Khương Phi Linh run giọng hỏi:
- Ta biết, ta cũng không muốn chết, ca ca, hãy để ta thúc đẩy bước cuối cùng này được không?
Giọng nói run rẩy chất chứa quyết tâm nóng cháy nhất.
- Phụ Linh hai mươi tầng còn chưa đủ sao?
Lý Thiên Mệnh biết, nếu không nhờ Khương Phi Linh nóng cháy và sôi trào thì lúc này hắn đã chết rồi.
- Không đủ, ta còn có thể làm được bước tiếp theo, nhưng mà . . .
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Nhưng sao?
- Nhưng ta e rằng sẽ ngủ say một đoạn thời gian, tuy nhiên như thế còn tốt hơn ôm nhau chết chung!
- Là sao?
Khương Phi Linh cắn răng nói:
- Năng lực thứ năm của ta đã thức tỉnh, gọi là Nhiên Linh. Nhiên Linh và Phụ Linh giống nhau, nhưng có tác dụng trên người kẻ địch, đốt cháy mảng lớn Thú Nguyên của đối phương, khiến thực lực nhanh chóng giảm xuống.
Đây là năng lực nghe đã thấy đáng sợ.
- Có tác dụng phụ không?
Giọng của Khương Phi Linh dần kiên định:
- Có, Nhiên Linh xong ta sẽ hóa thành linh thể ngủ say một đoạn thời gian, vừa lúc có vật dẫn, đó là Thiên Linh Chi Luyến.
- Một thời gian là bao lâu? Sau khi tỉnh lại có bị ảnh hưởng gì không?
Khương Phi Linh biết Lý Thiên Mệnh đang lo điều gì nên giải thích rõ ràng:
- Nhanh nhất cỡ một tháng, có lẽ sẽ lâu hơn chút, nhưng chắc chắn loại năng lực này sẽ không hại ta, tỉnh lại cũng bình an không lo, ta bảo đảm.
- Biết rồi.
Lý Thiên Mệnh giao lưu với Khương Phi Linh nhanh còn hơn giao lưu tâm linh với thú bản mệnh, như tia chớp.
Khương Phi Linh nói:
- Ca ca, sẽ có một khoảng thời gian phải rời xa ca ca, nhưng không sao, ít ra chúng ta đều sống sót. Không có tuyển chọn vẹn toàn đôi bên nào khác, ca ca không phải loại người chần chừ đúng không?
Khương Phi Linh biết trong lòng Lý Thiên Mệnh cực kỳ không nỡ, nhưng thiệt tình là không có tuyển chọn nào khác. Đang lúc sống chết, không cho phép Lý Thiên Mệnh băn khoăn quá lâu.
Khương Phi Linh cứng cỏi và kiên định, không chấp nhận Lý Thiên Mệnh từ chối:
- Ca ca, sau khi Nhiên Linh ta sẽ tạm thời mất thần trí, hy vọng ngày ta tỉnh lại sẽ thấy ca ca càng mạnh hơn!
Lần này liều đánh cuộc sống chết một phen, không có nhiều đường lui cho họ, được một con đường như vậy đã là cầu may.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Uất ức cho muội, lần sau không có sự đồng ý của ta thì không cho phép sử dụng.
Khương Phi Linh cười nói:
- Biết rồi, mỗi lần đều sẽ xin phép ca ca!
Dù là linh thể nhưng Khương Phi Linh với đôi mắt rực lửa vàng sẽ càng xinh đẹp hơn.
Trên đời sao lại có nữ nhân đẹp tuyệt trần như thế?
Giờ phút này, Lý Thiên Mệnh thiêu thần lao đầu vào lửa, nàng cũng liều lĩnh.
Nhưng Khương Phi Linh càng rực rỡ, kiên quyết hơn, điều này làm nàng rất hạnh phúc, vì có ngày nàng có thể hiến dâng tất cả cho người khác.
