Vi Sinh Nhược Tố hỏi:
- Nguyên kết giới Cảnh Vực chỉ còn một đối thủ là Nguyệt Linh Lang, ngươi muốn dẫn ra Đông Hoàng Kiếm ngay bây giờ rồi cố gắng giữ gìn mười ngày không?
Lý Thiên Mệnh đã có sáu quả cầu màu vàng, cái quả cầu màu đen thứ năm còn ở trong tay Vi Sinh Nhược Tố.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Không vội.
- Vẫn chưa vội?
- Ừ, ta còn kém một bước.
Đây là nguyên nhân Lý Thiên Mệnh lại trở về đáy biển.
Tư liệu đăng ký Nguyệt Linh Lang là cảnh giới Thiên Ý đệ nhị trọng, nhưng lần trước gặp mặt, Lý Thiên Mệnh cảm giác nàng khó chơi hơn Quân Thiên Dịch nhiều.
Lý Thiên Mệnh còn có một cơ hội đột phá.
Vi Sinh Nhược Tố ngơ ngác hỏi:
- Không lẽ ngươi muốn đột phá đến cảnh giới Thiên Ý rồi mới ra ngoài?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Bậy, cảnh giới Thiên Ý đâu dễ vậy.
Ít nhất hiện tại Lý Thiên Mệnh không mơ tưởng tới nó, Quy Nhất cảnh suôn sẻ tất nhiên sẽ rất khó lên cảnh giới Thiên Ý.
- Vậy tại sao phải tiếp tục kéo dài thời gian?
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Bởi vì ta còn chưa đột phá đến Quy Nhất cảnh đệ cửu trọng.
- . . .
Hai tỷ đệ liếc nhau, trong phút chốc thế giới quan tan vỡ.
Thì ra hiện tại hắn mới chỉ là đệ bát trọng.
Vi Sinh Nhược Tố, Vi Sinh Thanh Loan không quá kích động, dù sao thấy tận mắt Lý Thiên Mệnh biến mạnh.
Nhưng với ba mươi vạn người chiến trường Thánh Thiên mới rồi còn nhạo báng Lý Thiên Mệnh chó cùng rứt giậu, giây sau đã thấy Quân Thiên Dịch bị hắn đánh đến ói ra gan mật.
Chiêu cuối cùng khiến mọi người đều da đầu tê dại, cơ mặt cứng ngắc.
Tất cả ánh mắt ngơ ngẩn rơi vào người Đông Cực Thánh Vương Quân Đông Diệu.
Quân Thiên Dịch là nhi tử của gã.
Quân Đông Diệu đứng bật dậy, khuôn mặt vốn đã xanh, gần đây hơi giãn ra chút, đang trò chuyện vui vẻ với nhóm Thánh Lão thì Vạn Kiếm Độc Tôn của Lý Thiên Mệnh cũng đâm kiếm xuyên thủng trái tim gã.
Cổ họng Quân Đông Diệu ngứa, suýt phun ra búng máu.
Giọng gã khàn khàn mà tuyệt vọng hét lên:
- Thiên Dịch!!!
Sau đó biến thành tức giận ngút trời xông hướng kết giới Cảnh Vực. Nhưng mấu chốt là dù là Thánh Hoàng cũng không thể bước vào kết giới Cảnh Vực.
Cho nên Quân Đông Diệu chỉ có thể siết chặt hai nắm đấm, đôi mắt đỏ rực tóe lửa, người lấp lánh ánh sáng vàng, khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo, thở hồng hộc như con thú hoang.
Có ai còn nhớ lúc Quân Đông Diệu ở Thánh Thiên khách điếm thì ngạo nghễ cỡ nào?
Tình trạng thê thảm của Quân Thiên Dịch đều thành bàn tay vả vào mặt Quân Đông Diệu, không chỉ mình gã, hơn một nửa Thánh Lão đều đứng lên, mặt xanh như tàu lá chuối.
