Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 419 - Chương 419 - Hành Trình Chịu Nhục Của Đệ Tử Thái Nhất (Tt)

Chương 419 - Hành trình chịu nhục của đệ tử Thái Nhất (tt)
Chương 419 - Hành trình chịu nhục của đệ tử Thái Nhất (tt)

Triệu Lăng Châu lạnh lùng nói:

- Ngây thơ, cho rằng ngươi tình cờ đánh bại Vũ Văn Thần Đô là ghê gớm lắm sao? Tốt nhất đừng quên Vũ Văn Thần Đô không sử dụng Nhiên Hồn Thư, ngươi bây giờ không có Nhiên Hồn Thư!

Xem bộ dạng chắc chắn của Triệu Lăng Châu, Lý Thiên Mệnh lười nói nhiều với gã.

Lý Thiên Mệnh và Thượng Quan Vân Phong liếc nhau.

Thượng Quan Vân Phong cười khổ nói:

- Đều là người mình, đừng trách hắn.

Lý Thiên Mệnh không thèm quan tâm Triệu Lăng Châu.

Nhưng Triệu Lăng Châu đứng bên cạnh vẫn say sưa lẩm bẩm một mình:

- Mỗi lần đều như thế, mười năm một lần đi Thánh Thiên Phủ chịu nhục. Mỗi thế hệ đệ tử Thái Nhất đều bị đánh tan tác, nhận hết nhục nhã, mất sạch tôn nghiêm. Mấy người Thánh Thiên Tử sẽ để chúng ta đi cướp Đông Hoàng Kiếm sao? Cơ hội mười năm một lần nhục nhã Đông Hoàng tông chúng ta, bọn họ xuống tay ác hơn ai hết.

- Trước khi những đệ tử Thái Nhất tham gia cuộc chiến Cảnh Vực trở về đều mất hồn mất vía, đánh mất dũng khí tu hành. Lần này chỉ có Vũ Văn Thần Đô thành tựu cảnh giới Thiên Ý cộng với Nhiên Hồn Thư mới có hy vọng. Giờ thì sao? Bằng vào ba người chúng ta? Tranh thủ ít chịu vũ nhục nhất thôi.

Triệu Lăng Châu lèm bèm cả buổi, trông bề ngoài của gã không giống loại người yếu đuối, trông rất cứng rắn, nhưng giờ thì rõ ràng gã không có chút niềm tin vào cuộc chiến Cảnh Vực.

Vẻ mặt Thượng Quan Vân Phong nghiêm túc hỏi:

- Cho nên ngươi vẫn hy vọng Vũ Văn Thần Đô tham gia chiến đấu?

Triệu Lăng Châu lắc đầu, nói:

- Thế thì không.

Triệu Lăng Châu liếc qua Lý Thiên Mệnh:

- Ta chỉ cảm thấy đặt tương lai của tông môn lên vai người mười mấy tuổi thì hơi trò đùa.

Lý Thiên Mệnh cười khẽ:

- Vậy sao? Ngươi không làm được không có nghĩa là người khác không thể.

Triệu Lăng Châu bĩu môi nói:

- Thế thì ta rất mong đợi.

- Tốt lắm, mở to mắt xem cho kỹ.

. . .

Mười lăm vị tông lão đến đông đủ.

Bao gồm Hoàng Phủ Phong Vân, Thượng Quan Tĩnh Thù, Triệu Chi Uyên, Diệp Thiếu Khanh, Diệp Thanh.

Còn lại mười vị tông lão trú đóng Đông Hoàng tông, tùy thời chú ý hướng đi của Vũ Văn Thái Cực, tông lão ở nhà đều có thực lực không kém, dư sức trấn thủ Đông Hoàng tông.

Càng đủ sức bảo vệ Lý Khinh Ngữ.

Tuy Vũ Văn Thái Cực mạnh nhưng trình độ tông lão đi theo y sẽ không cao hơn hai mươi lăm người phe Lý Thiên Mệnh được bao nhiêu.

