Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 428 - Chương 428 - Giết Ra Một Con Đường Máu

Chương 428 - Giết ra một con đường máu
Chương 428 - Giết ra một con đường máu

Nhóm người trò chuyện vui vẻ một lúc sau Quân Đông Diệu bước lên rồng thần hoàng kim, bắt đầu dẫn đường:

- Minh Hoàng, Hắc Hậu, và Tư Không huynh đệ, mời qua đây.

- Mời Đông Cực Thánh Vương.

Tư Không Kiếm Sinh nói xong cùng người của Hắc Minh tông vội vàng theo kịp.

- Chúng ta cũng đi lên.

Người hai đại tông môn Hoàng Phủ Phong Vân, Vi Sinh Thiên Lan đi theo sau Hắc Minh tông, Vân Tiêu Kiếm phái, chuẩn bị cùng họ leo lên Thánh Thiên Phủ.

Không ngờ Đông Cực Thánh Vương bỗng khó hiểu nhìn họ, vẻ mặt trêu cợt nói:

- Vi Sinh Thiên Lan, Hoàng Phủ Phong Vân, ta không mời các ngươi, các ngươi đi theo làm gì? Mặt dày quá.

Nói xong câu này, người của Thánh Thiên Phủ, Hắc Minh tông, Vân Tiêu Kiếm phái cùng cười.

Đặc biệt là nhóm tông lão của Vân Tiêu Kiếm phái cười càng lớn tiếng, vì nếu đêm qua Vi Sinh Thiên Lan khách khí một chút, chịu cúi đầu với họ thì bây giờ đã không bị nhục nhã.

Từ lịch sử đến nay, mỗi lần đội ngũ của bốn đại tông môn đều là đến Thánh Thiên thành trước, rồi người của Thánh Thiên Phủ đón đi lên.

Nếu tiểu bối tham gia chiến đấu của bốn đại tông môn quá đông thì mới dùng Thông Thiên Lộ, nhưng cũng chỉ thả các tiểu bối dưới Thông Thiên Lộ, còn nhóm Vi Sinh Thiên Lan sẽ lên Thánh Thiên Phủ, đứng trên đỉnh Thông Thiên Lộ xem cuộc chiến.

Trên đỉnh núi có thể thấy rõ chi tiết nguyên Thông Thiên Lộ.

Đây vốn là quy củ của cuộc chiến Cảnh Vực, ít ra nên giữ lễ độ.

Vi Sinh Thiên Lan nhíu mày hỏi:

- Ngươi có ý gì?

Quân Đông Diệu cười nói:

- Không có ý gì, trên Thánh Thiên Phủ không có chỗ cho các ngươi đặt chân.

Nụ cười kia tràn ngập ngạo mạn và xem thường, Vi Sinh Thiên Lan cảm thấy đây là nhục nhã.

Vi Sinh Thiên Lan nói:

- Đường đường Thánh Thiên Phủ mà cái nhìn chung thấp kém như vậy sao? Chúng ta đường xa đến, các ngươi không giữ được lễ độ cơ bản nhất thì có khác gì với môn phái hạng ba?

Nói thật ra mọi người đều có uy tín danh dự, tranh phong Đông Hoàng Cảnh dựa vào thực lực thật sự. Thánh Thiên Phủ lớn như vậy mà không có chút lễ độ cơ bản nhất thì đúng là khiến người khinh thường.

Ít nhất nếu là Vi Sinh Thiên Lan thì sẽ cạnh tranh công bằng, không chơi mấy trò nhàm chán này.

- Chúng ta là môn phái hạng ba? Ha ha, không biết ngượng nói ra miệng. Cuộc chiến Cảnh Vực long trọng như vậy mà các ngươi phái vài con tôm tép đến, rõ ràng không leo lên nổi Thông Thiên Lộ, chúng ta không muốn lãng phí chỗ ngồi. Nam Thiên tông, Đông Hoàng tông, các ngươi đi dạo mấy vòng dưới núi, hoàn thành nhiệm vụ rồi về thẳng luôn đi.