- Trăm đời cuộc chiến Cảnh Vực, Thánh Thiên Phủ chưa có ngày nào tan tác như vậy.
- Mất mặt, mất mặt quá.
- Con cháu tiền bối chưa từng thua thảm như vậy, thẹn với liệt tổ liệt tông!
Nhiều người than thở, đưa mắt nhìn, ba mươi vạn đệ tử Thánh Thiên Phủ ai nấy sắc mặt cực kỳ khó xem.
Có nhiều người không phải sắc mặt khó coi nữa mà là tuyệt vọng vì bị ngược đến mức tận cùng.
Bây giờ không phải cuộc chiến xiếc khỉ nữa, nói đến khỉ thì Thánh Thiên Tử, đệ tử Hắc Minh là khỉ, Lý Thiên Mệnh mới là người huấn luyện thú.
Mỉa mai nhất là bọn họ trông chờ Quân Thiên Dịch xuống tay ác, hoặc mong đợi giữa Quân Thiên Dịch và Vi Sinh Nhược Tố phát sinh chuyện gì.
- Hình như Quân Thiên Dịch bị phế rồi.
- Không phải tu vi bị phế bỏ, là chỗ kia.
- Còn muốn làm nhục Vi Sinh Nhược Tố? Mất mặt quá.
Những đệ tử này khá ác, khi bực bội thì mắng luôn người phe mình.
Nhiều người không nhịn được rời sân.
- Chưa từng có đợt cuộc chiến Cảnh Vực nào xem bực mình như vậy.
- Lý Thiên Mệnh của Đông Hoàng tông là quái vật sao? Lúc trước ta thấy hắn tan tác chạy trốn trước mặt Dịch Thiên Tử còn tưởng rằng hắn không đánh lại. Kết quả lần này ló đầu đánh Dịch Thiên Tử tơi tả.
- Suy ra lần trước hắn chạy trốn là đang chơi chúng ta, khiến chúng ta vui vẻ trước rồi mới vả mặt?
- Người này rảnh quá.
- Hắn có cảnh giới gì? Sao Quy Nhất cảnh đệ cửu trọng mạnh đến thế được?
Những thảo luận liên quan Lý Thiên Mệnh không dứt, có thể nói lúc này hắn đã chinh phục nhiều đệ tử Thánh Thiên Phủ.
Nhưng muốn chinh phục những Thánh Lão, trưởng bối thì không dễ vậy.
Nam Linh Thánh Vương nhíu mày nói:
- Lần này hắn ra tay rõ ràng mạnh hơn lần trước, nói lên lần trước hắn giấu thực lực.
Minh Hoàng nghi hoặc hỏi:
- Tại sao? Hoàn toàn không cần thiết, hắn có thể trực tiếp lấy sáu quả cầu màu vàng.
Hắc Hậu nói:
- Nói đúng, Đông Hoàng Kiếm ở ngay trước mặt, hắn không thể nào chơi đùa Quân Thiên Dịch.
- Vậy tức là hắn ở trong Định Hải Thần Kình sử dụng thủ đoạn gì đó hoặc đột phá cảnh giới Thiên Ý?
- Không đâu, tu vi của hắn rõ ràng không phải cảnh giới Thiên Ý.
- Chẳng lẽ sử dụng báu vật như thiên văn thư?
- Rất có thể, nhưng nếu vậy thì hắn nên đi tìm Nguyệt Linh Lang ngay chứ? Dù sao thiên văn thư có hiệu ứng thời gian, bỏ lỡ thời gian thì công hiệu không còn nữa.
Bọn họ thấy rõ ràng hình như Lý Thiên Mệnh lại lặn vào biển, đi vào trong miệng Định Hải Thần Kình rồi mất hút.
Hình ảnh này khiến bọn họ buồn bực, khó hiểu.
