Cận Nhất Huyên ngửa cổ lên:
- Để ta xem mặt mũi thế nào!
Hình ảnh quá xa, hơi mơ hồ, nhưng khoảnh khắc đó vừa lúc thiếu niên ngẩng đầu nhìn qua.
Cận Nhất Huyên bị hù sợ lùi lại một bước, đầu óc tê dại, mặt tái nhợt rít qua kẽ răng:
- Đúng rồi, là mặt mũi của Lý Thiên Mệnh kia, cánh tay thú hóa, đúng là hắn rồi!!!
Tống Nhất run giọng hỏi:
- Đây là khái niệm gì?
Lăng Nhất Trần hút ngụm khí lạnh:
- Lâm Tiêu Đình là Quy Nhất cảnh đệ nhất trọng đúng không? Khi ấy Lý Thiên Mệnh đại khái có bấy nhiêu thực lực, nhưng bây giờ hắn đánh bại Quy Nhất cảnh đệ cửu trọng, hiển nhiên đã có sức đối kháng cảnh giới Thiên Ý! Điều này chứng minh trong ba, bốn tháng hắn liên tục phá một đại cảnh giới!
Cận Nhất Huyên thì thào:
- Không đúng! Trong Đông Hoàng Cảnh không ai có thể làm được đến mức đó!
Tống Nhất thì trân trân nhìn thiếu niên tóc trắng, bộ dạng khác hẳn với lúc làm Phó Giám Sát Sử chúa tể sống chết của mọi người trong chiến trường Viêm Hoàng.
Chân mày của Lăng Nhất Trần như dính chặt vào nhau:
- Đúng vậy! Không thể nào, tu luyện Quy Nhất cảnh dù là Lang Thiên Tử cũng mất ba năm, so với Thánh Thiên Tử khác bắt đầu tu hành từ lúc ba tuổi thì Lang Thiên Tử đã khởi bước rất muộn. Dù là Dịch Thiên Tử tu hành Quy Nhất cảnh cũng mất ít nhất năm, sáu năm.
Trong khi ba người thảo luận thì tay chân lạnh lẽo.
Lăng Nhất Trần hỏi:
- Lúc ở Chu Tước quốc hắn có tốc độ trưởng thành như vậy không?
- Chúng ta không biết, nhưng có thể khẳng định từ Trầm Uyên Đấu Thú đến khiêu chiến thay đổi Thiên Phủ thì hắn tăng lên một, hai cấp bậc.
- Còn nhớ Lý Du nói hình như hắn là con riêng của Lý Vô Địch, nên hắn thật ra là hậu duệ của thánh tộc Lý thị. Không lẽ hắn ở trong thánh tộc Lý thị một bước lên trời?
Thế giới quan của ba người sắp bị đảo điên.
Tống Nhất ngẩn ngơ nói:
- Không lẽ hắn thức tỉnh nhiều Kiếp Luân, có lẽ đến bốn cái?
Bọn họ là người ở ngoài rìa nhất trong Thánh Thiên Phủ, nhưng vô cùng quen thuộc Lý Thiên Mệnh.
Tống Nhất sốt ruột nói:
- Lão đại, như vậy không được, ta cảm thấy người này chắc chắn có vấn đề! Chúng ta phải nhanh chóng báo cho Thánh Lão, Thánh Vương biết sự biến đổi của hắn!
Ánh mắt Lăng Nhất Trần sâu thẳm nói:
- Với thân phận của chúng ta thì bọn họ sẽ không cho gặp, trực tiếp tìm Lang Thiên Tử đi!
Với thân phận của họ nếu lung tung tùy tiện tìm Thánh Lão, Thánh Vương thì sẽ bị xem như đồ ngốc đuổi đi.
- Được!
Lăng Nhất Trần nói:
- Khoan gấp gáp, nhìn kỹ chút nữa, xác định rồi tính tiếp.
- Vâng!
Dù vậy thì trong lòng bọn họ vẫn dậy sóng thần khó tin.
Thiếu niên ngày xưa đảo ngược thế cục thật sự đáng sợ đến vậy sao?
Cận Nhất Huyên và Tống Nhất càng hoảng hơn, vì Lý Thiên Mệnh biểu hiện ra sức chiến đấu đã gần bằng họ.
Qua khoảng nửa canh giờ.
Lý Thiên Mệnh đánh giá tính toán một chút, hắn đang ở vị trí đại khái giữa sườn núi, cách Thông Thiên Môn trên đỉnh đầu chừng một nửa chặng đường.
Giải quyết Hề Mạnh Lẫm, Phàn Vũ Thiên xong, dọc đường Lý Thiên Mệnh gặp hai con mãnh thú lục giai, nhưng khó tạo thành uy hiếp gì cho hắn.
- Các ngươi chạy chậm một chút!
Lý Thiên Mệnh mới vừa nói xong, Huỳnh Hỏa và Meow Meow, một con thì điên cuồng vỗ cánh, một con thì nhảy loi choi trong rừng thi đấu tốc độ.
Hai con thú đột nhiên biến mất.
- Chắc chắn là kết giới thiên văn rồi!
Kết giới thiên văn được bài bố trong thiên địa, huyền diệu vô tận, mặt ngoài không thấy gì nhưng bước vào rồi thì khó đi ra, bên trong có các loại biến đổi không thể tưởng tượng.
Kết giới thiên văn cũng nằm trong khâu thử thách của Thông Thiên Lộ, thật khó đề phòng.
