Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 429 - Chương 429 - Thông Thiên Môn, Quân Lâm Bốn Phương

Chương 429 - Thông Thiên Môn, quân lâm bốn phương
Chương 429 - Thông Thiên Môn, quân lâm bốn phương

Thông Thiên Lộ là con đường duy nhất đi thông tòa thành lớn nguy nga Thánh Thiên Phủ.

Trên đỉnh Thông Thiên Lộ dựng một cửa đá lớn hùng vĩ, tên của nó là Thông Thiên Môn. Thông Thiên Môn được rèn tạo từ thánh linh khoáng, cơ hồ là món bán thành phẩm của thánh thú binh, đủ thấy nó khí phái cỡ nào.

Thông Thiên Môn còn là cánh cửa lớn duy nhất của Thánh Thiên Phủ, đệ tử, trưởng bối ra vào tông môn đều cần đi qua Thông Thiên Môn.

Đứng ở vị trí Thông Thiên Môn nhìn xuống dưới có thể thấy nguyên Thông Thiên Lộ.

Thông Thiên Lộ gấp khúc quẹo cua nhiều, rậm rạp hiện tượng nguy hiểm, thiên nhiên đã đủ ngăn cản người khác lẻn vào Thánh Thiên Phủ, càng không nói đến bên trong có nhiều mãnh thú, kết giới thiên văn, nguy cơ bốn phía.

Lúc bình thường Thông Thiên Lộ là địa điểm thử thách sàng tuyển đệ tử của Thánh Thiên Phủ. Nhưng hôm nay là cuộc chiến Cảnh Vực, Thông Thiên Lộ được dùng để thử thách đệ tử hàng đầu của bốn đại tông môn, mức độ khó khăn tự nhiên tăng lên gấp mười lần. Mãnh thú trong Thông Thiên Lộ mới bị Thánh Thiên Phủ bắt về từ chiến trường Trầm Uyên, đang trong thời kỳ dã tính hung tợn nhất.

- Cuộc chiến Thông Thiên Lộ hôm nay tất nhiên sẽ căng thẳng hồi hộp, rất đáng xem.

Dưới Thông Thiên Môn mới đặt nhiều chỗ ngồi, Đông Cực Thánh Vương Thánh Thiên Phủ Quân Đông Diệu làm chủ nhân tất nhiên ở đây chiêu đãi khách, cùng xem cuộc chiến Thông Thiên Lộ.

Đội ngũ của Hắc Minh tông, Vân Tiêu Kiếm phái ở hai bên Thánh Thiên Phủ, dù là cấp bậc tông chủ Minh Hoàng, Hắc Hậu, Vân Tiêu đều lấy Quân Đông Diệu đứng đầu.

Càng không nói tới sau lưng Quân Đông Diệu có phụ thân của gã, Thánh Hoàng.

Tư Không Kiếm Sinh cười khẩy nói:

- Đúng là có trò hay xem, không nói đến Đông Hoàng tông, mỗi lần cuộc chiến Cảnh Vực đều bị hành thảm. Lần này vốn cho Nam Thiên tông cơ hội, kết quả đồ ngu Vi Sinh Thiên Lan không lĩnh tình, không xem rõ tình thế, nếu vậy thì cho đệ tử Vân Tiêu của hắn cũng nếm mùi cả đời không ngẩng đầu lên được.

- Có thể tùy tiện chơi đám người trẻ tuổi kia, dù sao trưởng bối của Nam Thiên tông, Đông Hoàng tông không nhìn thấy.

Nói chuyện là một nữ nhân đeo mạn che mặt màu đen, dáng người ma quỷ, khiến người nhìn một cái là lưu luyến quên về. Mạng che mặt không giấu được dáng vẻ quyến rũ đa tình của nàng, rất xinh đẹp.

Người bình thường tuyệt đối không ngờ rằng nữ nhân như vậy sẽ là bậc bà nội của đệ tử Hắc Minh thế hệ này.

Nàng đứng thứ hai trong Hắc Minh tông, thê tử của Minh Hoàng: Hắc Hậu.