Minh Hoàng bỗng thấy sắc mặt của Tư Không Kiếm Sinh không đẹp hơn Quân Đông Diệu bao nhiêu:
- Tư Không Kiếm Sinh? Bị sao vậy?
Tư Không Kiếm Sinh đằng đằng sát khí nói:
- Hắn chết chắc rồi!
Từ đầu đến giờ Lý Thiên Mệnh đâm sáu Thánh Thiên Tử, hai đệ tử Hắc Minh thành người câm.
Tất cả đều là đáp lại bị Tư Không Kiếm Sinh một kiếm xuyên lưỡi, trông như lão gieo gió gặt bão, Quân Thiên Dịch cũng bị vạ lây.
Điều này khiến Tư Không Kiếm Sinh biết đối mặt Quân Đông Diệu như thế nào?
Nhìn Quân Đông Diệu tức hộc máu, Tư Không Kiếm Sinh càng khó chịu hơn.
Tư Không Kiếm Sinh tích lũy kiếm khí sắp nổ người.
Chiến trường Thánh Thiên hiện giờ bao phủ trong buồn bực và mất mặt, nhiều đệ tử Thánh Thiên Phủ mặt nóng ran, không dám nói thêm nữa.
Trong bầu không khí thê thảm đó, Quân Niệm Thương từ bên dưới đi tới nói với Quân Đông Diệu.
- Đại ca yên tâm, Lang Nhi sẽ ổn định đại cuộc, báo thù cho Thiên Dịch.
Quân Đông Diệu cắn răng hỏi:
- Nàng dám giết Lý Thiên Mệnh này sao?
Quân Niệm Thương nói:
- Tuy trong cuộc chiến Cảnh Vực, tổ tiên có quy định tốt nhất đừng giết người, nhưng Lang Nhi sẽ không cho phép người này có cơ hội tiếp tục cạnh tranh với nàng. Phong cách của Lang Nhi là nhổ cỏ tận gốc.
Ánh mắt Quân Đông Diệu hung hăng nói:
- Rất tốt, quy định của tổ tiên nói không thể giết người là vì lo giết rồi đối phương không dám lại đến tham gia cuộc chiến Cảnh Vực, khiến Cổ Chi Thần quốc sửa đổi quy tắc tranh cướp Đông Hoàng Kiếm. Nhưng giết một, hai người không làm hỏng đại cuộc. Hơn nữa không chừng đây là cuộc chiến Cảnh Vực lần cuối.
- Lang Nhi biết đạo lý đó.
Quân Đông Diệu nói:
- Vậy thì không còn gì tốt hơn, nàng đã đột phá, ba con thú bản mệnh đều tiến hóa. Lý Thiên Mệnh sẽ không đoán được nàng đã mạnh đến mức nào!
Tuy Quân Đông Diệu không muốn thừa nhận nhưng đây là sự thật.
- Lang Nhi vượt lên từ đáy, nghịch thiên sửa mệnh, nhiều lần trải qua gian nguy mới có tạo hóa hôm nay. Đạo tu hành của nàng nóng cháy kiên cường, không ai ngăn được. Thể Ngũ Kiếp Luân Hồi cũng không cứu vãn được thánh tộc Lý thị, thiên tài vươn lên như Lang Nhi mới bước lên đường thông thiên thật sự!
Quân Đông Diệu gật gù đồng ý với lời của Quân Niệm Thương.
Quân Đông Diệu nói:
- Không hổ là Niệm Thương, đi Cổ Chi Thần quốc rồi nói chuyện cũng khác.
Quân Niệm Thương gật đầu, quay về chỗ ngồi:
- Đại ca quá khen.
Mắt Quân Đông Diệu vẫn đỏ ngầu:
- Thiên Dịch, nhất định phải tranh một hơi, cố gắng trở về để xem có thể chữa khỏi không, nếu không được thì sẽ tuyệt hậu!
Hình ảnh vừa rồi làm Quân Đông Diệu đau lòng muốn nát tim.