Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 468 - Chương 468 - Phong Hoa Một Vạn Kiếm (Tt)

Chương 468 - Phong hoa một vạn kiếm (tt)
Chương 468 - Phong hoa một vạn kiếm (tt)

Chiến Thần Thương Đạo, chiến thiên địa.

Thương này của Quân Thiên Dịch có đấu chí càng thô bạo bá đạo, một thương hóa thành hai thương, trên đâm vào đầu Lý Thiên Mệnh, dưới đâm vào trái tim của hắn.

Nhưng đường kiếm này của Lý Thiên Mệnh tựa như chém rơi ngôi sao, đường kiếm chém xuống đánh bật Địa Ngục Long Thương, khiến Quân Thiên Dịch thụt lùi ba mươi bước.

Giây phút Quân Thiên Dịch ngước đầu lên, đáy mắt tràn ngập khó tin:

- Tại sao ngươi biến mạnh như vậy?!

Rốt cuộc Quân Thiên Dịch đã cảm nhận được uy lực Thú Nguyên của Lý Thiên Mệnh gần như bắt kịp mình.

Đó là Thú Nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng và Thú Nguyên Hỗn Độn Thái Sơ chồng lên, trước mắt bất cứ công pháp nào đều không thể so sánh với chúng.

Cộng thêm chiến quyết Thánh cảnh của Lý Thiên Mệnh đã đánh phá cân bằng giữa hắn và Quân Thiên Dịch hình thành từ trước.

Da đầu Quân Thiên Dịch tê dại, vì gã thấy cánh tay nắm trường thương của mình hơi tê, đặc biệt bàn tay sắp nứt ra.

- Không thể nào! Hắn không đột phá cảnh giới Thiên Ý, là ảo giác của ta thôi!

Không đột phá thì thực lực không thể nào thay đổi.

Người lần trước còn bỏ chạy dưới tay mình sao có thể bỗng nhiên áp chế chính mình?

Quân Thiên Dịch cho rằng mình đã cảm nhận lầm.

- Thánh tộc Lý thị chó chết gì ở trước mặt Quân gia ta chỉ là con chó già kéo dài hơi tàn, gia tộc như vậy đã bị chúng ta giẫm ở dưới chân! Ta là trưởng tôn của Thánh Hoàng! Quân gia chúng ta ngàn năm nay chưa từng thua đệ tử Thái Nhất! Ta thì sao có thể thua một tiểu tốt vô danh?!

Máu nóng lên não, đôi mắt Quân Thiên Dịch bắn ra tia sáng chói lòa.

Quân Thiên Dịch rống to:

- Giết!!!

Tay cầm trường thương lại đâm xuyên.

Chiến Thần Thương Đạo, chiến sinh tử!

Giao chiến sống chết, đây là áo nghĩa cao nhất của Chiến Thần Thương Đạo, cũng là lĩnh ngộ Thiên Ý mạnh nhất của Quân Thiên Dịch.

Uy lực đường thương này đúng là mạnh mẽ quá nhiều, như vô số con rồng to xung phong lên, ý chí bá đạo đó cũng không yếu.

Oong!

Dường như không khí cũng bị thương xé rách.

Lý Thiên Mệnh híp mắt, kiếm thế trong tay hắn vốn sắp thi triển Toái Diệt Càn Khôn, nhưng khi thấy chiêu này thì hắn bỗng thay đổi.

Giây phút đó, Lý Thiên Mệnh như đứng trên Phong Vân Thần Hạc, trên tầng mây nhìn mây mù vô tận trước mắt.

Quân Thiên Dịch là mây mù vô tận này, rợp trời che tầm mắt của hắn.

- Tà ma ngoại đạo, si mị võng lượng, ta sẽ một kiếm chém nát. Một kiếm đâm trời, chém nát thiên đạo, siêu thoát thiên địa, Vạn Kiếm Độc Tôn!!!

Ý chí độc tôn vượt qua hết thảy, giờ khắc này Lý Thiên Mệnh một tay cầm kiếm, đường kiếm chém ra, muôn vàn kiếm khí hội tụ cùng một chỗ.

Đường kiếm này như liên tục đâm ra một vạn kiếm.

Oong!

Kiếm khí ngập trời hóa thành rồng thần màu đen hung mãnh bộc phát ra, vạn kiếm hội tụ giao phong với đường thương chiến sinh tử bá đạo của Quân Thiên Dịch.

Keng!

Giây phút đó, mũi kiếm và mũi thương va chạm phát ra tiếng ma sát chói tai.

Bùm!

Kiếm đạo nháy mắt áp chế thương đạo.

Khoảnh khắc đó, vô số kiếm khí bắn ra đè ép luồng sáng vàng đâm xuyên, xé rách nó.

Keng keng keng!

Muôn vàn kiếm khí có một phần ba thoáng chốc đâm vào người Quân Thiên Dịch.

Nhưng trường bào màu vàng của Quân Thiên Dịch là thú binh phòng ngự, có thể che nhiều vị trí, chất liệu mềm mại.

Bùm!

Thú binh phòng ngự bị xé rách mấy lỗ thủng, kiếm khí đâm vào, vòi máu phun ra.

Phập phập phụt phụt!

Phút cuối, Quân Thiên Dịch vội giơ tay che đầu mới thoát chết, nhưng tay bị kiếm khí tàn phá đầy lỗ máu.

Quân Thiên Dịch phát ra tiếng rú rung trời:

- A!!!

Lý Thiên Mệnh lật tay đâm kiếm vào đầu lưỡi trong miệng gã.

Quân Thiên Dịch há mồm ngậm Hắc Minh Long Kiếm, tiếng hét ngừng bặt, mồm đầy máu chảy ròng ròng.

