Hai người ban đầu quyết đấu, mọi người đều thấy rõ cách biệt quá lớn, Lý Thiên Mệnh chết chắc.
Bọn họ lắc đầu thở dài, thương tiếc, bất đắc dĩ vì trận này Lý Thiên Mệnh phải chết.
Nhưng có ai không phục khí phách và gan dạ lấy mạng đổi mạng của hắn?
Nhìn Lý Thiên Mệnh đâm đầu vào đường chết, bọn họ đau lòng bóp cổ tay, kết cuộc hôm nay của Lý Thiên Mệnh đã định sẵn hắn khiến người tiếc nuối còn hơn Lý Vô Địch.
Vì Lý Vô Địch không có phóng khoáng và nhiệt huyết khiến người khâm phục giống như Lý Thiên Mệnh.
Có ai mạo hiểm tình thế chết chắc, vì cho muội muội sống sót mà khiêu chiến cực hạn sống chết?
Tất cả tiếc nuối này khi Lý Thiên Mệnh chớp mắt đảo ngược sống chết, trong khoảnh khắc giết Vũ Văn Thần Đô hóa thành mừng như điên phun trào ra.
Kết giới thiên văn ngăn cách âm thanh bên ngoài nên Lý Thiên Mệnh không nghe thấy.
Khi hắn đi ra mới nghe được tiếng hò reo như sóng thần lan tỏa khắp Đông Hoàng Cảnh.
Phong quang một kiếm kia vô song cõi đời.
Dù nhiều người không thấy rõ Lý Thiên Mệnh làm cách nào giết được Vũ Văn Thần Đô, nhưng điều này đã không quan trọng.
Quan trọng nhất là ván sống chết này người sống sót là thiếu tông chủ Lý Thiên Mệnh!
Không ai ngờ Vũ Văn Thần Đô vốn sắp tham gia chiến đấu cuộc chiến Cảnh Vực vậy mà chết trong ngày hôm nay.
Đệ tử Đông Hoàng tông không ngờ tới.
Đám người Vũ Văn Thái Cực càng bất ngờ hơn.
Khi thấy Lý Thiên Mệnh bị Vũ Văn Thần Đô hành tơi tả thì bọn họ yên lòng, còn nhe răng cười.
Hình ảnh kia bỗng nhiên xuất hiện.
Lão quỷ Vũ Văn Phụng Thiên đang xúi Vũ Văn Thần Đô giết chậm chút để tế linh hồn Vũ Văn Thánh Thành.
Thì bỗng nhiên một kiếm đảo ngược, chớp mắt Vũ Văn Thần Đô đã chết trận.
Vũ Văn Phụng Thiên hóa đá, lão dụi mắt.
Hình như lão không nhìn lầm, Vũ Văn Thần Đô tách thành hai nửa.
Sau đó Vũ Văn Phụng Thiên nhìn Lý Thiên Mệnh giết Thánh Ma Thao Thiết, lão lại dụi mắt, vẫn không hoa mắt.
Vũ Văn Phụng Thiên ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy sắc mặt của nhóm người Tô Vân Chỉ, Tô Cửu Đạo giống như mình, trắng bệch, xanh mét, thậm chí không đứng vững.
Vũ Văn Phụng Thiên hỏi:
- Kỳ lạ, có người thi triển thủ thuật che mắt sao?
Không ai trả lời lão.
Lúc này vang dội tiếng hò reo rung động Đông Hoàng quần sơn.
- Vũ Văn Thần Đô chết trận!!!
Câu nói kia như ức vạn thanh kiếm đâm vào tim lão.
- Phụt!
Bị nhồi máu cơ tim, Vũ Văn Phụng Thiên phun ra búng máu đen, té dập mặt xuống đất, chết ngất.
Ai đều biết hai đứa cháu này có sức nặng như thế nào với Vũ Văn thế gia muốn xưng bá Đông Hoàng tông trong tương lai.
Đặc biệt là Vũ Văn Thần Đô, Vũ Văn Thái Cực bồi dưỡng gã nhiều năm vì muốn gã tham gia cuộc chiến Cảnh Vực, cướp lấy Đông Hoàng Kiếm, để gia tộc bọn họ hoàn toàn khống chế Đông Hoàng tông.
Gia tộc bọn họ đã trả giá rất nhiều mới tạo nên Vũ Văn Thần Đô, chỉ vì cuộc chiến Cảnh Vực.
Hôm nay Vũ Văn Thần Đô tạm ngừng tu luyện, đến xem vở kịch tranh phong Thái Nhất Tháp.
Kết quả là đột nhiên chết tại đây?
Vấn đề không phải là mất mặt hay không, vấn đề ở chỗ thế giới sụp đổ!
Ít nhất Vũ Văn Phụng Thiên đã hộc máu, ngã sấp mặt, ngất xỉu rồi.
Vũ Văn Khai Thái quỳ dưới đất, mặt trắng bệch, dụi mắt muốn rớt tròng.
Đám tông lão Tô Vân Chỉ, Tô Cửu Đạo, Trần Nam Thiên lắp bắp không nói nên lời, đường đường tông lão mà bị hù đến ngu người.
Tất cả chỉ vì Vũ Văn Thần Đô quá quan trọng với họ, gã là trung tâm của toàn bộ kế hoạch.
Chết rồi!
Chết thẳng cẳng!
Tông lão Tô Trấn cũng muốn tự vả mặt để chứng minh mình không nằm mơ.
Điều này đả kích đến đám người không khác gì làm thịt chính bọn họ.
Mấu chốt là Vũ Văn Thánh Thành cũng chết rồi, không có cơ hội cứu vãn.