Bốn loại năng lực của nàng không đủ hung hãn, bây giờ phong ấn trên ngón cái còn lại bị cởi bỏ, ngọn lửa vàng là chiếc răng nhọn thứ nhất của nàng.
Nhiên Linh!
Khi Vũ Văn Thần Đô lại chém nhát đao, chuẩn bị giải quyết, người hắn bỗng bắn ra cục lửa vàng đốt người gã.
Vũ Văn Thần Đô giật nảy mình:
- Đây là cái gì!?
Gã vận chuyển Thú Nguyên toàn thân, định đẩy lùi ngọn lửa vàng.
Nhưng Vũ Văn Thần Đô không thể ngờ rằng khi Thú Nguyên đụng vào lửa vàng thì như dầu nhỏ vào ngọn lửa, phực cháy lên.
Đáng sợ hơn là lửa màu vàng dọc theo Thú Nguyên nháy mắt tuôn vào thân thể, lao vào bốn mươi lăm Linh Nguyên của gã. Trong khoảnh khắc, bốn mươi lăm Linh Nguyên rực cháy lửa ngút trời, xuyên suốt toàn thân. Cùng lúc đó, Thú Nguyên của gã tan biến với tốc độ khủng bố.
Đây là chuyện mà cả đời Vũ Văn Thần Đô chưa từng nghe, thấy bao giờ, nhưng nó đã xảy ra.
Nhiên Linh là ác mộng của Thú Nguyên.
Nhiên Linh bùng nổ mạnh mẽ còn hơn Phụ Linh gia cố trên người Lý Thiên Mệnh rất nhiều.
- Vũ Văn Thần Đô, thế giới rất lớn, cái gì đều có thể. Ngươi cho rằng nắm giữ sống chết của chúng ta, nhưng chúng ta sẽ cho ngươi thấy coi thường chúng ta sẽ làm ngươi trả giá đắt!
Đó là ngọn lửa vàng nói chuyện với gã, là giọng của thiếu nữ dũng cảm lần đầu tiên lộ ra răng nanh.
Tiếp theo là lửa màu vàng nuốt sống tất cả Thú Nguyên của Vũ Văn Thần Đô, điên cuồng đốt cháy.
Lần đầu tiên Vũ Văn Thần Đô cảm nhận nỗi sợ, gã ngẩng đầu lên, lại nhìn vào mắt Lý Thiên Mệnh thì tinh thần chấn động.
- Ta thề không cho ai tổn thương nàng, nhưng hôm nay ngươi buộc nàng phải mạo hiểm vì khiến ta sống sót. Vũ Văn Thần Đô, trên thế giới này có rất nhiều người khác nhau, đừng bao giờ tự đại cho rằng đã nhìn thấu mọi người.
Lý Thiên Mệnh nhìn thấy.
Hắn thấy Huỳnh Hỏa và Meow Meow vì sinh tồn, vì bảo vệ người nhà mà bày ra hung hãn khiến người run rẩy.
Dù nội tạng rơi rớt vẫn sẽ nhét vào người, tiếp tục chém giết, đã hù sợ vỡ mật chó của các ngươi chưa?
Hắn thấy ngọn lửa vàng đốt cháy người Vũ Văn Thần Đô, đó là Khương Phi Linh thiêu đốt bản thân, tranh thủ một đường sống chết cho hắn.
Ai nỡ phụ lòng những người này?
Giây phút đó, Lý Thiên Mệnh cảm giác thân thể của mình là núi lửa lắng đọng một vạn năm, dung nham vô hạn tích lũy trong lồng ngực.
Sau đó phun trào!
Hai tay Lý Thiên Mệnh siết chặt Hắc Minh Long Kiếm, máu tươi nhỏ xuống hòa tan vào kiếm.
