Khi mấy chục vạn ánh mắt tụ tập trên người Lý Thiên Mệnh, hắn như bóng ảo ngang nhiên không e sợ, hai tay cầm Hắc Minh Long Kiếm xông tới chỗ Vũ Văn Thần Đô.
Giây phút đó, muôn người reo hò.
Lúc này Lý Thiên Mệnh đã mất Phụ Linh của Khương Phi Linh, nhưng đấu chí tinh thần, ý chí Nghịch Thần kiếm ý của hắn lên đến đỉnh điểm khó thể tưởng tượng.
Giây phút đó, máu của tất cả tổ tiên trong Côn Bằng Thánh Ấn hội tụ vào kiếm ý.
Giây phút đó, Kiếp Luân của mười Tiểu Mệnh Kiếp lấp lóe tia sáng kỳ dị, dường như bị đấu chí hiện giờ của Lý Thiên Mệnh xé rách.
Một kiếm kia, Toái Diệt Càn Khôn!
Giơ cao chém xuống, kiếm chém ra, kiếm khí tung hoành.
Kiếm ý Nghịch Thiên hóa thành con rồng thần màu đen lao ra khỏi lồng, gầm rống rung trời, mạnh mẽ xông lên.
Hình ảnh này khiến con ngươi Vũ Văn Thần Đô co rút.
- Xéo!!!
Gã rất ghét cảm giác ý chí bị áp chế như thế này, như thể gã bị đánh tan tác, nhưng rõ ràng gã còn chưa thua trận.
Vũ Văn Thần Đô nổi giận.
Cơn giận ngập trời.
- Kết thúc rồi, Lý Thiên Mệnh!
Vũ Văn Thần Đô thi triển ra đường đao vừa lĩnh ngộ từ mấy hôm trước.
Âm Linh Địa Ngục Đao, Vãng Sinh!
Một đao Vãn Sinh, hung hãn hơn Nhân Gian và Phù Đồ. Đao Vãng Sinh âm trầm lạnh lùng và tuyệt tình, tựa như thần chết tùy ý tàn sát thương sinh.
Đây là ý chí của Vũ Văn Thần Đô, gã cao cao tại thượng, đối với gã thì cái gọi là chúng sinh và phàm nhân nên bị kết cuộc như vậy.
Nhát đao kia ẩn chứa kiêu ngạo vô hạn của Vũ Văn Thần Đô.
Nhưng khi chém ra, Vũ Văn Thần Đô cau mày.
Vì gã phát hiện bị Nhiên Linh đốt cháy, gã không điều động được nhiều Thú Nguyên, số lượng Thú Nguyên không đủ cho một đao Vãng Sinh.
Đây là sai lầm lớn nhất của cuộc đời Vũ Văn Thần Đô, gã đã bỏ qua Nhiên Linh, càng bỏ qua uy lực Toái Diệt Càn Khôn của Lý Thiên Mệnh.
Dù vậy, uy lực một đao Vãng Sinh vẫn rất đáng sợ, cương khí hung hãn màu xám bộc phát, vô số nham thạch nháy mắt vỡ nát.
Nhưng một kiếm Toái Diệt Càn Khôn của Lý Thiên Mệnh từ trên cao chém xuống, đường kiếm động trời quá chói mắt.
Một tiếng quát như cự thú gầm:
- Chết!!!
Bùm!
Trong ánh nhìn ngẩn ngơ của mọi người, Toái Diệt Càn Khôn thế như chẻ tre chém nát đao Vãng Sinh.
Tử Linh Ma Đao rời tay bay ra ngoài.
Trong khoảnh khắc, Hắc Minh Long Kiếm với thế sét đánh không kịp bưng tai chém xuống đầu Vũ Văn Thần Đô.
Phập!
Khoảnh khắc bay ra Tử Linh Ma Đao, lần đầu tiên Vũ Văn Thần Đô ngây người.
Gã trợn to mắt.
Khi Hắc Minh Long Kiếm chém vào đầu, Vũ Văn Thần Đô ngây người lần thứ hai.
Gã không thói quen cảm giác bị áp chế thế này.
Nhưng dường như đã kết thúc, đau nhức thoáng qua, tất cả biến mất.
Mọi người nhìn một kiếm chém Vũ Văn Thần Đô thành hai nửa.
Một kiếm đánh chết.
Đường kiếm quá nhanh, quá dữ, quá ác, quá bùng nổ.
Nếu Vũ Văn Thần Đô có đường kiếm hung ác tuyệt sát như vậy thì Lý Thiên Mệnh đã chết từ lâu.
Vũ Văn Thần Đô sẽ không biết khi một người muốn sống, vì bắt lấy cơ hội sống sót thì sẽ đấu tranh mãnh liệt tới mức nào.
Lý Thiên Mệnh không chừa cho gã một giây phản ứng, một kiếm trực tiếp đánh chết.
Vũ Văn Thần Đô không có cơ hội rung động, sợ hãi, gã không thốt ra được một lời nào.
Có lẽ phút cuối cùng gã sợ hãi, nhưng ai biết được?
Dù sao đã kết thúc rồi.
Hai nửa xác chết bay ra ngoài, máu chảy thành sông.
Chỉ có thiếu niên đẫm máu thở hắt ra, giơ cao trường kiếm, không thèm nhìn Vũ Văn Thần Đô cái nào, dứt khoát quay người giết hướng Thánh Ma Thao Thiết.
