Huỳnh Hỏa cười to bảo, một cánh gà gần như đứt lìa:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi khá lắm, oách, lão tử phục ngươi!
Lý Thiên Mệnh lau vết máu bên môi, nở nụ cười khiến người kính sợ:
- Ngươi cũng khá lắm, ta cũng phục ngươi.
Meow Meow bò dậy:
- Đừng tâng bốc nhau nữa, xong việc rồi, Meow muốn đi ngủ, buồn ngủ quá.
Trên người mèo con có nhiều vết máu, tất cả đều là bị gai nhọn và vuốt bén của Thánh Ma Thao Thiết xé rách, phút cuối nó đè đầu đối thủ cũng bị móng vuốt gần như xé rách bụng.
Thật ra Meow Meow không buồn ngủ, nó bị thương nặng thì đúng hơn.
May mắn lúc này có Thái Nhất Tháp, chứ không thì Lý Thiên Mệnh không biết làm sao chữa trị.
Lý Thiên Mệnh cười nhìn đệ đệ nhỏ nhất:
- Meo về nghỉ đi.
Mèo con ngây thơ hoạt bát, lười nhác, nhưng trong lòng nó như gương sáng, lúc cần chiến đấu nhiệt huyết, chém giết sống chết thì nó không lùi bước.
Meow Meow cảnh giác trừng hắn:
- Ánh mắt kiểu gì!?
Lúc quay về không gian bản mệnh, mèo con dùng đuôi kẹp trứng, phòng ngừa bị Lý Thiên Mệnh búng lén.
Lý Thiên Mệnh bật cười:
- Ha ha ha!
Thật là vật nhỏ thú vị.
- Ta cũng nghỉ dưỡng đây, tiếp theo ngươi tự lo đi.
Huỳnh Hỏa biết Vũ Văn Thần Đô chết rồi, tình hình rất khó dàn xếp.
Nói thật thì bên ngoài kết giới thiên văn suýt đánh lộn.
Điều này giao lưu tâm linh thật nhanh, Lý Thiên Mệnh cho hai con thú trở về không gian bản mệnh.
Chúng nó vừa quay về, không ngoài dự đoán, ánh sáng từ Thái Nhất Tháp bao phủ lên người chúng nó, tuy không thể cho chúng nó khỏe mạnh lành lặn ngay nhưng chỉ cần có thời gian là sẽ khỏe như ban đầu.
Lý Thiên Mệnh chú ý thấy ánh sáng từ Thái Nhất Tháp còn diệt trừ lực lượng chết chóc của Thánh Ma Thao Thiết còn sót lại trên người chúng nó, hiệu quả giống như tịnh hóa.
- Thái Nhất Tháp thần diệu như vậy, đủ cho chúng nó lành vết thương, còn cung cấp linh khí vô tận cho không gian bản mệnh. Không biết Đông Hoàng Kiếm sẽ đáng sợ đến mức nào.
Rất rõ ràng, tạo hóa của Đông Hoàng Kiếm có lẽ theo chiều hướng công kích.
Trên đỉnh đầu của hắn, bên ngoài kết giới thiên văn ồn ào tiếng người, cực kỳ hỗn loạn. Nhưng Lý Thiên Mệnh làm ngơ như không nghe thấy, hắn cầm Thiên Linh Chi Luyến, vẫn đang chờ đợi.
Từ xác chết của Vũ Văn Thần Đô bay ra hai luồng sáng, hội tụ thành một bay tới trước mắt Lý Thiên Mệnh.
Ánh sáng khựng lại một lúc, Lý Thiên Mệnh như thấy khuôn mặt tươi cười của nàng.
Sau đó luồng sáng chui vào Thiên Linh Chi Luyến, trên đá quý nổi lên một ký hiệu màu vàng khiến Thiên Linh Chi Luyến trông càng rực rỡ hơn.
- Ký hiệu này là . . .?
Trông hơi giống như thể tập hợp phong ấn trên móng tay của Khương Phi Linh.
- Không biết trên người Linh Nhi có bí mật như thế nào.
Tuy Khương Phi Linh không có thú bản mệnh, tay trói gà không chặt, nhưng Lý Thiên Mệnh tin tưởng thân thể của nàng chắc chắn không đơn giản.
- Linh Nhi, hãy ngủ một giấc thật ngon, sau này không có sự đồng ý của ta thì không được sử dụng Nhiên Linh này.
Lý Thiên Mệnh vuốt Thiên Linh Chi Luyến, nói thật thì nàng luôn ở bên hắn thật lâu, giờ tưởng tượng khoảng một tháng không được thấy nàng, không thể nói chuyện làm hắn không nỡ.
May mắn Nhiên Linh không tạo thành tổn thương gì cho nàng.
Thiên Linh Chi Luyến bỗng run nhẹ như đáp lại Lý Thiên Mệnh lưu luyến, hiển nhiên dù Khương Phi Linh ngủ say cũng chỉ mơ hồ, có lẽ biết hết suy nghĩ trong đầu hắn.
Lý Thiên Mệnh nhức đầu nói:
- Tiêu rồi, vốn định thừa dịp muội ngủ say thì cua vài cô, nào ngờ vẫn bị muội giám sát.
Leng keng!
Thiên Linh Chi Luyến va chạm mạnh vào bàn tay Lý Thiên Mệnh mấy lần như đang trút ra bực tức.
- . . .
Cái này mà bảo là ngủ say?
Như thế này tương đương với nàng bị thương nhẹ nghỉ ngơi, may mắn có thể khỏe lại như cũ nên Lý Thiên Mệnh không rối rắm.
