao Thiết.
Khi Thánh Ma Thao Thiết bò ra hắc ám, Lý Thiên Mệnh biết cái gì gọi là thú chết chóc.
Thân thể của Thánh Ma Thao Thiết siêu khổng lồ, toàn thân mọc đầy gai đỏ như máu, dưới gai là lớp vảy đen dày cui.
Nó có mồm máu to, khi mở lộ ra hàng trăm răng bén rậm rạp trong miệng rộng, mỗi chiếc răng giống như Điện Kiếm Chi Nha. Cái đuôi thô to đầy gai, như lưu tinh chùy.
Cánh tay thô to và vuốt thú, đùi chắc khỏe chống đỡ nó đứng thẳng chiến đấu, dòng khí màu xám đại biểu chết chóc như con rắn quấn quanh người nó.
Cự thú như vậy tổng như cỗ máy chiến đấu thật sự, toàn thân của nó cơ hồ không có điểm yếu nào.
Bộ giáp và làn da dày nhìn là biết khó xé rách.
Thánh Thú tứ giai như vậy tuy chỉ là thú con nhưng khiến người da đầu tê dại.
Cự thú như vậy thò đầu to tới gần Vũ Văn Thần Đô, gã vươn tay gãi cằm nó.
Thánh Ma Thao Thiết và Vũ Văn Thần Đô cũng là huynh đệ sống chết, trải qua vô số chiến đấu.
Giờ phút này, ánh mắt lạnh lùng âm trầm của chủ nhân và chiến sủng nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm.
Vũ Văn Thần Đô giơ chiến đao lên, Lý Thiên Mệnh nhìn thấy thiên văn màu đen trên chiến đao.
Chứng minh chiến đao này là thú binh bát giai đứng sau thánh thú binh.
Tên của nó là Tử Linh Ma Đao.
Hơi thở hung hãn vòng quanh Tử Linh Ma Đao tựa như oan hồn ác quỷ phát ra tiếng quỷ khóc sói tru thê lương.
Tử Linh Ma Đao, Thánh Ma Thao Thiết, cảnh giới Thiên Ý, tất cả là then chốt khiến Vũ Văn Thần Đô mạnh hơn đệ tử Thái Nhất tầm thường.
Mười Tô Vô Ưu cũng không đánh lại gã.