Sự việc liên quan Đông Hoàng Kiếm và tôn nghiêm vinh dự của Đông Hoàng tông, cuộc chiến Cảnh Vực lão tự nhiên vô cùng long trọng, từ tông lão thứ nhất dẫn đội.

- Chuẩn bị xuất phát!

Tông lão thứ nhất gọi đến thú bản mệnh của mình, một con Thánh Thú ngũ giai tên Phong Vân Thần Hạc.

Đây là thú bản mệnh khổng lồ nhất mà Lý Thiên Mệnh từng thấy, đôi cánh chim màu trắng giương rộng mấy chục thước, che kín trời.

Phong Vân Thần Hạc tràn đầy tiên khí, khí thế sâu thẳm, tuy đã già nhưng vẫn thần tuấn, không thua gì Thanh Huyền Bích Hỏa Long của Diệp Thiếu Khanh.

Mọi người bước lên Phong Vân Thần Hạc, ngồi trên lưng nó. Ba đệ tử Thái Nhất nhóm Lý Thiên Mệnh được mười lăm vị tông lão vây quanh ở giữa, bình yên vô sự.

- Đi!

Những gì cần dặn đã sớm sắp xếp xong hết.

Đệ tử, trưởng lão Đông Hoàng tông đưa tiễn, Phong Vân Thần Hạc giương cánh bay cao lên trời xanh, lướt nhanh về phía Thánh Thiên Phủ.

Mãi khi hạc thần khổng lồ biến mất trong tầng mây, các đệ tử Đông Hoàng tông sôi trào máu nóng mới lưu luyến không rời giải tán.

Một đoạn thời gian dài tiếp theo bọn họ sẽ yên lặng chờ đợi kết quả của cuộc chiến Cảnh Vực công bố.

Đó là niềm thương nhớ lớn nhất với họ.

. . .

Tùy Duyên phong, trước cửa đất tổ Lý thị.

Một nam nhân tóc rối ngồi trong núi nhìn Phong Vân Thần Hạc khuất xa tầm mắt, y đặt nhẹ bình rượu xuống đất, rồi xoay người bước vào đất tổ Lý thị.

- Còn một bước cuối, trải qua thêm một lần sống chết nữa, đi qua cái chết rồi mới được bất tử. Thiên Mệnh, Khinh Ngữ và thánh tộc Lý thị, hãy chờ ta!

- Huynh đệ, cố gắng chống đỡ!

Lần này đi vào y sẽ không trở ra.

Trừ phi, phá kiếp.

. . .

Thái Cực Phong.

Một nam nhân mặc trường bào màu trắng đen đứng trên đỉnh núi cao nhất, chắp tay sau lưng.

Dù Phong Vân Thần Hạc đã ẩn sau tầng mây nhưng y vẫn nhìn theo hướng kia, chờ đợi thật lâu.

Vũ Văn Phụng Thiên từ sau lưng y bước lên trước:

- Sắp xếp xong hết chưa?

Vũ Văn Thái Cực thản nhiên nói:

- Ổn rồi.

Vũ Văn Phụng Thiên lắc đầu, nói:

- Điều duy nhất là ta cảm thấy ngươi nghĩ quá đương nhiên. Ngàn năm đến nay, mỗi đời đệ tử Thái Nhất đều đi nhận hết khuất nhục trở về. Lý Thiên Mệnh không có Nhiên Hồn Thư, ngươi đặt cược vào người hắn là quá mạo hiểm.

Vũ Văn Thái Cực lạnh lùng cười:

- Không, ta tin tưởng hắn.

Vũ Văn Phụng Thiên khẽ thở dài:

- Ngươi làm việc luôn khác với mọi người, ta làm phụ thân cũng không đoán ra. Lần này xảy ra biến cố lớn như vậy, tâm huyết mười mấy năm bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, ta hy vọng ngươi có thể cố gắng xoay chuyển thành công, lật ngược thắng thua.

Vũ Văn Thái Cực gật đầu:

- Ừm!

