Vũ Văn Thần Đô từ trên lưng Thánh Ma Thao Thiết nhảy vọt lên.
Âm Linh Địa Ngục Đao, Phù Đồ.
Đây là chiến quyết Thiên Ý thứ hai, đường đao kia chém ra huyễn quang tháp báu bảy tầng.
Nó giống như ý chí từ trên trời đè xuống, va chạm mạnh với Phụ Linh tầng hai mươi của Lý Thiên Mệnh.
Xoẹt bùm!
Lực lượng Thiên Ý bùng nổ giữa hai người trẻ tuổi.
Keng!!!
Khoảnh khắc đó, mọi người thấy cuối cùng Lý Thiên Mệnh vẫn bay ra, đập mạnh xuống đất.
Vũ Văn Thần Đô thì tuy thụt lùi nhiều, cánh tay run run nhưng ít ra không hộc ngụm máu tươi giống như Lý Thiên Mệnh.
Vũ Văn Thần Đô ra lệnh cho Thánh Ma Thao Thiết:
- Vô Thú, giết chúng nó!!!
Ánh mắt của Vũ Văn Thần Đô càng lạnh lùng hơn, ngay từ đầu gã đã biết mình sẽ chúa tể trận chiến đấu này.
- Nếu ta không giết được Lý Thiên Mệnh nhà ngươi, cho ngươi vực dậy trong tay mình thì khổ tu mười mấy năm cũng thành vô nghĩa! Từ lúc ba tuổi ta đã cắn răng kiên trì đến hôm nay, không phải vì giết Lý Thiên Mệnh nhà ngươi mà để đi Thánh Thiên Phủ, thực hiện ý nghĩa lớn nhất đời ta. Ngươi bỏ cuộc đi, chết trong tay của ta, dù ngươi là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi cũng sẽ không mất mặt!
Vũ Văn Thần Đô ép lùi Lý Thiên Mệnh, cầm đao giết hướng Meow Meow.
Đao chém xuống, Meow Meow đang bộc phát ra Thiên Kiếp Hỗn Độn oanh kích Thánh Ma Thao Thiết bị chém vào lưng, máu phun ra, sâu thấy tận xương.
Tiểu Hoàng Kê lao lên:
- Xéo!
Bộ Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm thi triển đến bước Tiêu Tan mới buộc Vũ Văn Thần Đô từ bỏ truy sát Meow Meow.
- Ngươi còn biết chiến quyết? Rất thú vị, thế thì cho ngươi chết trước!
Vũ Văn Thần Đô cho Thánh Ma Thao Thiết tiếp tục truy sát Meow Meow, gã thì như bóng ảo đen giết hướng Huỳnh Hỏa.
Lúc này có luồng sáng đỏ như máu bắn tới từ sau lưng, Vũ Văn Thần Đô quay đầu chém.
Phập!
Vũ Văn Thần Đô không ngờ tốc độ của luồng sáng đen này nhanh như thế, trong vội vàng gã chỉ có thể né tránh, nhưng vẫn bị gai nhọn đâm vào cánh tay.
Vút!
Đó là Tà Ma.
Vũ Văn Thần Đô rút ra gai nhọn của Tà Ma, đôi mắt đỏ ngầu, khi ngẩng đầu thì người gã bộc phát ra khí tràng khủng bố, toàn thân âm u gấp mười lần.
Lý Thiên Mệnh người đẫm máu đứng đối diện với Vũ Văn Thần Đô, hắn lau vết máu bên môi, đứng thẳng.
Nói thật thì Vũ Văn Thần Đô rất khó quên ánh mắt của Lý Thiên Mệnh vào lúc này.
Trừ bản thân ra, Vũ Văn Thần Đô chưa từng thấy ánh mắt hung hãn như vậy.
- Đừng đụng vào huynh đệ của ta, như vậy sẽ buộc ta vứt cả mạng sống cũng quyết giết chết ngươi!!!
Lý Thiên Mệnh giơ Hắc Minh Long Kiếm, trường kiếm vạch một đường máu trên nền đất.
Vũ Văn Thần Đô nhìn thoáng qua:
- Đây là lời trăn trối của ngươi?
Một con thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh đã bị thương, vết chém trên lưng suýt chặt đứt xương sống của nó, thế thì Thánh Ma Thao Thiết dư sức lấy một chọi hai.
- Được thôi, ta tiễn ngươi lên đường trước, đi mạnh giỏi, Lý Thiên Mệnh!
Trong chiến trường Đông Hoàng thứ nhất tĩnh lặng, Vũ Văn Thần Đô giẫm xuống đất, sải bước chớp mắt xông tới trước mặt Lý Thiên Mệnh.
Keng!
Đường đao kia nhanh đến khủng bố, đây mới là nhát đao nhanh nhất của Vũ Văn Thần Đô.
Đao kia chém vào cánh tay của Lý Thiên Mệnh.
Không có gì bất ngờ xảy ra thì cánh tay của hắn sẽ bị chặt đứt.
Nhưng mọi người khó tin phát hiện cánh tay trái đỡ nhát đao kia vẫn còn nguyên, ngược lại thú binh bát giai của Vũ Văn Thần Đô mẻ một miếng.
Dù vậy, Lý Thiên Mệnh bị sức mạnh to lớn chấn khí huyết đảo ngược, phun ra búng máu tươi, làm hắn trông càng dữ tợn hơn.
Hai tay Lý Thiên Mệnh nắm chặt Hắc Minh Long Kiếm, đôi mắt rực lửa tựa như mãnh thú nhìn Vũ Văn Thần Đô chằm chằm.
