Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 421 - Chương 421 - Tiệc Mời Nam Thiên Tông

Chương 421 - Tiệc mời Nam Thiên tông
Chương 421 - Tiệc mời Nam Thiên tông

Lời của Diệp Thiếu Khanh đã giải đáp thắc mắc lớn nhất cho Lý Thiên Mệnh.

Đó là Thánh Thiên Phủ nắm giữ vật thần như vậy, dựa vào cái gì phải tổ chức cuộc chiến Cảnh Vực cho đám đệ tử trẻ có cơ hội cướp đi?

Đáp án lộ ra.

Vì thánh dụ của Cổ Chi Thần quốc!

Dù người của Cổ Chi Thần quốc chưa chắc đến, nhưng tông môn trong Đông Hoàng Cảnh lấy Thánh Thiên Phủ dẫn đầu vẫn làm theo thánh dụ, theo luật tổ chức cuộc chiến Cảnh Vực.

Nhóm Lý Thiên Mệnh là đệ tử hàng đầu trong thế hệ trẻ tuổi nhất.

- Cuộc chiến Cảnh Vực một lần có thể cho tông môn nắm giữ Đông Hoàng Kiếm mười năm, mười năm sau sẽ do tông môn sở hữu Đông Hoàng Kiếm tổ chức cuộc chiến Cảnh Vực. Ngươi đừng coi thường việc nắm giữ Đông Hoàng Kiếm, trừ khiến sức chiến đấu cá nhân tăng vọt ra, thánh dụ của Cổ Chi Thần quốc mang đến ý nghĩa mới cho Đông Hoàng Kiếm.

- Đó là bất cứ tông môn nào liên tục nắm giữ Đông Hoàng Kiếm năm mươi năm thì tông môn này sẽ trở thành người chấp chưởng Đông Hoàng Cảnh! Năm mươi năm tức là liên tục năm đời đệ tử cướp được Đông Hoàng Kiếm trong cuộc chiến Cảnh Vực!

- Lúc trước Thánh Thiên Phủ dựa vào thắng năm lần cuộc chiến Cảnh Vực chính thức nhận cờ xí người chấp chưởng Đông Hoàng Cảnh từ tay Đông Hoàng tông, đích thân Cổ Chi Thần quốc nhâm mệnh.

- Cường thịnh năm đời đệ tử là có thể chấp chỉnh nguyên Đông Hoàng Cảnh, hơn nữa danh chính ngôn thuận. Ngàn năm đến nay, tuy vài lần ngẫu nhiên Đông Hoàng Kiếm bị Hắc Minh tông, Nam Thiên tông, Vân Tiêu Kiếm phái cướp đi, nhưng trên cơ bản chỉ giữ được mười năm, lần sau chắc chắn sẽ về tay Thánh Thiên Phủ. Đông Hoàng tông chúng ta từ ngày mất đi Đông Hoàng Kiếm thì không còn cướp về được nữa.

Đây là chuyện vừa mất mặt vừa chán nản, không cướp về một lần nào, thậm chí mỗi đời đệ tử Thái Nhất đều được ‘chăm sóc đặc biệt’. Bọn họ thua thảm, còn để lại ám ảnh trong cuộc đời, về sau kiếp sống tu hành trượt dốc không phanh.

Diệp Thiếu Khanh thở dài thườn thượt, vỗ nhẹ vai Lý Thiên Mệnh:

- Cuộc đời là thế, lúc huy hoàng thì muôn người kính ngưỡng, khi xuống dốc thì bị làm nhục, những con cháu đời sau chúng ta làm các tổ tiên thánh tộc Lý thị thất vọng vô cùng. Vì vậy, ngươi nên biết, cuộc chiến Cảnh Vực không chỉ là cuộc chiến tranh cướp Đông Hoàng Kiếm, nó còn là cuộc chiến sĩ diện và tôn nghiêm! Đông Hoàng tông chúng ta đã bị làm nhục ngàn năm, mất hết tôn nghiêm, bị người trêu cợt, như chó nhà có tang . . .

