Ngự Thú Sư và thú bản mệnh thuộc tính thủy đại khái đều có tật nhỏ là sức chiến đấu không ổn định, vì đa số tranh phong trên thế giới này phát sinh trên đất liền.
Đương nhiên, ưu thế của họ cũng khá rõ ràng, đó là Nam Thiên tông dễ thủ khó công, nếu muốn phòng ngự, trong biển cả bao la đa số là thú bản mệnh tung hoành đại dương.
Bởi vậy, Thánh Thiên Phủ muốn cắn khúc xương cứng Nam Thiên tông khó khăn còn hơn hạ gục Hắc Minh tông.
Ví dụ như Định Hải Thần Kình này, khi nó lặn vào biển sâu thì thú bản mệnh cảnh giới Thánh cũng chưa chắc có thể lặn xuống bắt được nó.
Bây giờ ở Thông Thiên Giang làm giảm sức chiến đấu của nó, nên mới bị một đám mãnh thú lục giai hành hạ hơi chật vật.
Lý Thiên Mệnh thấy rõ ràng, một đám mãnh thú lục giai này là hai mươi mấy con dơi đỏ máu.
Những con dơi vẻ ngoài xấu xí, xương thô to hình thành nhiều gai nhọn, bộ dạng dữ tợn khát máu, hoàn toàn không thể so sánh với Định Hải Thần Kình trắng tuyết như đá quý.
Người đẹp như Vi Sinh Nhược Tố ngồi trên cá kình trắng tuyết càng tôn nhau lên, ngao du trong đại dương dưới đêm sao thì càng giống nữ thần.
Nhưng Vi Sinh Nhược Tố bây giờ bị một đám dơi màu đỏ vây công hơi chật vật.
Lý Thiên Mệnh bỗng xuất hiện trước mắt Vi Sinh Nhược Tố, bình tĩnh hỏi:
- Đây là mãnh thú gì?
Vi Sinh Nhược Tố ngước đầu liếc hắn một cái, vừa ngăn cản vừa trả lời:
- Xích Huyết Ma Bức, có hai loại thần thông thức tỉnh là Mê Hồn Quỷ Âm và Xích Huyết Độc Vụ.
Vi Sinh Nhược Tố và Định Hải Thần Kình tựa vào nhau, trạng thái của nàng tạm ổn, nhưng Định Hải Thần Kình một mình không đánh lại một đám nên trên người có chút vết máu.
Lý Thiên Mệnh thấy đàn Xích Huyết Ma Bức biết liên hợp lại phát ra âm thanh chói tai, hai mươi mấy con dơi như hợp xướng, khiến người nghe mê loạn, táo bạo, đầu óc càng lúc càng choáng váng, màng tai đau nhói.
Chúng nó không ngừng phun sương mù đỏ hòa vào kết giới sương mù đỏ, hòa vào nước sông Thông Thiên Giang, cứ kéo dài thế này, Vi Sinh Nhược Tố không kịp trốn ra khỏi đây sẽ gặp phiền phức lớn.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Muốn giúp đỡ không?
Vi Sinh Nhược Tố lườm hắn một cái:
- Hỏi vớ vẩn.
Huỳnh Hỏa xì cười, nó vỗ đầu Lý Thiên Mệnh:
- Tiểu đệ Thiên Mệnh, mau lên đi, anh hùng cứu mỹ nhân.
- Ngươi lên mới đúng!
Lý Thiên Mệnh thừa dịp bé gà vênh váo thì tóm nó ném cái vèo vào đàn Xích Huyết Ma Bức.
- Đây, tặng món ăn vặt cho các ngươi!
Huỳnh Hỏa đập vào trán một con Xích Huyết Ma Bức, chóng mặt hoa mắt, nhìn lại thì thấy tia mắt đỏ máu của con dơi bắn phá người nó.
Huỳnh Hỏa tức giận hỏi:
- Nhìn gì hả?