Lý Thiên Mệnh ngước đầu lên, nhìn Thái Nhất Tháp, nhìn thánh tộc Lý thị, vô số anh linh tổ tiên như đang ở trên Thái Nhất Tháp nhìn chăm chú vào mình.
Nhiên Linh chỉ có thể đè thấp tu vi của Vũ Văn Thần Đô, muốn sống, muốn không cô phụ trả giá của Khương Phi Linh thì hắn phải dựa vào chính mình.
Giây phút đó, lửa rực cháy trên người Lý Thiên Mệnh, lôi đình vô tận quấn quanh người.
- Ngươi nói thánh tộc Lý thị chúng ta là truyện cười, ai đều có thể giẫm chân đạp lên. Ngươi nói nghịch thiên sửa mệnh là lửa dối bản thân. Đó là vì ngươi chưa bao giờ hiểu thấu tổ tiên Lý thị chúng ta! Ngươi một lòng tu hành, tự nhận là cao thượng, nhưng không biết người ở phàm trần đối kháng số phận như thế nào!
- Vũ Văn Thần Đô, ngươi tu luyện trên tầng mây, không thấy chúng sinh khó khăn! Càng không biết những người như chúng ta làm sao vượt mọi chông gai, bứt đứt trói buộc của số phận, khai sáng ra con đường tu hành! Ngươi không hiểu, nên ngươi càng không thể to mồm bình luận, không thể đứng trên tầng mây châm chọc sự chiến đấu anh dũng và đấu chí của chúng ta!
- Không phải ai đều được giống như ngươi vừa sinh ra đã cao cao tại thượng, nắm giữ sống chết! Ngươi sẽ hiểu rằng ngươi giống như ta cũng có thể trả giá đấu chí sống chết, nghịch thiên sửa mệnh, sau đó đứng ở đây quyết tử chiến với người cao quý như ngươi!!!
Những lời Lý Thiên Mệnh nói không phải vì muốn cho Vũ Văn Thần Đô hiểu cái gì, hắn đang nói với bản thân.
Đây là hồn của thánh tộc Lý thị, đứng chết chứ không thể ngã xuống.
Bắt đầu từ tổ tiên thứ nhất, từ một người tầm thường độ kiếp năm mươi năm, khai sáng ra khơi dòng thống nhất Đông Hoàng Cảnh.
- Nếu không có thánh tộc Lý thị thì thế giới hiện giờ làm gì có Vũ Văn gia các ngươi hoành hành được!!!
Lý Thiên Mệnh vào đây là để lấy mạng đổi mạng.
Ngay từ đầu hắn đã có gan dạ, dũng khí vượt trên Vũ Văn Thần Đô, hắn cầm lấy chúng nó đi khiêu chiến tồn tại nguy nga như vậy.
Một thời gian dài Lý Thiên Mệnh đều suy nghĩ, Nghịch Thần kiếm ý từ Tinh Thần đến Càn Khôn là muốn vượt qua cái gì.
Giờ thì hắn đã hiểu.
Khi Vũ Văn Thần Đô coi thường anh linh của thánh tộc Lý thị, thậm chí cười nhạo, khi gã kêu hắn biểu diễn nghịch thiên sửa mệnh, tự cho là nắm giữ sống chết của hắn nên cười cợt.
Hắn đã phá tan cửa ải kia, lấy thân thể phàm nhân đảo ngược sống chết, Kiếm Nghịch Sơn Hà, Trảm Lạc Tinh Thần, Toái Diệt Càn Khôn.
Không chỉ mình Lý Thiên Mệnh, Khương Phi Linh cũng vậy.
Nàng cũng là phàm nhân, càng là tồn tại yếu ớt như con kiến trong mắt Vũ Văn Thần Đô.
Bây giờ hai người cùng nhau muốn cho Vũ Văn Thần Đô xem cái gì gọi là đấu chí, cái gì gọi là dũng khí, cái gì gọi là không sợ hãi sống chết, cái gì gọi là nghịch thiên sửa mệnh.