Huỳnh Hỏa và Meow Meow tuy vào kết giới thiên văn nhưng cảm ứng tâm linh còn đó, Lý Thiên Mệnh sẽ không để chúng nó đơn độc mạo hiểm, nên cũng tăng nhanh bước chân lẻn vào trong.
Khi Lý Thiên Mệnh bước lên vị trí vừa rồi của hai con thú, cảm giác như xuyên qua lớp sóng gợn, thế giới trước mắt đột nhiên biến đổi.
Từ vực sâu rừng thẳm rậm rạp đột nhiên biến đổi thành thế giới tràn ngập sương mù đỏ.
Nói thật thì thế giới này hơi giống kết giới Huyết Kiếp trong đất tổ Lý thị, nhưng sự thật thì kém xa.
Sương mù đỏ không đến cấp bậc kết giới Huyết Kiếp, cùng lắm trở ngại tầm nhìn của Lý Thiên Mệnh.
Ngoài ra những sương mù đỏ này qua đường hô hấp chui vào thân thể người, sẽ bị trúng độc nhẹ có hiệu quả chóng mặt, hỗn loạn.
Nhưng Lý Thiên Mệnh phát hiện có lẽ vì có Thái Nhất Tháp nên sương mù đỏ không ảnh hưởng quá nhiều với hắn.
- Đi ra ngoài là ổn.
Lý Thiên Mệnh mới đi vào đã dùng con mắt thứ ba xuyên thấu sương mù đỏ tìm đến Huỳnh Hỏa và Meow Meow.
Huỳnh Hỏa nghiêng đầu nhìn quanh:
- Đây là chỗ quái quỷ gì?
Lý Thiên Mệnh ra lệnh một tiếng, đi đằng trước mở đường:
- Đây là kết giới thiên văn, các ngươi đừng chạy lung tung, xa quá thì ta không thấy được, đi theo sau ta!
Kết giới thiên văn chặn đường tiến lên của hắn, cách vượt qua nhanh nhất là xuyên qua nó.
Sương mù đỏ dễ dàng ngăn cản tầm mắt, khiến người bị lạc phương hướng, hoàn toàn chìm vào trong đó. Nhưng Lý Thiên Mệnh có con mắt thứ ba mở đường, đại khái có thể bảo đảm đi thẳng lên núi.
Cả ba cùng nhận ra động tĩnh:
- Bên kia có người đang chiến đấu!
Huỳnh Hỏa hỏi:
- Muốn lo chuyện bao đồng không?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đi xem thử, nếu là nhóm tỷ muội Vi Sinh Nhược Tố thì giúp một tay.
Huỳnh Hỏa cười gian:
- He he.
Meow Meow cũng cười hùa theo:
- He he.
Lý Thiên Mệnh giải thích:
- Đừng nghĩ bậy bạ, đây là chuyện sư tôn dặn ta làm.
Huỳnh Hỏa ám muội nói:
- Nam nhân thôi, hiểu mà, không cần giải thích.
- . . .
Meow Meow bắt được điểm yếu lập tức tận dụng giá trị của nó:
- Ngươi yên tâm, chờ Linh Nhi tỉnh lại ta sẽ kín miệng không lộ ra chuyện ngươi tán gái, nhưng nếu ngươi quấy nhiễm Meow ngủ thì . . . he he.
Vẻ mặt Lý Thiên Mệnh chính khí nói:
- Tùy các ngươi nói gì, ta người ngay không sợ bóng nghiêng.
Khi nói chuyện bọn họ đã xuyên qua rừng cây sương mù đỏ, vượt qua vực sâu, một con sông lớn đập vào mắt.
Sương mù đỏ bao phủ sông lớn, tổng hơi âm u. Lúc Lý Thiên Mệnh ở chân núi đã thấy con sông lớn này.
Đây là Thông Thiên Giang, nước sông từ Thánh Thiên Phủ chảy xuống, nếu dọc theo dòng chảy đi lên thì có thể đến gần Thông Thiên Môn.
Con sông lớn này có lợi cho bốn đệ tử Nam Thiên của Nam Thiên tông.
Hiện giờ trên Thông Thiên Giang phát sinh một cuộc chiến.
Nói là chiến đấu chứ thật ra là vây công.
Một đám mãnh thú vây công một tổ Ngự Thú Sư và thú bản mệnh.
Ngự Thú Sư mặc áo trắng đứng trên nước sông, váy dài bay bay, đôi mắt như nước lặng.
Thú bản mệnh trong Thông Thiên Giang là một con cá kình khổng lồ, toàn thân trắng tinh, hình thể to lớn, to hơn nhiều thú bản mệnh thể hoàn toàn, Thông Thiên Giang suýt không chứa nổi nó.
Trăm sông đổ về một biển, to lớn cất chứa tất cả, cá kình khổng lồ này cực kỳ hợp với câu nói này, đương nhiên, nếu đặt ví dụ lên người Ngự Thú Sư cũng vẫn thích hợp.
Lý Thiên Mệnh đã xem tư liệu, cá kình trắng tuyết như đá quý xinh đẹp này là Thánh Thú tứ giai, tên gọi Định Hải Thần Kình.
Đây là loài thú bản mệnh thuộc tính thủy cực kỳ đáng sợ, nếu ở trong biển cả thì cơ hồ có thể dậy sông lật biển, cho Ngự Thú Sư của nó trở thành đế hoàng trong biển.
Đương nhiên, khi ở trên đất bằng sẽ kém hơn một chút, nhưng có sông vẫn khiến nó phát huy ra phần lớn sức chiến đấu.