Ngước đầu lên, hai động vật nhỏ như ma quỷ đang âm u nhìn chủ nhân và chiến sủng.
Phàn Vũ Thiên cảm nhận nỗi sợ vượt sức tưởng tượng, gã khổ tu kiếm đạo vậy mà bị một con gà áp chế.
Mấu chốt là con gà này còn nhảy lên đầu gã, gõ gõ rồi vứt bàn tay cụt lên người gã:
- Người trẻ tuổi, rảnh rỗi bớt lên mặt đi, mau xéo về nhà cho phụ mẫu của ngươi gắn lại tay.
Làm một trong ba đệ tử nghịch thiên nhất thế hệ này của Vân Tiêu Kiếm phái, Phàn Vũ Thiên sợ đến nỗi mặt trắng bệch, cố nén đau đớn từ cánh tay, gã như người điên lật đật xoay người dậy bỏ chạy.
Chưa từng có ai đánh nát nỗi lòng của gã, nhưng Huỳnh Hỏa đã làm được.
Hù người ta chạy té khói mà bé gà còn gật gù bình luận:
- Người trẻ tuổi thế hệ này kém quá, tố chất tâm lý thật tệ.
Bé gà đâu biết chuyện gì đều có mức độ, Phàn Vũ Thiên bị kiếm đạo của một con gà nghiền áp đã vượt qua sự chịu đựng tâm lý.
Nên Phàn Vũ Thiên vỡ nát tam quan, sau khi bị Huỳnh Hỏa ám ảnh thành ác mộng.
Khi Phàn Vũ Thiên ngoảnh lại nhìn thiếu niên tóc trắng Lý Thiên Mệnh thì run như cầy sấy, vấp ngã dưới đất, lăn một vòng mới nhặt bàn tay của mình, bò dậy, vẫn run cầm cập.
- Đông Hoàng tông đưa tới một ma quỷ?
Ngược dòng một trăm đời đệ tử Thái Nhất cũng không xuất hiện loại người này.
Hiện tại mới chỉ bắt đầu.
Nhưng vừa khởi đầu Lý Thiên Mệnh đã làm gọn gàng dứt khoát.
Hắn là Quy Nhất cảnh đệ thất trọng mà giải quyết Hề Mạnh Lẫm Quy Nhất cảnh đệ cửu trọng gọn gàng.
Không nói Thú Nguyên của Luyện Ngục Chi Nguyên và Hỗn Độn Lôi Nguyên chồng lên nhau đã vượt qua đối thủ, các loại nhân tố khác chỉ tính riêng đã bỏ xa Hề Mạnh Lẫm mạnh hơn Tô Vô Ưu.
Khoảnh khắc khai chiến.
Lý Thiên Mệnh hóa thành bóng đen xông lên.
Tam Sinh Ma Quyền đệ nhất quyền, Nhân Ma, Oanh Thiên Nhất Quyền.
Một đấm đánh ra bằng cánh tay trái hắc ám, vừa mạnh và hung mãnh, Hề Mạnh Lẫm cảm thấy hoa mắt.
- Xéo!
Hai tay Hề Mạnh Lẫm kết ấn thi triển chiến pháp Quy Nhất siêu phàm Phiếm Hải Chưởng Ấn. Thú Nguyên của gã ngưng tụ biển cả trước ngực, chuyên môn tiêu trừ thế công của đối thủ thành vô hình.
Cùng lúc đó, chân dài của Tinh Hà Ma Giải đảo ngược lại, đôi kìm sắt to lớn chặn Lý Thiên Mệnh.
Đối thủ như vậy đã rất có thủ đoạn.
Nhưng vẫn không đỡ nổi Oanh Thiên Nhất Quyền.
Ý chí của nắm đấm này có thể đấm nát trời chứ đừng nói là đại dương.
Oong!
Đây là một đấm cương mãnh vô tình, thế như chẻ tre, đánh ra với lực lượng tuyệt đối, chớp mắt dấy lên từng đợt khí bạo.
Răng rắc!
Phiếm Hải Chưởng Ấn vỡ nát, lực lượng cú đấm mạnh mẽ, hai loại Thú Nguyên bùng nổ đánh vào bụng của Hề Mạnh Lẫm.
Bùm!
Mặt của Hề Mạnh Lẫm thành màu gan heo, chắc bao tử đã bị Lý Thiên Mệnh đánh thành dồi.
Lực lượng khủng bố đánh bay Hề Mạnh Lẫm đập vào tảng đá, ầm vang, toàn thân rã rời, phun ra búng máu, người mềm oặt dưới đất hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ngay lúc này, tất cả công kích của Tinh Hà Ma Giải gần như xuyên thủng Lý Thiên Mệnh.
Keng!
Dù Lý Thiên Mệnh né tránh vẫn bị kìm sắt của nó kẹp trúng cánh tay trái.
Mắt Tinh Hà Ma Giải hung ác muốn kẹp gãy tay của Lý Thiên Mệnh.
Răng rắc!
Một tiếng giòn vang, Tinh Hà Ma Giải gồng sức quá mạnh nhưng không ngờ răng cửa có thể kẹp vỡ thú binh vậy mà tự vỡ vụn.
Khi Lý Thiên Mệnh rút cánh tay ra, kìm sắt bị đập nát.
Sau đó hắn đấm trúng lưng Tinh Hà Ma Giải.
Bùm!
Lưng rực rỡ ngân hà, một trong những chỗ cứng nhất trên người Tinh Hà Ma Giải bị đấm nứt như tấm lưới.