- Nghỉ khỏe đi, Linh Nhi.
Lý Thiên Mệnh đeo Thiên Linh Chi Luyến lên cổ, như vậy thì có thể tùy thời dán sát nàng, có vẻ như đang ăn bớt, lời rồi.
Một nam nhân mà đeo vòng cổ lộng lẫy như vậy, trông hơi khoe khoang.
- Lần này xem như chúng ta cùng nhau hợp sức tìm được đường sống.
Nếu không nhờ Nhiên Linh của Khương Phi Linh thì dù Lý Thiên Mệnh có Toái Diệt Càn Khôn cũng chưa chắc ngăn được Vũ Văn Thần Đô.
- Uy lực của Nhiên Linh thật đáng sợ, nhưng không thể để muội ấy mạo hiểm lần nữa.
Đây là chuẩn tắc của Lý Thiên Mệnh, tuy bảo rằng nam nữ bình đẳng, nhưng hắn thà mạo hiểm một ngàn lần cũng không muốn để nàng mạo hiểm một lần.
- Phải mạnh lên mới không đối mặt tuyệt cảnh sống chết như hôm nay.
Trận chiến này cho Lý Thiên Mệnh nhiều cảm ngộ siêu tuyệt, trải qua lột xác sống chết, dù là tình cảm với nhau hay liên kết kỳ diệu giữa Ngự Thú Sư và thú bản mệnh đều vững chắc hơn.
Lúc này xung đột trên đầu Lý Thiên Mệnh càng kịch liệt hơn, nhưng kết giới thiên văn còn chưa tan biến.
- Tiếp theo e rằng Vũ Văn thế gia sẽ trở mặt.
Lý Thiên Mệnh nhanh chóng đi hướng nhóm người Diệp Thiếu Khanh, nếu không sẽ mất mạng nhỏ.
- Đây là cái gì?
Lý Thiên Mệnh mới nhấc chân chợt phát hiện tay Vũ Văn Thần Đô cầm một thứ.
Đó là một quyển sách màu đen.
Lý Thiên Mệnh dùng Tà Ma cuốn quyển sách kia rơi vào tay mình, nhìn kỹ thì phát hiện trên sách tràn đầy thiên văn.
Có thể vẽ thiên văn vào sách?
Ai có thể vẽ ra được?
Lý Thiên Mệnh cảm nhận uy lực đáng sợ từ quyển sách này, cảm giác đó giống với kết giới thiên văn, có lẽ có công hiệu đặc biệt gì.
- Trước khi ta giết hắn thì hắn nhanh chóng lấy quyển sách này ra, hình như muốn giữ mạng nhưng tốc độ không mau bằng ta.
Thứ được Vũ Văn Thần Đô lấy ra giữ mạng thì rất có thể là át chủ bài gã định dùng trong cuộc chiến Hoàn cảnh.
Lý Thiên Mệnh lắc đầu:
- Chưa kịp dùng vũ khí bí mật đã về chầu trời.
Quả nhiên, người nghịch thiên đến đâu cũng không thể coi nhẹ đối thủ, bị người ta bắt lấy một lần cơ hội, bùng nổ một cái là mất luôn mạng nhỏ.
Lý Thiên Mệnh vừa cất quyển sách cổ màu đen vào thì kết giới thiên văn trên đỉnh đầu tan biến.
- Nguy hiểm!
Trước đây là đa số người trong ba mươi ba vị tông lão liên hợp ổn cố kết giới thiên văn mới cho Lý Thiên Mệnh có cơ hội chém giết Thánh Ma Thao Thiết, còn lấy được quyển sách cổ màu đen.
Hiện tại kết giới thiên văn bị đánh tan.
Người phá tan kết giới thiên văn đương nhiên là đám tông lão Vũ Văn thế gia, Tô gia.
Lý Thiên Mệnh không biết sau khi hắn giết Vũ Văn Thần Đô thì họ có biểu cảm như thế nào?
Hắn không kịp nghĩ nhiều, ngay phút kết giới thiên văn tan biến thì hắn lao nhanh tới chỗ nhóm người Diệp Thiếu Khanh.
Diệp Thiếu Khanh và Diệp Thanh đã chuẩn bị sẵn sàng.
Khi kết giới thiên văn vỡ tan, Lý Thiên Mệnh lao nhanh tới bên họ thì Diệp Thiếu Khanh đẩy hắn qua chỗ Diệp Vũ Hề, còn y thì che trước người Lý Thiên Mệnh.
Hốc mắt Diệp Vũ Hề ửng đỏ nắm tay Lý Thiên Mệnh kéo hắn ra ngoài:
- Đi!
Nàng kéo Lý Thiên Mệnh đi tới chỗ nhóm tông lão Hoàng Phủ Phong Vân.
Lý Thiên Mệnh đưa mắt nhìn, mười vạn người trên chiến trường đều mắt đỏ ngầu nhìn hắn.
Đó không phải thù hận mà là cuồng nhiệt, khâm phục.
Khi Lý Thiên Mệnh bước ra kết giới thiên văn, hắn nghe tiếng hò reo inh ỏi như dời núi lấp biển.
- Thiếu tông chủ!!!
Giờ phút này, hắn làm nguyên Đông Hoàng tông gầm rống vì mình.
Từng ánh mắt cuồng nhiệt, nóng rực nói cho Lý Thiên Mệnh biết khoảnh khắc hắn đảo ngược sống chết, chém giết Vũ Văn Thần Đô thì tạo nên sự kiện bùng nổ, dâng trào biết bao, bao nhiêu người không tin nổi.