Hắc Minh tông thiết lập hai vị trí Minh Hoàng và Hắc Hậu, một môn hai chủ, cơ bản đều rất mạnh, đây là tông môn thực lực của nam nữ ngang nhau trong toàn Đông Hoàng Cảnh.

- Tư Không tông chủ muốn cho bọn nhỏ chơi thế nào?

Nói chuyện là một nam nhân mặc đồ trắng bên cạnh Hắc Hậu, người này chính khí đầy mình, tà mị vô song, đôi mắt hoa đào đặc biệt động lòng người, thoạt trông khoảng ba mươi tuổi nhưng thật ra đã tu hành hơn tám mươi năm, là Minh Hoàng đời này.

Tư Không Kiếm Sinh nói:

- Ta cảm thấy nên ra oai phủ đầu Nam Thiên tông. Đông Hoàng tông thì khỏi phải nói, con thú già kéo dài hơi tàn này đã định sẵn sắp tắt thở. Nam Thiên tông không biết sống chết, ngăn cản thế đại hợp Đông Hoàng Cảnh, tất cả đều nhờ tiểu bối Vi Sinh Thiên Lan cố chống. Hù dọa hắn xem thử có sợ đến ướt quần không.

Hắc Hậu cười quyến rũ đa tình:

- Tư Không tông chủ thật hài hước.

Ai dám nói nàng đã tám mươi tuổi?

- Không dám, không dám.

Minh Hoàng áo trắng cười nói:

- Nghe nói trong đệ tử Vân Tiêu thế hệ này, tôn tử của Tư Không tông chủ là cảnh giới Thiên Ý có tu vi, cảm ngộ kiếm đạo hơn xa người thường. Nghe nói hắn từng một mình đánh với ba cảnh giới Thiên Ý đệ thất trọng, liên tục giết ba người. Xem ra chúng ta sắp được mở rộng tầm mắt.

Tư Không Kiếm Sinh khách khí nói:

- Thiên Thần tài sơ học cạn, không đáng nhắc đến, nghe nói đôi tôn tử của Minh Hoàng đều là cảnh giới Thiên Ý, thế mới đáng sợ. Hai người giỏi thuật hợp chiến, tâm linh liên kết. Khi vây công đối thủ, hai người hai thú liên kết tâm linh, đối mặt bốn, năm người vây công cũng dư sức thắng.

Hắc Hậu cười nói:

- Các ngươi đừng thổi phồng nữa, những người trẻ tuổi của chúng ta sao có thể so sánh với Thánh Thiên Tử của Thánh Thiên Phủ? Bảy vị Thánh Thiên Tử mới là thiên chi kiêu tử thật sự của Đông Hoàng Cảnh, chỉ nhìn là biết tương lai không thể đo lường rồi.

- Đúng nhỉ.

- Nói có lý.

Ba người nhắc đến chuyện này, mấy Thánh Thiên Tử đứng sau lưng Đông Cực Thánh Vương mới giãn nét mặt. Trước đó bọn họ giữ vẻ mặt khinh miệt, hơi coi khinh ba nhân vật cấp bậc tông chủ tự khen đệ tử môn hạ của mình.

Đông Cực Thánh Vương quay đầu lườm một cái:

- Các ngươi đừng nâng bọn họ, trong bảy người này chỉ có Lang Nhi và Thiên Dịch là hơi có chút bản lĩnh.

Sáu đệ tử trẻ đứng đằng sau, năm người cúi đầu, không dám cãi lại lời của Quân Đông Diệu.

Chỉ có một thiếu niên còn ngẩng cao đầu.

Người này mặc trường bào màu vàng nhạt, màu tóc phát sáng vàng ròng, đôi mắt sáng lấp lánh. Vẻ bề ngoài rất điển trai, càng hiếm thấy là tuổi nhỏ nhưng toát ra ý chí đế hoàng, giơ tay nhấc chân rất có uy quyền.

Thiếu niên đứng sau lưng Đông Cực Thánh Vương Quân Đông Diệu, nhìn thoáng qua trông như huynh đệ ruột.