Mười năm một thế hệ, ngàn năm đã có một trăm đời đệ tử Thái Nhất.

Bọn họ ôm lòng cướp lại tôn nghiêm bước lên chiến trường cuộc chiến Cảnh Vực, nhưng đều nhận hết khuất nhục, tôn nghiêm nát bét bỏ đi.

Đến hiện giờ cuộc chiến Cảnh Vực đã là ác mộng của đệ tử Thái Nhất.

Lý Thiên Mệnh dã hiểu tại sao Triệu Lăng Châu ủ rũ như vậy, hắn càng hiểu quyết định của Vũ Văn Thái Cực cho Vũ Văn Thần Đô đi tranh cướp Đông Hoàng Kiếm.

Hiện giờ mặt mũi và tôn nghiêm của Đông Hoàng tông và thánh tộc Lý thị, kỳ vọng của các tổ tiên thiên thu muôn đời rơi trên vai của hắn.

Những ánh mắt kỳ vọng, tràn ngập đấu chí, trái tim khát vọng cướp lại tôn nghiêm, vùng lên trong cuộc chiến Cảnh Vực, toàn bộ đều là trách nhiệm của hắn!

Đám người Hoàng Phủ Phong Vân nói nhẹ tênh, dường như không cướp lại Đông Hoàng Kiếm cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Nhưng Lý Thiên Mệnh đã cảm nhận được.

Làm hậu duệ của thánh tộc Lý thị, nghe kể hàng trăm đời đệ tử Đông Hoàng tông bị người trêu chọc, nhận đủ khuất nhục bò về Thánh Thiên Phủ thì trong lòng Lý Thiên Mệnh thật lâu không thể bình tĩnh.

- Làm người có thể chết, nhưng không thể không có tôn nghiêm.

Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt càng kiên định hơn.

Mắt Lý Thiên Mệnh nhìn phương hướng Thánh Thiên Phủ.

Lần này không chỉ vì đánh hạ Nguyệt Linh Lang, Lý Thiên Mệnh muốn nhặt lên tôn nghiêm đã mất hết của trăm đời đệ tử Thái Nhất tại nơi đây.

Thánh Thiên Phủ, Hắc Minh tông, Nam Thiên tông, Vân Tiêu Kiếm phái, Đông Hoàng tông.

Đệ tử đứng đầu năm đại tông môn thi đấu Đông Hoàng Kiếm.

Ai có thể cười đến cuối cùng?

Ít nhất không ai cho rằng sẽ là Đông Hoàng tông.

. . .

Gió mạnh rít gào, tóc dài bay rối.

Lý Thiên Mệnh cầm Hắc Minh Long Kiếm, đứng trên đầu hạc, đưa mắt nhìn biển mây rộng mở, thiên địa không giới hạn ngay trước mặt.

Có thể thấy thế giới bên dưới qua khe hở biển mây, núi non trập trùng, vạn vật sinh linh vô tận.

Biển mây, giang sơn, chúng sinh hồng trần gom hết vào đáy mắt.

Đây là thị giác nghịch thiên.

Diệp Thiếu Khanh ở bên cạnh hỏi:

- Cảm nhận được chưa? Độc tôn thiên địa.

- Ta đang thử.

Diệp Thiếu Khanh nói:

- Ở ngay đây, ra kiếm với mọi thứ trước mắt, suy nghĩ Vạn Kiếm Độc Tôn rốt cuộc là như thế nào.

- Tốt!

Trên Phong Vân Thần Hạc, trong mây mù trời cao, đây là nơi hiểu Vạn Kiếm Độc Tôn mà Diệp Thiếu Khanh sáng tạo cho hắn.

Y cho Phong Vân Thần Hạc bay chậm, mất bốn ngày để tới Thánh Thiên Phủ vì mục đích này.

Nhưng đứng trên đầu hạc, đón gió mạnh nhất, dù giảm tốc độ vẫn khó thể đứng vững, càng đừng nói là luyện kiếm.