Nếu bọn họ biết Vũ Văn Trấn Tinh đã bị đốt thành tro tàn thì chắc Vũ Văn Phụng Thiên sẽ hộc máu té sấp mặt lần thứ hai.
Nhưng tạo thành kết quả ngày nay là lỗi tại ai?
Ai bồi dưỡng ra Vũ Văn Thánh Thành bảo thủ, kiêu căng không não?
Là ai nêu ý kiến khiến Lý Thiên Mệnh lấy mạng đổi mạng?
Lý Thiên Mệnh tìm được đường sống trong chỗ chết có gì sai?
Cuối cùng, bọn họ đưa mắt run run nhìn Vũ Văn Thái Cực.
Khi xác Vũ Văn Thánh Thành được chở về, dường như y không có phản ứng gì.
Còn bây giờ thì sao?
Mộng đẹp của y thoáng chốc tan biến.
Trong khi bọn họ ngẩn ngơ thì Lý Thiên Mệnh đã chém đầu Thánh Ma Thao Thiết xuống.
Đôi mắt trắng đen của Vũ Văn Thái Cực không lộ ra cảm xúc, nhưng không thể che giấu giọt máu chảy từ khóe môi, giọt máu đen. Người y dâng trào sát khí ngút trời.
Vũ Văn Thái Cực không nói một lời, sau đó nắm đấm đánh vào kết giới thiên văn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Kết giới thiên văn rung rinh, nhưng không vỡ, vì nhóm người Hoàng Phủ Phong Vân liếc nhau, trong phút căng thẳng đã ra tay ổn cố kết giới.
Nếu không nhờ mấy chục tông lão cùng ổn cố thì kết giới thiên văn đã tan vỡ từ lâu, Lý Thiên Mệnh làm gì có thời gian chạy về chỗ Diệp Thiếu Khanh.
Bây giờ kết giới thiên văn đã vỡ, Lý Thiên Mệnh được đưa đi, nhưng Vũ Văn Thần Đô chết trận, không khí sục sôi, Vũ Văn thế gia đâu chịu bỏ qua?
Hiển nhiên chính Vũ Văn Thái Cực cũng nổi điên, bao nhiêu năm rồi y không lộ ra nét mặt dữ tợn như vậy.
Có lẽ thế giới của Vũ Văn Thái Cực đã sụp đổ, khiến y biến thành thần chết.
- Grao!
Lý Thiên Mệnh thấy hai con thú siêu khổng lồ xuất hiện sau lưng Vũ Văn Thái Cực.
Đó là hai con thú bản mệnh Thao Thiết, một con đen mun, một con trắng tinh.
Vũ Văn Thái Cực là Ngự Thú Sư song sinh.
Hình thể của hai con thú bản mệnh này mỗi con đều to hơn Thánh Ma Thao Thiết gấp năm lần, trong mắt có hơn năm mươi đốm sao chứng minh chúng nó là Thánh Thú ngũ giai. Hơn nữa là Thánh Thú ngũ giai thể hoàn toàn, đã trưởng thành đến cực độ.
Con màu trắng ẩn trong sương mù trắng, lạnh lùng như thiên đạo.
Đây là Dương Ma Thao Thiết.
Con màu đen thì lượn lờ sương mù đen, rất giống Thánh Ma Thao Thiết, phỏng chừng là từ Thánh Ma Thao Thiết tiến hóa ra.
Đây là Âm Ma Thao Thiết.
Một đen một trắng vòng quanh bên cạnh Vũ Văn Thái Cực, mắt lấp lóe tia sáng đỏ máu.
Lần này hoàn toàn điên rồi.
Giờ thì ai thèm quan tâm cuộc chiến Cảnh Vực nữa?
Vũ Văn Thái Cực lau vết máu bên môi, dẫn theo hai con Thánh Thú ngũ giai xông về phía Lý Thiên Mệnh.
Y khóa chặt Lý Thiên Mệnh.
Đôi mắt lạnh băng khiến hắn đứng ở phía xa cảm giác da đầu tê dại.
- Đừng nhìn hắn!
Diệp Vũ Hề rất bá khí kéo Lý Thiên Mệnh vào ngực mình, chặn lại tầm mắt của Vũ Văn Thái Cực.
Trong khoảnh khắc, Vũ Văn Thái Cực đã giết tới nơi.
Tông lão khác ở phía sau hơi chần chừ nhưng vẫn đuổi theo Vũ Văn Thái Cực, nhưng tạm thời không gọi ra thú bản mệnh.
Bên Lý Thiên Mệnh, đứng đằng trước nhất là Diệp Thiếu Khanh.
- Grao!
Một tay Diệp Thiếu Khanh cầm kiếm, tay trái vung lên.
Đột nhiên có con cự thú màu xanh vọt tới sau lưng chiến trường Đông Hoàng thứ nhất.
- Thanh Huyền Bích Hỏa Long!
Mọi người nhận ra ngay đó là thú bản mệnh của Diệp Thiếu Khanh, cùng là Thánh Thú ngũ giai.
Con rồng thần màu xanh này rất xứng với xưng hô rồng thần, trên đầu nó có đôi sừng rồng chính tông. Vảy rồng màu xanh phủ toàn thân rực cháy ngọn lửa xanh, đôi mắt như chuông đồng, mắt cháy bỏng.
Thân hình nó to lớn ngang ngửa Dương Ma Thao Thiết, Âm Ma Thao Thiết.
Con cự thú trưởng thành này lao nhanh tới, bay lượn trên trời. Diệp Thiếu Khanh cầm trường kiếm đạp trên đầu rồng, đối mặt trùng kích khủng bố của Vũ Văn Thái Cực nhưng một người một rồng hiên ngang không sợ hãi.
Mọi người hò reo.
Ngày thường hiếm khi được thấy cự thú như vậy.