Vũ Văn Thần Đô nói:
- Cánh tay khá đấy, ta sẽ đem về cất chứa.
Vũ Văn Thần Đô giơ đao, lại xông lên.
Bên kia, Thánh Ma Thao Thiết lấy một chọi hai, đã giết đến trời long đất lở. Thần thông Linh Nguyên Bạch Cốt Sơn xuyên qua nửa chiến trường Đông Hoàng thứ nhất cắm phập xuống dưới chân Lý Thiên Mệnh.
Huỳnh Hỏa và Meow Meow dùng thân hình nhỏ bé chiến đấu anh dũng đẫm máu.
Bên trong chúng nó nghịch thiên, dù cách biệt thực lực to lớn nhưng Thánh Ma Thao Thiết rất khó giết chúng nó.
Đặc biệt là Huỳnh Hỏa, nó là gà chiến dám lao vào trong miệng Thánh Ma Thao Thiết chém giết.
- Ngươi muốn giết ta thì ta sẽ kéo ngươi làm đệm lưng! Lão tử không sợ chết, cái đồ xấu xí nhà ngươi cũng xứng tổn thương ta!?
Nó nhỏ, nhưng đôi khi nhỏ nhắn có ưu điểm riêng.
Điều này khiến Bé Mèo Mun trở lại trạng thái ban đầu, giải trừ Đế Ma Hỗn Độn, trực tiếp xông vào kẽ hở gai nhọn của Thánh Ma Thao Thiết.
Thánh Ma Thao Thiết vỗ móng thú ngược lại làm gai trên người đâm xuyên qua vuốt thú, làm nó đau đớn ngửa đầu gầm rống.
Cùng lúc đó, Bé Mèo Mun như tia chớp xuất hiện, ném Hỗn Độn Điện Cầu vào miệng nó, làm lưỡi của nó bị nổ nát.
Chỗ đó là điểm yếu của Thánh Ma Thao Thiết.
Quả nhiên, hai con thú nhỏ vì sinh tồn cũng không thể bất tử bất khuất giết đến mức này chứ nói gì Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh liên tục đỡ ba đao của Vũ Văn Thần Đô, mỗi nhát đao chém vào cánh tay hắc ám làm hắn bay ra ngoài, khí huyết cuồn cuộn.
Hắn bị ngược te tua, nhưng cũng sảng khoái.
Lý Thiên Mệnh lại bò dậy, tay vẫn nắm chặt thanh kiếm.
Chỉ cần không chết thì vẫn có cơ hội.
Vũ Văn Thần Đô không nhịn được bật cười:
- Vẫn còn kiên trì? Không nhìn ra sao? Ta đang chơi đùa với ngươi thôi, chứ không thì ngươi đã chết từ lâu.
Vũ Văn Thần Đô không phải loại người này, nhưng lúc này tâm lý của gã đã vặn vẹo.
- Thánh tộc Lý thị của ngươi được gọi là có đấu chí bất khuất, có thể đảo ngược sống chết. Lý Thiên Mệnh, biểu diễn cho ta xem đi. Trên thế giới này chỉ có thực lực nghiền áp chứ không hề có đảo ngược sống chết, nên bây giờ ngươi giãy dụa trước khi chết chứng minh thánh tộc Lý thị chỉ là truyện cười. Nếu không phải truyện cười thì sao xuống dốc đến nông nỗi này, bất cứ ai cũng có thể giẫm chân lên? Cái gọi là nghịch thiên sửa mệnh xưa nay chỉ là mơ mộng viễn vông.
Vũ Văn Thần Đô có quyền nói như thế, vì gã là bên thắng. Lý Thiên Mệnh nghe rõ từng lời.
Nhát đao tiếp theo chém qua ngực Lý Thiên Mệnh, xé một đường máu sâu thấy xương sườn.
Bị thương nặng như thế mà Lý Thiên Mệnh vẫn đứng dậy, đôi mắt đỏ máu miệt thị lạnh băng nhìn Vũ Văn Thần Đô, tay hắn nhúc nhích.
Tay động, kiếm động.
Lý Thiên Mệnh hiện giờ hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình.
Không ai có thể tưởng tượng tại sao hắn còn có ý chí như vậy, giọt máu từ ngực lăn dài xuống nhưng không làm hắn cau mày chút nào.
Không ai thấy Thái Nhất Tháp trong không gian bản mệnh tỏa quầng sáng trắng dịu dàng phát sáng trên miệng vết thương, ánh sáng đó có thể xúc tiến vết thương khép lại, ngăn máu chảy ra.
- Ca ca, có thể cho ta càn rỡ một lần không?
Câu này là Khương Phi Linh nói.
Nhát đao chém rách ngực cũng chém vào trái tim nàng.
Khương Phi Linh rất đau lòng Lý Thiên Mệnh, không thể nhìn hắn bị tổn thương như vậy, làm nàng khó chịu còn hơn bản thân bị chém trúng.
Không ai thấy đôi mắt trên linh thể của nàng bắn ra tia sáng rực rỡ thế nào, đó là ngọn lửa màu vàng, ngọn lửa vàng chưa từng xuất hiện trên người nàng.
Khương Phi Linh muốn càn rỡ như thế nào?
Giọng Lý Thiên Mệnh cực kỳ nặng nề:
- Linh Nhi, không sao đâu, ta chỉ kém một bước, chỉ cần bước ra một bước này thì có lẽ chúng ta có thể sống tiếp!
Đúng vậy, Lý Thiên Mệnh đang làm đợt ngăn cản cuối cùng, không ai có thể ngăn lại sự điên cuồng của hắn vào phút này.