Tư Không Kiếm Sinh khen ngợi:

- Dịch Thiên Tử kế thừa thiên tư của Thánh Vương, đúng là kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, hèn gì được xếp vào thiên tài số một Đông Hoàng Cảnh thế hệ này. Mười sáu tuổi đã tu luyện đến cảnh giới Thiên Ý đệ nhị trọng, đúng là kỳ tài chưa từng thấy!

Mọi người nghe ra Tư Không Kiếm Sinh không phải nịnh nọt mà đang nói thật cảm nhận của mình.

Dịch Thiên Tử, Quân Thiên Dịch, trưởng tôn của Thánh Hoàng, con trai trưởng của Đông Cực Thánh Vương Quân Đông Diệu.

Quân Thiên Dịch vội nói:

- Tư Không tông chủ quá khen, Thiên Dịch bất tài, không dám nhận danh hào đệ nhất thiên tài, hổ thẹn.

Hắc Hậu che miệng cười:

- Khiêm tốn.

Ánh mắt Quân Đông Diệu âm trầm thản nhiên nói:

- Đây không phải khiêm tốn, Thiên Dịch đúng là bị vượt qua.

Minh Hoàng hỏi:

- Chuyện đó có thật à?

Quân Đông Diệu đáp:

- Đúng vậy, cô nương Nguyệt Linh Lang đúng là vượt một bậc.

Tuy Nguyệt Linh Lang cũng là thiên tài của Thánh Thiên Phủ, là đệ tử của Thánh Hoàng, nhưng dù sao nàng vượt mặt nhi tử của Quân Đông Diệu.

Nên nhóm người rất nhanh lướt qua đề tài này.

Quân Đông Diệu quay đầu hỏi:

- Xem thời gian thì mười lăm vị đệ tử sắp bước vào Thông Thiên Lộ, Lang Nhi đâu?

Quân Thiên Dịch trả lời nhanh:

- Thưa phụ thân, nàng và tiểu thúc ra ngoài du lịch, lần trước có nói rồi, chắc sẽ tranh thủ trở về trước cuộc chiến Cảnh Vực.

Quân Đông Diệu nói:

- Quân Niệm Thương đúng là xằng bậy, gia gia của ngươi không sợ hắn làm lỡ tu luyện của Lang Nhi sao?

- Phụ thân, với thiên phú và tu vi của tiểu thúc sẽ chỉ khiến Lang tỷ càng giỏi hơn một bậc. Dù sao tiểu thúc là người đáng sợ nhất của Thánh Thiên Phủ chúng ta trong ngàn năm hưng thịnh nhất.

Quân Đông Diệu gật gù:

- Ừm!

Quân Thiên Dịch cười nói:

- Phụ thân yên tâm, dù Lang tỷ không trở về kịp thì người của bốn đại tông môn này đừng hòng chạm vào cái bóng của Đông Hoàng Kiếm. Nhi bảo đảm sẽ cho họ được lợi cả đời khi trở về.

Quân Đông Diệu lại gật đầu:

- Ừm.

Gần Thông Thiên Môn trừ bên Quân Đông Diệu ra còn có nhiều người Thánh Thiên Phủ đứng trong góc xem màn kịch hay.

Làm thành viên của Thánh Thiên Phủ cao cao tại thượng, bọn họ hơi tò mò thực lực của cái gọi là đệ tử nghịch thiên nhất của bốn đại tông môn.

Góc trong cùng có ba người đứng.

Dẫn đầu là một lão nhân áo đen, khô gầy mà âm u. Một nam một nữ đứng sau lưng lão.

Lăng Nhất Trần cảm khái:

- Sự tiến bộ của Lang Thiên Tử khiến người khâm phục, mới ba, bốn tháng ngắn ngủi mà đã vượt bậc nhiều như vậy. Ba chúng ta giải quyết chút rắc rối nhỏ cho Lang Thiên Tử đúng là có lời.

Cận Nhất Huyên cảm khái:

- Đúng rồi, nếu không thì với thân phận của ta và Tống Nhất làm sao có cơ hội tùy tiện ra vào Thánh Thiên Phủ.

Tống Nhất cười cười, nàng đang gắng hết sức bảo vệ Nguyệt Linh gia tộc.

Bình Luận (0)
Comment