- Thiên Mệnh, đường tu hành thì ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây. Tu luyện như thế nào, làm cách nào chiến vì tôn nghiêm vẫn là dựa vào chính ngươi. Ta tin tưởng ngươi có thể làm được. Ngươi có trái tim bất phàm, trái tim bất phàm đủ để đánh nát Càn Khôn, đảo ngược sống chết!

Diệp Thiếu Khanh nói xong trở lại lưng Phong Vân Thần Hạc, cùng mười bốn vị tông lão khác xem Công Tôn Tuần luyện kiếm.

Triệu Chi Uyên hỏi:

- Thiếu Khanh, ngươi cảm thấy hắn có làm được không?

Diệp Thiếu Khanh cười khẽ:

- Bây giờ nói điều này không có ý nghĩa gì, lần này chúng ta không có cách nào làm cái gì, nhìn là được, làm người đứng xem.

Triệu Chi Uyên bật cười:

- Đúng nhỉ.

Triệu Chi Uyên nhìn thoáng qua tôn tử Triệu Lăng Châu của mình, gã bĩu môi, vẫn nhởn nhơ.

Triệu Chi Uyên tức giận nói:

- Ngu dốt! Còn không mau bắt chước thiếu tông chủ tranh thủ tu luyện!

Triệu Lăng Châu nói:

- Làm chuyện uổng công.

- Có tin là ta ném ngươi xuống không?

- Thế còn tốt hơn đi cuộc chiến Cảnh Vực bị người nhục nhã.

- . . .

Triệu Chi Uyên cảm thấy nếu mình đánh đòn thằng nhóc này thì sẽ càng mất mặt hơn.

Triệu Chi Uyên chỉ có thể giống như tông lão khác, giương mắt nhìn thiếu niên tóc trắng như ma.

Hắn mới giống loại người thật sự đối kháng lại số phận.

Lý Thiên Mệnh đang mở to mắt, gom trọn tất cả vào đáy mắt. Trong đầu hắn xoay chuyển nhanh mọi thứ liên quan Vạn Kiếm Độc Tôn, và những gì đang nhìn thấy.

- Độc tôn?

Thay đổi liên tục không giới hạn lướt qua trong đầu.

Diệp Thiếu Khanh ở trong hoàn cảnh này hiểu được tinh túy của đường kiếm.

- Kiếm Nghịch Sơn Hà, Trảm Lạc Tinh Thần, Toái Diệt Càn Khôn, Vạn Kiếm Độc Tôn.

Bốn kiếm, không có hình thức, chém kiểu gì đều được, quan trọng là kiếm ý.

Núi non, ngôi sao, vũ trụ, cuối cùng là một mình đứng trên thiên địa.

- Đập nát Càn Khôn, thay thế nó.

Lý Thiên Mệnh dần có chút manh mối, nhưng vẫn chưa đủ.

Đón gió mạnh, Lý Thiên Mệnh nhiều lần chém kiếm, gió to mang đến lực cản rất lớn cho đường kiếm, ngăn cản hắn thi triển đường kiếm hoàn chỉnh.

- Chuyện đời gian truân, đâu thể nào xuôi chèo mát mái. Rèn luyện trong gió bão mới biết chân ý tu hành.

Tiểu Hoàng Kê bấu chặt vai Lý Thiên Mệnh, lông tơ bay rối, nó cũng học lén:

- Có đạo lý.

Lý Thiên Mệnh đang hiểu biết Vạn Kiếm Độc Tôn, Tiểu Hoàng Kê thì từ trong đó học trộm Toái Diệt Càn Khôn. Nếu nó hiểu được chút ít Vạn Kiếm Độc Tôn thì dư sức lấy được thành quả Toái Diệt Càn Khôn.

Có Kim Diễm Kiếm Linh, bé gà xem như song tu thần thông chiến quyết, trưởng thành không có giới hạn.

Bình Luận (0)
Comment