Xoẹt!
Xích Huyết Ma Bức nổi giận, đang định khùng lên thì Huỳnh Hỏa phun một ngụm Luyện Ngục Hỏa vào mặt nó. Xích Huyết Ma Bức hóa thành dơi lửa, nó hét thảm lao xuống Thông Thiên Giang cũng không thể dập tắt lửa.
- Thủ đoạn của Định Hải Thần Kình của nàng có vẻ rất mềm mỏng tại đây, biển cả mới là chiến trường của nó, hãy giao chỗ này cho ta.
Lý Thiên Mệnh nói xong, Tà Ma xuất hiện trong tay hắn.
Binh khí máu me này mới là thứ hiệu quả nhất khi đối phó với Xích Huyết Ma Bức.
Còn về Meow Meow, nó còn đang thử năng lực của Độc Ma Huyết Trảo, nó và Huỳnh Hỏa mới là thú bản mệnh có sức sát thương mạnh nhất với Xích Huyết Ma Bức.
Lửa và móng vuốt độc càng đậm đặc chất độc.
Sau khi hóa thành Đế Ma Hỗn Độn, Meow Meow nhảy lên cao cắt một con Xích Huyết Ma Bức, vuốt bén xé một vệt dài trước ngực nó, độc ma huyết thấm vào người.
Huỳnh Hỏa thì vừa dùng chiến quyết vừa thi triển thần thông, thân hình nhỏ bé đại sát tứ phương.
Còn về Lý Thiên Mệnh thì không làm gì nhiều, Tà Ma trong tay như rắn độc rồng thần lăn lộn, nơi vụt qua, Câu Hồn Tác Mệnh, xuyên thủng đầu Xích Huyết Ma Bức.
Cả ba chém giết mới máu me thật sự, những Xích Huyết Ma Bức gặp đối thủ nặng ký, cộng thêm Vi Sinh Nhược Tố không ngừng tay, rất nhanh, đàn dơi nghênh đón tận thế.
Chưa đầy ba mươi giây, số Xích Huyết Ma Bức còn lại bỏ chạy.
Lý Thiên Mệnh kêu gọi:
- Giải quyết xong!
Huỳnh Hỏa và Meow Meow trở lại bên cạnh hắn.
Vi Sinh Nhược Tố đang băng bó vết thương cho Định Hải Thần Kình, nàng thuộc loại khéo tay, làm nhanh lẹ, thoa một ít Linh Túy lên vết thương cá kình, nàng cho nó trở về không gian bản mệnh tu dưỡng.
Sau đó Vi Sinh Nhược Tố quay đầu nói với Lý Thiên Mệnh:
- Vô cùng cảm tạ ngươi, đa tạ.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không cần khách khí, đi đi.
Vi Sinh Nhược Tố hỏi:
- Ngươi định đi cùng ta?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đúng rồi, sư tôn của ta dặn ta bảo vệ nàng.
- Sư tôn của ngươi là?
- Diệp Thiếu Khanh.
Vi Sinh Nhược Tố nhoẻn miệng cười:
- À, bằng hữu của phụ thân của ta.
Tiếp theo, Lý Thiên Mệnh lấy con mắt thứ ba đi đằng trước mở đường, Vi Sinh Nhược Tố theo sau.
Nàng nhẹ giọng nói:
- Mới nãy nhìn ngươi ra tay thì ta tin ngươi là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi, và cả chuyện đánh bại Vũ Văn Thần Đô.
Trong sương mù đỏ, da thịt của Vi Sinh Nhược Tố vẫn trơn bóng trong suốt, tỏa sáng như đá quý.
Nhưng Lý Thiên Mệnh hờ hững, tất cả bởi vì Thiên Linh Chi Luyến ngay trước ngực, hắn mà nhìn ngang ngó dọc một cái là sẽ cảm giác đau đớn, không biết có phải là ảo giác vì quá lo lắng hay không.