Vũ Văn Phụng Thiên đứng cạnh Vũ Văn Thái Cực, mắt mông lung nhìn phương xa:

- Thật ra ta cho rằng ngươi có hậu chiêu này thì sẽ trực tiếp giết Lý Thiên Mệnh, báo thù cho Thần Đô, Thánh Thành, khiến đám chống đối trong Tông Lão Hội mất đi hy vọng, hoàn toàn đầu vào ngươi. Bởi vì dù không có Đông Hoàng Kiếm thì sớm muộn gì ngươi sẽ trưởng thành đến trình độ khiến họ sợ hãi.

Ánh mắt Vũ Văn Thái Cực nóng cháy nói:

- Nhưng ta muốn Đông Hoàng Kiếm! Không có Đông Hoàng Kiếm thì dù ta xưng bá nơi này cũng sẽ cúi đầu trước Đại Lôi kiếm!

Dã tâm của y không chỉ riêng Đông Hoàng tông, đến bây giờ vẫn không thay đổi.

Vũ Văn Phụng Thiên nhìn Vũ Văn Thái Cực cuồng nhiệt như vậy, bất đắc dĩ hỏi:

- Mấy ngày nay ngươi không chảy một giọt nước mắt, chẳng lẽ ngươi không đau lòng cho hai hài tử sao?

Vũ Văn Thái Cực nói:

- Phụ thân có tin không? Ta đau lòng còn hơn phụ thân.

- Thật không?

Nói thật thì lão rất khó nhìn ra.

- Nhóm Thần Đô, Thánh Thành sẽ nhìn thấy. Chỉ cần lấy được Đông Hoàng Kiếm thì ta đầu tiên sẽ cho chúng yên nghỉ, nhắm mắt. Chờ đến ngày đó, ta hoàn thành tâm nguyện và khát vọng trăm ngàn năm của tộc chúng ta, bọn họ sẽ tự hào vì ta. Phụ thân, đây là việc duy nhất ta có thể làm. Con người của ta không có nước mắt, nếu có gì chảy ra thì đó là máu của người khác.

Phong Vân Thần Hạc bay rất cao, như xuyên qua tầng mây, bay ra ngoài vũ trụ.

Biển mây tuyết trắng vô tận đã ở dưới chân.

Lý Thiên Mệnh ngồi trên Phong Vân Thần Hạc đón gió mạnh thổi bốn phía nhưng vẫn ngồi vững vàng trên Phong Vân Thần Hạc.

Phong Vân Thần Hạc là con cưng của biển mây, nếu không phải trên lưng cõng người thì nó đã tung bay lên xuống.

Diệp Thiếu Khanh hỏi:

- Hoàng Phủ gia gia, có thể cho Phong Vân Thần Hạc giảm tốc độ không? Chúng ta tranh thủ ngày cuối cùng đến Thánh Thiên Phủ là được.

Hoàng Phủ Phong Vân thuộc lớp gia gia của y.

Hoàng Phủ Phong Vân cười hỏi:

- Thiếu Khanh muốn cho thiếu tông chủ ở trên tầng mây nhìn xuống thương sinh, hiểu được ý Vạn Kiếm Độc Tôn?

Diệp Thiếu Khanh đáp:

- Đúng vậy! Còn có quy tắc, cách tham gia chiến đấu của cuộc chiến Cảnh Vực, ta chưa nói kỹ cho Thiên Mệnh nghe.

Hoàng Phủ Phong Vân nói:

- Không thành vấn đề, vậy thì chúng ta một đường vui chơi, thoải mái tiêu dao bốn ngày.

Mọi người cùng cười.

Lý Thiên Mệnh nhìn biển mây mênh mang phía trước, chỉ cảm thấy thế giới này vô cùng vô tận, bao la mênh mông. Trừ Đông Hoàng Cảnh này ra không biết có bao nhiêu lãnh thổ nữa, vượt sức tưởng tượng của hắn.

Thử nghĩ diện tích của Đông Hoàng Cảnh là biết thế giới thật sự bao la biết bao.

Bình Luận (0)
Comment