Huỳnh Hỏa cảm giác như không biết con người thật của hắn:
- Dưới tình huống như vậy mà người không nóng đầu trực tiếp phân ra sống chết với Quân Thiên Dịch, lý trí khá đấy.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ngươi biết cái quái gì, đây gọi là muốn đánh thì phải vờ yếu trước, cho hắn vênh váo vài ngày, sau đó huynh đệ chúng ta sẽ cho hắn quỳ dưới đất hát.
Không đánh mà chạy chắc chắn bị người nói này nói nọ. Đệ tử Thánh Thiên Phủ ở bên ngoài được một lần sung sướng, chửi mắng Lý Thiên Mệnh là phế vật, đồ hèn, yếu đuối.
Nhưng vậy thì có sao?
Chờ ngày đó tới, tất cả sẽ ngậm miệng lại.
Trải qua nhiều điều sẽ làm người ta trưởng thành, đặc biệt lần ở tranh phong Thái Nhất Tháp.
Lý Thiên Mệnh không muốn khiến mình trở thành kẻ lỗ mãng máu nóng dồn lên não chặt chém lung tung, khi cần thiết nên dừng lại nhìn một cái.
Nhìn xem làm cách nào vừa giết kẻ địch vừa cho mình và các huynh đệ an toàn, thoải mái hơn.
Bây giờ điều duy nhất không rảnh lo lắng là Thượng Quan Vân Phong và Triệu Lăng Châu.
Cuộc chiến Cảnh Vực chỉ còn lại Quân Thiên Dịch và Nguyệt Linh Lang có sức chiến đấu, Lý Thiên Mệnh hy vọng hai người thông minh một chút, núp kỹ vào.
Tạm thời Lý Thiên Mệnh không cần dùng quả cầu màu đen của họ.
Lý Thiên Mệnh tìm tòi vị trí của Vi Sinh Nhược Tố, chỉ cần lấy được quả cầu màu đen của nàng là đủ năm quả.
Thật ra Vi Sinh Nhược Tố chưa chạy mất hút, nàng cũng tới bờ biển, xuất hiện ở vị trí này khá nguy hiểm, vì nơi này là vùng biển cạn, nếu lại đụng mặt Quân Thiên Dịch thì phiền phức.
Lý Thiên Mệnh biết nếu mình không trở lại thì Vi Sinh Nhược Tố sẽ không chịu đi, nên hắn trở về, nhảy vào miệng Định Hải Thần Kình.
Ngay sau đó, Định Hải Thần Kình vẫy đuôi trở về đại dương, ẩn sâu trong đó. Nó khổng lồ hơn Thanh Mộc Long Kình, nên không gian trong miệng rất lớn, khắp nơi như bằng bạch ngọc.
Sắc mặt của Vi Sinh Nhược Tố hơi trắng, khi Lý Thiên Mệnh đi vào thì sốt ruột hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Đương nhiên không có việc gì.
Vi Sinh Nhược Tố yên lòng:
- Đa tạ ngươi, nếu không nhờ ngươi thì ta khó mà thoát khỏi Quân Thiên Dịch.
Nếu nàng bị bắt sẽ phiền phức.
Vi Sinh Nhược Tố vừa nói vừa lấy ra quả cầu màu đen của mình.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Cô nương khoan đưa cho ta.
- Tại sao?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Chờ ta lấy thêm một quả cầu màu vàng thì sẽ là năm vàng bốn đen, khi đó cô nương hãy đưa quả cầu cho ta, tự ta kiểm soát thời gian Đông Hoàng Kiếm xuất hiện.
Đông Hoàng Kiếm vừa ra là cuộc chiến Cảnh Vực sẽ bước vào thời gian đếm ngược, Lý Thiên Mệnh hy vọng khi đó mình đã chuẩn bị đầy đủ.
Vi Sinh Nhược Tố nghi hoặc hỏi:
- Đã hiểu, nhưng ngươi lấy đâu ra năm vàng bốn đen?