Còn Huỳnh Hỏa thì cố gắng nín cười, làm Lý Thiên Mệnh tức giận tống nó về không gian bản mệnh.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Chẳng lẽ lúc trước không tin sao?
- Trước đó cũng tin.
- Tại sao?
Vi Sinh Nhược Tố liếc Lý Thiên Mệnh một cái, nổi lên chút hứng thú:
- Ta tin tưởng phán đoán của phụ thân mình, hơn nữa trông ngươi không giống loại người phồng má giả làm người mập.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Câu này đánh giá đúng, ta khá điệu thấp.
Lý Thiên Mệnh nhức đầu, Diệp Thiếu Khanh cho mình nhiệm vụ này vốn không có gì, quan trọng là con gà lưu manh Huỳnh Hỏa cứ hay chọc ghẹo, làm hắn chột dạ như làm sai cái gì.
Ai kêu thú bản mệnh của Vi Sinh Nhược Tố là một con cá kình!
Bị tẩy não rồi!
Phiền phức hơn là phạm vi kết giới sương mù đỏ rất lớn, dẫn đi sai đường, tuy Lý Thiên Mệnh có con mắt thứ ba mở đường nhưng vẫn làm lỡ nhiều thời gian.
Lý Thiên Mệnh cảm giác mình rất có thể không kịp lên Thông Thiên Môn, đành cắm đầu chạy nhanh.
Dọc đường đi không nói chuyện nhiều.
Tính tình của Vi Sinh Nhược Tố không tệ, nếu là đệ tử cảnh giới Thiên Ý khác, nghe Lý Thiên Mệnh đòi bảo vệ mình chắc đã cười thầm trong bụng.
Tiếp theo không gặp thử thách gì nữa, nhưng kết giới sương mù đỏ làm trễ thời gian, Lý Thiên Mệnh phải tăng tốc, không thì hơi khó vào kịp cuộc chiến Cảnh Vực.
Lý Thiên Mệnh quay đầu nói:
- Ta tăng tốc đây, nàng nhớ theo kịp.
- Được!
Lý Thiên Mệnh mặc kệ Vi Sinh Nhược Tố.
Vi Sinh Nhược Tố đuổi theo muốn hụt hơi, để theo sát thiếu niên tóc trắng kia, với tu vi cảnh giới Thiên Ý của nàng mà chỉ có thể bám theo từ xa.
- Hắn không phải là Quy Nhất cảnh sao?
Đây là thắc mắc lớn nhất trong lòng nàng.
Chém giết Vũ Văn Thần Đô có thể là vì Vũ Văn Thần Đô mới đến cảnh giới Thiên Ý, tu vi không ổn định.
Hơn nữa thắng thua trong cuộc chiến sống chết vốn nhiều biến số.
Tàn sát Xích Huyết Ma Bức là vì thủ đoạn của hắn thích hợp giết chóc.
Nhưng tốc độ còn nhanh hơn nàng là vì sao?
Vi Sinh Nhược Tố chỉ có thể lật đật đuổi theo, vì bắt kịp hắn mà vứt bỏ cả hình tượng.
Tuy kết giới sương mù đỏ làm lỡ nhiều thời gian nhưng giờ tăng tốc độ tiến lên, bọn họ rất nhanh đến gần Thông Thiên Môn.
Lý Thiên Mệnh đã tới dưới chân Thông Thiên Môn, sắp leo lên núi.
Nhưng lúc này Lý Thiên Mệnh nhìn thấy vài người đập vào mắt.
Đếm kỹ thì có tổng cộng sáu người.
Nếu sáu người cùng bước vào Thông Thiên Môn, dù trước đó chưa có ai vào thì vẫn chỉ còn một danh ngạch.
May mắn bọn họ chưa tiến vào.
Kết giới sương mù đỏ đúng là làm chậm trễ thời gian rất dài.