Quân Thiên Dịch phát ra âm thanh biến thành ú ớ.

Lý Thiên Mệnh không muốn nghe người này nói một câu nhảm nhí gì với mình, chỉ cho gã dùng ánh mắt rung động, khó chịu, tuyệt vọng, thậm chí mang theo sợ hãi nhìn mình.

Tiếp theo là một bộ Tam Sinh Ma Quyền đánh vào mặt, bụng, dưới rốn ba tấc của Quân Thiên Dịch.

Binh bốp bụp!

Sau cú đấm thứ ba thì mặt Quân Thiên Dịch tím lịm, gã lại rú lên, run rẩy, co giật, cuộn lại thành con tôm, người run lẩy bẩy, hai chân giật giật.

- Nhược Tố nói với ta rằng ngươi định giở trò xấu xa với nàng, nam nhân thật sự thì đừng làm mấy chuyện mất mặt như thế. Vì tốt cho nàng nên ta đành để ngươi về sau cắt đứt chuyện nam nữ. Sau này ngươi có thể tập trung tu hành, khỏi cần cảm tạ, ta chỉ là một tiểu tốt vô danh tốt bụng thôi.

Lý Thiên Mệnh nói xong câu cuối, Quân Thiên Dịch hộc máu ba thước, tiếp tục run rẩy.

Cơn run này không chỉ có tuyệt vọng, còn hỗn tạp tức giận và sợ hãi, cũng là phản ứng tự nhiên khi kiếm khí còn đang xé rách thân thể của gã.

Một câu thôi, Quân Thiên Dịch thật thảm.

Ba mươi vạn người Thánh Thiên Phủ ở bên ngoài cũng tội.

Đây là trưởng tôn của Thánh Hoàng.

Cảnh này khiến bao nhiêu người khóe mắt nứt ra.

Quân Thiên Dịch, Dịch Thiên Tử, trưởng tôn của Thánh Hoàng, nửa năm trước còn là thiên tài số một Đông Hoàng Cảnh trong thế hệ này.

Sau đó bị Lang Thiên Tử thay thế.

Mọi người sẽ chỉ cảm khái Lang Thiên Tử đáng sợ, không nói Quân Thiên Dịch kém cỏi. Dù gã kém hơn Nguyệt Linh Lang một chút nhưng cao hơn đệ tử đứng đầu bốn đại tông môn khác và Thánh Thiên Tử khác một mảng lớn.

Nên lần trước Lý Thiên Mệnh bị Quân Thiên Dịch truy sát mà vẫn thoát được, tuy làm người ta xem thường nhưng đều cảm thấy hắn khá giỏi.

Giờ phút này, Quân Thiên Dịch bị đánh tan tác, thua thảm hại.

Gã run rẩy dưới chân Lý Thiên Mệnh, vô cùng thê thảm.

Lý Thiên Mệnh không thèm nhìn Quân Thiên Dịch, đi giúp hai con thú bản mệnh.

Chưa đầy ba mươi giây, bị ba đánh hai vây công, hai con Hoàng Kim Địa Ngục Long thủng lỗ chỗ, máu chảy thành sông mềm oặt nằm cạnh Quân Thiên Dịch.

Cả ba càng giống nan huynh nan đệ.

Lý Thiên Mệnh trở lại bên cạnh Quân Thiên Dịch, túm gã đang lênh đênh trên biển lên.

Mắt Quân Thiên Dịch đỏ ngầu trừng Lý Thiên Mệnh, tràn đầy oán độc:

- Ư ư ư!

Lý Thiên Mệnh cười hỏi:

- Ngươi nói cái gì?

- U ư . . . chết . . .

Bốp!

Lý Thiên Mệnh tát gã xoay ba trăm sáu mươi độ.

- Không nghe hiểu, thôi ngươi đừng nói chuyện, lướt sóng đi.

Lý Thiên Mệnh lấy hai quả cầu màu vàng của Quân Thiên Dịch ra, sáu quả cầu màu vàng, sáu Thánh Thiên Tử, hoàn mỹ.

Lý Thiên Mệnh cột Quân Thiên Dịch không ngừng ọc máu vào Tà Ma, rồi cột lên đuôi của Định Hải Thần Kình.

Tuy thân phận Quân Thiên Dịch đặc biệt, nhưng đánh xong rồi Lý Thiên Mệnh lười đối xử đặc biệt với gã.

Còn muốn làm nhục Vi Sinh Nhược Tố?

Lý Thiên Mệnh nhún vai nói:

- Phỏng chừng là Đông Cực Thánh Vương Quân Đông Diệu sai hắn làm vậy, không biết vẻ mặt của Quân Đông Diệu như thế nào nhỉ?

Lý Thiên Mệnh không thấy vẻ mặt của Quân Đông Diệu, nhưng hắn thấy tỷ muội Vi Sinh Nhược Tố mặt tái nhợt ngơ ngẩn nhìn mình.

Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười nói:

- Sợ cái gì? Ta có đánh các ngươi đâu?

Vi Sinh Thanh Loan ấp úng:

- Không phải sợ, mà là . . .

- Là gì?

Vi Sinh Thanh Loan nói:

- Muôn vàn lời muốn nói gom thành một chữ: Khủng bố quá!

- Ngốc, đây là bốn chữ.

- Ha ha ha!

Nhìn hai người cười nói, Vi Sinh Nhược Tố chỉ còn biết thán phục. Nàng vịn trán, cảm giác như đang nằm mơ.

Tiếp theo, bọn họ lao vào trong miệng của Định Hải Thần Kình, lặn xuống biển, lần này không trở về rãnh biển mà ngao du trong đại dương.

Bình Luận (0)
Comment