Lý Thiên Mệnh ngước đầu hỏi:
- Thanh Loan ở đâu?
- Chắc ở đằng trước.
Trong đáy biển, Thanh Mộc Long Kình và Định Hải Thần Kình chạm mặt. Vi Sinh Thanh Loan cực kỳ căng thẳng kéo theo Thánh Thiên Tử và đệ tử Hắc Minh bị cột trên Tà Ma.
Sau khi lướt sóng, sáu người này càng thảm thiết hơn.
Vi Sinh Nhược Tố kinh ngạc đến ngây người nhìn đệ đệ của mình, hỏi:
- Đây là . . . ngươi làm?
Vi Sinh Thanh Loan trợn trắng mắt hỏi:
- Tỷ thấy có giống không?
- Không giống.
Vi Sinh Thanh Loan tôn sùng nói:
- Thì không phải, là Thiên Mệnh ca làm, dạy đám người này bài học quá đau luôn.
Vi Sinh Nhược Tố ngơ ngác nhìn Lý Thiên Mệnh, trong đôi mắt trong suốt lóe tia sung sướng:
- Hắn làm?
Vi Sinh Nhược Tố đã nghe hết từng câu Quân Thiên Dịch nói, khi đó nàng rực cháy lửa giận, vừa thù hận vừa thê lương.
Nhưng nhìn đám người này bị Lý Thiên Mệnh đánh bầm dập, làm đệ tử Nam Thiên, sao nàng có thể không sung sướng được?
Vi Sinh Nhược Tố cắn môi son, mắt lấp lóe nói:
- Ta thật sự bội phục ngươi.
Hơn nữa đây không phải lần đầu tiên Lý Thiên Mệnh trợ giúp tỷ đệ bọn họ.
Lý Thiên Mệnh thẳng thắn nói:
- Không cần, trở về khuyên nhủ phụ thân của cô nương trợ giúp Đông Hoàng tông của ta nhiều chút là được.
Lý Thiên Mệnh trực tiếp nói ra mục đích có vẻ càng chân thành, tính cách ngay thẳng.
Vi Sinh Thanh Loan nhiệt huyết nói:
- Không thành vấn đề, Thiên Mệnh ca. Chúng ta cùng một tổ tiên, hơn nữa ta cũng thống hận Thánh Thiên Phủ!
Vi Sinh Nhược Tố không nói chuyện nhưng trong lòng cũng nghĩ vậy.
Vi Sinh Nhược Tố nói:
- Bây giờ trong tay ngươi có bốn quả cầu màu đen, bốn quả cầu màu vàng, chỗ ta có một quả cầu màu đen, còn thiếu một quả cầu màu vàng.
- Đúng vậy, ta đánh Diêu Thiên Tử nhưng phát hiện quả cầu màu vàng của ả có lẽ đã đưa cho Quân Thiên Dịch.
Vi Sinh Nhược Tố nói:
- Vậy thì phải đánh bại Quân Thiên Dịch mới dẫn ra Đông Hoàng Kiếm.
Vi Sinh Thanh Loan nhíu mày nói:
- Quân Thiên Dịch quá mạnh, ta ở phía xa thấy Thiên Mệnh ca chiến đấu với hắn, cảm giác hơi khó, cực kỳ mạo hiểm.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không khó.
Hai tỷ đệ ngơ ngác nhìn hắn.
Mới rồi đánh vất vả như vậy, chạy dứt khoát như thế, mà bây giờ nói nhẹ hẫng.
- Thật không?
- Thật.
- Vậy hai chúng ta có thể giúp gì được?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không cần, đi một vòng trong biển là được.
Vi Sinh Nhược Tố ngơ ngác nói:
- A? Không lẽ ngươi muốn tu luyện tại đây?
- Không được sao?
- Được chứ, nhưng cảm giác như nước tới chân mới nhảy.