Giờ phút này, chiến trường Đông Hoàng thứ nhất đã bị hắn chinh phục.
- Grao!!!
Thánh Ma Thao Thiết đang ác chiến, ước gì nhanh chóng đập chết hai con ruồi nhỏ trước mắt. Đột nhiên liên kết tâm linh, huyết mạch với Vũ Văn Thần Đô bị cắt đứt.
Nó ngơ ngẩn nhìn qua, vừa lúc thấy Vũ Văn Thần Đô bay sang hai bên, rồi thiếu niên tóc trắng đẫm máu như ma thần địa ngục giết tới gần.
Giây phút đó, Thánh Ma Thao Thiết phát ra tiếng rống kinh thiên động địa, tiếng gầm đinh tai nhức óc mà thê lương, chất chứa khó tin.
Chín phần mười thời gian cuộc chiến đều là Vũ Văn Thần Đô đè đầu Lý Thiên Mệnh mà đánh, mắt thấy hắn sắp chết, vì sao nó mới bỏ qua một chốc mà người chết đổi thành Vũ Văn Thần Đô?
Thế giới của Thánh Ma Thao Thiết sụp đổ, nó ngây người tại chỗ, khi phản ứng lại thì tức giận ngập trời.
Nhưng giận có ích gì?
Trong khi Thánh Ma Thao Thiết ngẩn ngơ thì Huỳnh Hỏa đã đến trước mắt nó.
Tiểu Hoàng Kê toàn thân dính máu nhưng trong con mắt hí rực cháy ngọn lửa.
Nghịch Thần kiếm ý, Trảm Lạc Tinh Thần.
Mắt của Thánh Ma Thao Thiết là ngôi sao đối với bé gà.
Đường kiếm kia vừa nhanh vừa ác, rất có hơi hướm của Lý Thiên Mệnh, Tiểu Hoàng Kê bắt lấy cơ hội bạo sát lao lên.
Phập!
Đường kiếm rốt cuộc chém trúng mục tiêu, đâm xuyên qua mí mắt của Thánh Ma Thao Thiết.
Cùng lúc đó, Thiên Kiếp Hỗn Độn của Meow Meow chém vào vết thương, chín con rắn tia chớp to nổ tung, vô số tia chớp đen điên cuồng tuôn hướng vết thương trên mắt.
Thánh Ma Thao Thiết luôn nghiền áp chúng nó, đây là lần đầu tiên cự thú bị thương, chưa đến nỗi chết trận nhưng khiến nó càng hung hãn, tức giận hơn, thù hận hoàn toàn bùng nổ.
Con mắt còn sót lại của nó thấy thiếu niên tóc trắng đã lao đến trước mắt.
Thánh Ma Thao Thiết lại gầm rống:
- Grao!
Vô số nước lũ màu xám đổ ập hướng Lý Thiên Mệnh, ngọn lửa bám trên nước lũ, dính một chút là sẽ bị tử linh bám vào người.
Trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, Bé Mèo Mun hóa thân Đế Ma Hỗn Độn từ bên cạnh đụng vào, ôm đầu Thánh Ma Thao Thiết, Điện Kiếm Chi Nha sắc bén cắn vào vết thương trên mắt.
- Chết!
Huỳnh Hỏa thừa dịp Thánh Ma Thao Thiết há mồm thì lao vào miệng của nó, tìm đường sống trong ngõ cụt ở kẽ hở răng Thánh Ma Thao Thiết, phun Luyện Ngục Hỏa vào cổ họng đối phương.
Bùm!
Lửa cháy hừng hực lan xuống dạ dày đối phương. Cùng lúc đó, Thánh Ma Thao Thiết đang thi triển thần thông, Luyện Ngục Hỏa và dòng lũ thần thông Tử Linh của nó va chạm ở vị trí cổ họng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai loại lực lượng va chạm nổ tung trong cổ họng, tạc nổ lỗ máu to.
Phập!
Meow Meow ăn ý dùng đuôi Tam Tiêm Điện Thứ sắc bén đâm xuyên lỗ máu đỏ, cắm phập vào nội tạng của Thánh Ma Thao Thiết.
Cái gì gọi là hung hãn?
Hai con Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ này tuy còn nhỏ nhưng trong chiến đấu, có một nửa bị Lý Thiên Mệnh cảm nhiễm, một nửa đến từ bản tính của chúng nó.
Giây sau, Lý Thiên Mệnh đã lao tới trước mắt chúng nó:
- Đè xuống!
Meow Meow nghe hắn nói thì rống to, dốc hết sức lực đè đầu Thánh Ma Thao Thiết sát đất.
Lý Thiên Mệnh nhảy lên cao, hai tay cầm kiếm chém ra Toái Diệt Càn Khôn.
Một kiếm cuồng bạo, mạnh mẽ như kiếm chém giết Vũ Văn Thần Đô.
Phập!
Đường kiếm chém vào vết thương bị Huỳnh Hỏa nổ rách.
Hắc Minh Long Kiếm rạch qua thịt dày.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Meow Meow ôm đầu Thánh Ma Thao Thiết đập xuống đất.
Bên kia, Thánh Ma Thao Thiết mất đầu ngã ra sau cái rầm, bụi mù bốc lên che trời.
Vô số máu bắn ra nhuộm đỏ ba huynh đệ.
Thánh Ma Thao Thiết, chết.
Phút cuối cùng, cả ba phối hợp kín không kẽ hở, ý chí đấu tranh liều chết làm bản thân họ cũng sôi sục máu nóng.