Con người của Quân Đông Diệu đúng là tiểu nhân không mặt mũi, Vi Sinh Thiên Lan có lòng quân tử mà đụng phải loại người này thì đành bó tay.

Đường đường đẳng cấp tông chủ mà bị một Thánh Vương của Thánh Thiên Phủ nhục nhã ngay trước mặt tông lão và đệ tử, nói thật là hơi mất mặt.

Nhưng cuộc chiến Cảnh Vực vốn là khiêu chiến quyền quản lý Đông Hoàng Cảnh của Thánh Thiên Phủ, đối phương không nể tình xem như hợp lý.

Trước kia đều là đệ tử thiên tài bị hành, hôm nay đơn giản là chưa khai chiến đã ra oai phủ đầu Vi Sinh Thiên Lan, Đông Hoàng tông.

Đây cũng xem như một loại tín hiệu.

Thánh Thiên Phủ giải quyết Hắc Minh tông, thế lực lớn chưa từng có, sớm muộn gì sẽ đến lượt Nam Thiên tông và Đông Hoàng tông. Với thực lực hiện giờ của Thánh Thiên Phủ không còn muốn hình thành cạnh tranh với bốn đại tông môn.

Bọn họ lộ rõ lòng muông dạ thú, muốn độc bá Đông Hoàng Cảnh, khiến bốn đại tông môn trở thành phụ thuộc của họ.

Cho nên, Quân Đông Diệu dẫn người của Hắc Minh tông, Vân Tiêu Kiếm phái cười nói rời đi, bỏ lại Nam Thiên tông và Đông Hoàng tông.

Bốn phía có nhiều người xem, cười thầm trong bụng.

Diệp Thiếu Khanh nói:

- Quân Đông Diệu ngày càng cấp thấp, hèn gì không có thiên tư nghịch thiên như thời trẻ, dần rơi xuống tầng thấp, ngươi sắp đuổi kịp hắn phải không?

Vi Sinh Thiên Lan nói:

- Đuổi kịp thì sao? Năm xưa hắn có thể nhục nhã ta, hiện giờ làm ta mất mặt tại đây.

Y vốn là chủ một tông, thân phận khác biệt, y bị châm biếm tức là nguyên tông môn đều bị nhục nhã.

Diệp Thiếu Khanh cười nói:

- Hết cách, đành để người trẻ tuổi tranh một hơi, cướp lại tất cả tôn nghiêm, mặt mũi đã đánh mất mấy năm qua, cho đám Thánh Thiên Tử quỳ xuống van xin chúng ta.

Nhiều người trợn trắng mắt nhìn y.

Tông lão thứ nhất của Nam Thiên tông Cố Thu Vũ mấp máy môi, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Diệp Thiếu Khanh, nhìn lại ba đệ tử sau lưng ngươi đi, nhận rõ hiện thực, đừng nằm mơ.

Diệp Thiếu Khanh nhún vai nói:

- Cố tông lão nói nhiều thật, tiếc rằng quỳ nói chuyện đau đầu gối.

Cố Thu Vũ tức giận quát:

- Ngươi nói ai quỳ?!

Vi Sinh Thiên Lan nói chen vào:

- Đừng cãi nhau, nếu bọn họ không hoan nghênh chúng ta đi lên thì trực tiếp đưa bảy đệ tử đến dưới Thông Thiên Lộ, chúng ta chờ ở phía dưới.

Hoàng Phủ Phong Vân khẽ thở dài:

- Đành vậy.

Bọn họ chắc chắn sẽ không quay về, phải tham gia cuộc chiến Cảnh Vực.

Đội ngũ hai bên điều khiển thú bản mệnh bay nhanh về phía chân trời, hướng tới chân núi Thông Thiên Lộ.

Trên Phong Vân Thần Hạc.

Diệp Thiếu Khanh hỏi:

- Chưa khai chiến đã bị người nhục nhã đến mức này, có tức không?

- Tức chứ, sắp không chờ kịp.