Phụt phụt phụt!
Tinh Hà Ma Giải miệng sùi bọt mép bị đập lún dưới chân Lý Thiên Mệnh, chân dài như lưỡi dao và kìm sắt đều mềm rũ dưới đất, nó muốn bò dậy cũng khó khăn.
Chiến đấu kết thúc cực kỳ nhẹ nhàng.
Lý Thiên Mệnh vỗ tay, nhìn qua bên kia. Phàn Vũ Thiên đã bị Huỳnh Hỏa đánh ướt quần bỏ chạy mất dép.
- Sau khi chiến đấu sống chết, tuy Linh Nhi ngủ say nửa tháng, ba chúng ta tiến bộ e rằng vượt sức tưởng tượng của nhiều người.
Lý Thiên Mệnh nhận biết rõ hơn về mình.
Đệ tử đỉnh cao cấp bậc như Hề Mạnh Lẫm, Phàn Vũ Thiên không phải mục tiêu của hắn, nếu đối phương chặn đường thì diệt gọn là xong.
Lý Thiên Mệnh bước tới trước mặt Hề Mạnh Lẫm, bóp cằm của gã.
Hề Mạnh Lẫm thấy Lý Thiên Mệnh thì mặt tím lịm co giật, gã muốn bỏ chạy nhưng thân thể không nhúc nhích.
- Ư ư . . .
Bị Lý Thiên Mệnh bóp khóe miệng làm Hề Mạnh Lẫm không nói ra lời, trong mắt tràn đầy sợ hãi và run rẩy, kém xa bộ dạng kiêu ngạo vừa rồi mười vạn tám ngàn dặm.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Còn muốn xem Kiếp Luân không?
Hề Mạnh Lẫm khó khăn lắc đầu, phun ra búng máu:
- Ư ư!
- Bây giờ đã tin ta thay thế Vũ Văn Thần Đô đến đây chưa?
Hề Mạnh Lẫm đau khổ gật đầu, đau đến chảy dòng lệ:
- Ứ ứ . . .
Hề Mạnh Lẫm muốn nói chuyện, nhưng quan trọng là bị bóp mỏ, không nói được.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Vậy thì nhớ kỹ tình trạng thảm thiết của mình hôm nay, quay về nói cho ngoại công Cố Thu Vũ của ngươi, nói rằng Kiếp Luân chỉ là nét mặt, ở cuộc chiến Cảnh Vực hãy dùng mắt của mình xem biểu hiện của ta là được.
Hề Mạnh Lẫm chảy ra giọt lệ cún ngoan:
- Ư ư!
Lý Thiên Mệnh đứng lên, liếc qua gã:
- Ngươi khiến ta nghĩ thông một việc, tất cả thiên tài đều chỉ là tương đối. Trong Nam Thiên tông thì ngươi rất giỏi, nên tự cho mình rất cao, tâm cảnh cũng cứng cỏi. Nhưng khi gặp người nghiền áp ngươi về mọi mặt thì tan tác và sợ hãi, biểu hiện ra không khác gì kẻ tài trí bình thường.
Câu này là nói cho Hề Mạnh Lẫm cũng là khuyên bảo bản thân.
Tuyệt đối đừng bị hai chữ thiên tài tê liệt bản thân, bất cứ lúc nào chỉ có thực lực mới là bảo đảm duy nhất.
Ai đều có lúc bị đánh tan nát.
Ai có thể bảo đảm kẻ run rẩy tiếp theo không phải là chính mình?
. . .
Gần Thông Thiên Môn, khi Cận Nhất Huyên quét mắt qua thì thấy cuộc tranh phong ở chỗ xa nhất:
- Người kia là ai? Lấy một chọi hai, trực tiếp đánh gục hai Quy Nhất cảnh đệ cửu trọng, họ là đệ tử cao cấp nhất đến từ Vân Tiêu Kiếm phái và Nam Thiên tông!
Khi ấy có người đang kịch chiến với mãnh thú thất giai, hấp dẫn nhiều ánh mắt hơn, ít ai chú ý tới chỗ chiến đấu kia.
Tống Nhất giật nảy mình:
- Mái tóc bạc?
Nàng cảm thấy trong ký ức của mình hình như có người như vậy.
Lăng Nhất Trần đứng đằng trước hai người bỗng đổi giọng khàn khàn:
- Nhìn hai con thú bản mệnh của hắn, một con gà, một con mèo, con mèo còn biến lớn . . .
Ba người bỗng giật nảy mình, quay sang ngó nhau, sáu con mắt tràn ngập khó tin.
Tống Nhất hét chói tai, bị lạc giọng, có thể thấy nàng rung động nhiều cỡ nào:
- Chắc chắn là trùng hợp! Không thể nào là hắn!
Cận Nhất Huyên há hốc mồm, nhớ đến Chu Tước quốc xa xôi:
- Gọi là gì? Khương Thiên Mệnh?
Tống Nhất sửa lời:
- Không, là Lý Thiên Mệnh.
Nhớ nhầm tên thì đủ thấy bọn họ không quan tâm thiếu niên kia.
Nhưng mái tóc bạc, một con gà một con mèo, cuộc khiêu chiến thay đổi Thiên Phủ ba tháng trước lại hiện ra trong trí nhớ.
Lăng Nhất Trần run giọng hỏi:
- Các ngươi xác định là hắn?
Lăng Nhất Trần lớn tuổi, nhưng lão chắc chắn cả đời mình chưa từng thấy loại chuyện này.