- Không sao, ta giỏi chờ nước tới chân mới nhảy.
- . . .
Vi Sinh Thanh Loan hỏi:
- Thiên Mệnh ca, ý của ca là kéo dài cuộc chiến Cảnh Vực vô hạn, kéo tới mấy tháng? Dù sao nếu không có Thiên Mệnh ca thì ai cũng không có cách nào dẫn ra Đông Hoàng Kiếm.
- Đúng rồi, kéo dài vô hạn.
- Nhưng người ta cũng sẽ tiến bộ, đặc biệt là Lang Thiên Tử kia.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ta là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi.
Vi Sinh Thanh Loan giơ ngón tay cái lên:
- Siêu!
Nhưng Vi Sinh Thanh Loan cảm giác cách này hơi tùy hứng, thậm chí khiến người dở khóc dở cười.
Đều là thiên tài, dù có thể Ngũ Kiếp Luân Hồi cũng sẽ không nhanh hơn bao nhiêu đi?
Nói thật thì muốn bọn họ lòng vòng tại đây mấy tháng không bị phát hiện e rằng áp lực hơi lớn.
Nhưng khi nhìn Lý Thiên Mệnh trực tiếp ngồi xếp bằng, hoàn toàn tiến vào trạng thái, ra vẻ rất nghiêm túc thì hai tỷ đệ đành liếc nhau, cười khổ.
Bọn họ chỉ có thể cố gắng sáng tạo hoàn cảnh cho Lý Thiên Mệnh.
Vi Sinh Thanh Loan hỏi:
- Hắn chẳng phải là Quy Nhất cảnh đỉnh sao? Không lẽ muốn đột phá cảnh giới Thiên Ý ngay tại đây?
- Thực lực như hắn chỉ có thể là Quy Nhất cảnh đệ cửu trọng, muốn đột phá cảnh giới Thiên Ý cần bế quan lĩnh ngộ thời gian dài, không thể bị quấy nhiễu, nhưng hoàn cảnh ở đây thật là . . .
- Cảnh giới Thiên Ý là một ngưỡng cửa.
Vi Sinh Thanh Loan hiểu sâu sắc điều đó, vì gã kẹt ở cảnh giới này lâu rồi, cả ngày trầm tư suy nghĩ.
Vi Sinh Thanh Loan bỗng sửng sốt nói:
- Không đúng, tỷ, hắn không cảm ngộ thiên văn.
Vi Sinh Nhược Tố kinh ngạc nói:
- Không lẽ hắn chưa đến Quy Nhất cảnh đệ cửu trọng?
Nếu bọn họ biết Lý Thiên Mệnh mới tới Quy Nhất cảnh đệ thất trọng đã hạ gục cảnh giới Thiên Ý thì chắc càng kinh ngạc hơn.
Lý Thiên Mệnh vốn hoàn toàn hiểu thấu Quy Nhất cảnh, nhìn đến tận cùng, giờ đây tu hành chỉ để lấp đầy khoảng trống, tu luyện từng bước phần Quy Nhất cảnh trong Luyện Ngục Vĩnh Hằng Kinh và Hỗn Độn Thái Sơ Quyết.
Trước đây điều Lý Thiên Mệnh lo lắng nhất là thiếu thời gian trong cuộc chiến Cảnh Vực, còn bây giờ khi hắn chiếm hết tiên cơ, có thể tự kiểm soát thời gian Đông Hoàng Kiếm ra đời thì thời gian như vô cùng tận.
Chỉ cần tỷ đệ Vi Sinh trốn kỹ, không bị phát hiện là Lý Thiên Mệnh có thể kéo dài mãi.
Lần trước Vi Sinh Nhược Tố sơ sẩy bị Quân Thiên Dịch tìm được, tiếp theo nàng càng cẩn thận hơn. Nàng khiến Định Hải Thần Kình lặn sâu đáy biển, thậm chí tìm một rãnh biển, chui vào trong ở ẩn luôn.