Lý Thiên Mệnh đã thấy Thánh Thiên Phủ tựa như thần cung xây trên cao nguyên.

Nguy nga cao ngất, trên cao nhìn xuống, tựa như thành trì của thần xây trên tầng mây.

Lộ rõ ngạo mạn, thành kiến.

Tâm trạng của Lý Thiên Mệnh không bình tĩnh như bề ngoài.

Tại sao Quân Đông Diệu có thể châm chọc Vi Sinh Thiên Lan và Diệp Thiếu Khanh?

Chỉ vì các đời đệ tử Thái Nhất, đệ tử Nam Thiên gục ngã trong Thánh Thiên Phủ, bị người nhục nhã chật vật trở về.

Đặc biệt là Đông Hoàng tông, chưa từng cướp lại Đông Hoàng Kiếm lần nào, hàng vạn năm trước Đông Hoàng Kiếm vốn thuộc về thánh tộc Lý thị.

Trái tim của Lý Thiên Mệnh như ngọn lửa rực cháy.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Lão Diệp, nếu chúng ta leo lên Thông Thiên Lộ sẽ tham gia cuộc chiến Cảnh Vực, các người không đi lên có khi nào bị bất công không?

Diệp Thiếu Khanh cười khẩy nói:

- Ngươi yên tâm, chỉ cần trong ba người có một người được một trong bảy danh ngạch thì bọn họ phải xuống dưới đón chúng ta đi lên.

- Tại sao?

- Thông Thiên Lộ là sàng tuyển cuộc chiến Cảnh Vực, chủ yếu do Thánh Thiên Phủ thiết kế, không xem như nội dung cuộc chiến Cảnh Vực, nên bọn họ mới dám làm càn. Nhưng nếu các ngươi tham gia cuộc chiến Cảnh Vực, Cổ Chi Thần quốc yêu cầu phải có người của đại tông môn có mặt giám sát, nếu không thì không được bắt đầu.

Diệp Thiếu Khanh hỏi:

- Thánh Thiên Phủ nắm giữ Đông Hoàng Kiếm, phải tổ chức cuộc chiến Cảnh Vực đúng thời gian, nếu bỏ lỡ thì họ sợ sẽ bị Cổ Chi Thần quốc tính sổ. Tuy chưa chắc người của Cổ Chi Thần quốc có mặt, nhưng nơi này vẫn có uy hiếp đáng sợ của họ, ngươi hiểu chưa?

Lý Thiên Mệnh cười nói:

- Hiểu rồi, nếu vậy thì lão Diệp hãy chờ bọn họ xuống đón lão đi lên.

Diệp Thiếu Khanh vỗ vai hắn:

- Thiên Mệnh, hôm nay tức quá, lão Diệp rất khó chịu, tiếp theo phải xem ngươi.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Ta sẽ cố gắng.

- Mà giúp ta thêm một việc.

- Cứ nói đi.

Diệp Thiếu Khanh nói:

- Vi Sinh Thiên Lan là bằng hữu của ta, tiếp theo dù là Thông Thiên Lộ hay cuộc chiến Cảnh Vực, khi nào con cái của hắn còn có mặt thì ngươi chăm sóc họ nhiều chút, tốt nhất bảo đảm an toàn.

Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:

- Được rồi, nếu gặp bọn họ thì ta tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.

Có lời hứa của Lý Thiên Mệnh khiến Diệp Thiếu Khanh yên lòng hơn.

- Tốt lắm, trong Đông Hoàng Cảnh hiện giờ, sau này ngươi muốn đứng vững thì Vi Sinh Thiên Lan là minh hữu duy nhất của chúng ta. Cho hắn cảm kích ngươi sẽ được ích lợi rất nhiều, hiểu chưa?

- Hiểu.

E rằng con đường phía trước nhấp nhô, nhưng Lý Thiên Mệnh Quy Nhất cảnh đệ thất trọng sẽ trực tiếp nghiền qua.

Nghiền đường hẹp quanh co thành đường rộng thênh thang.

Giết ra con đường thuộc về mình!

Bình Luận (0)
Comment