Sau khi bùng nổ thì chiến trường Thánh Thiên lắng xuống.
Vì Lý Thiên Mệnh mà không ngoi lên mặt biển thì hình như Lang Thiên Tử rất khó tìm được hắn.
Mọi người không hiểu tại sao hắn không dẫn ra Đông Hoàng Kiếm ngay bây giờ, hắn còn trở lại đất liền, mang Thượng Quan Vân Phong và Triệu Lăng Châu đang ẩn núp vào đại dương.
Giờ phút này, Nguyệt Linh Lang chắc rất thắc mắc.
Tại sao vào nửa tháng mà không thấy một người nào trong kết giới Cảnh Vực.
Nàng sắp điên rồi.
Mãi đến hôm đó, Nguyệt Linh Lang rốt cuộc gặp được một người.
Diêu Thiên Tử bị thương nặng.
Cuộc chiến Cảnh Vực bắt đầu, Triệu Lăng Châu và Thượng Quan Vân Phong xem quy tắc của Đông Hoàng Kiếm không phải cầu may tìm bảo bối mà là trực tiếp chém giết tranh cướp, hai người lập tức giấu mình, coi như thông minh.
Khi bọn họ được Lý Thiên Mệnh dẫn vào biển, nhìn tám người cột trên Tà Ma thì trợn mắt há hốc mồm không đủ để hình dung bọn họ.
Triệu Lăng Châu há to miệng cả buổi không khép lại:
- Ôi mợ, đây là Thánh Thiên Tử thật sao? Hay ngươi nặn bằng bột mì?
- Ngươi sờ sẽ biết.
Triệu Lăng Châu bước tới trước mặt Lâm Thiên Tử, vươn tay sờ một cái, như bị điện giật.
Triệu Lăng Châu quay đầu, ngơ ngác nói với Thượng Quan Vân Phong:
- Là người thật.
Thượng Quan Vân Phong dở khóc dở cười nhìn Lý Thiên Mệnh:
- Được rồi, thật là mơ giữa ban ngày, thán phục, tấm gương cho thế hệ này, chúng ta bội phục sát đất.
Trong mắt Thượng Quan Vân Phong tràn ngập rung động.
Triệu Lăng Châu hỏi:
- Có thể cho ta đập một trận không?
- Thoải mái.
Triệu Lăng Châu sinh ra trong Đông Hoàng tông, đã thấy nhiều sự tích tan tác của đệ tử Thái Nhất, giờ phút này rốt cuộc có cơ hội trút giận.
Triệu Lăng Châu chọn Quân Thiên Dịch.
Quân Thiên Dịch hung hăng trừng gã:
- Ứ!
- Trừng bà nội ngươi!
Triệu Lăng Châu tát vào mặt Quân Thiên Dịch, chát chát, liên tục mấy bàn tay lại đánh gã thành đầu heo.
Lý Thiên Mệnh hỏi Thượng Quan Vân Phong:
- Ngươi không thử à?
Mắt Thượng Quan Vân Phong đỏ ngầu nói:
- Nhìn tình trạng thê thảm của chúng thật là hết giận. Thiên Mệnh, ngươi là vinh diệu của Đông Hoàng tông, nếu người Đông Hoàng tông chúng ta trông thấy cảnh này chắc sẽ khóc.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Vẫn chưa xong đâu.
Trở vào trong miệng của Định Hải Thần Kình vì Lý Thiên Mệnh không muốn cho người bên ngoài thấy mình tu luyện.
Đông Hoàng Kiếm tùy thời có thể xuất hiện, nhưng nỗi lòng của Lý Thiên Mệnh vẫn bình tĩnh, vững vàng.
Lý Thiên Mệnh hết sức bình tĩnh trong cuộc chiến Cảnh Vực, tập trung tất cả chú ý vào tu hành cảnh giới, hoàn toàn không suy nghĩ lung tung.
- Quy Nhất cảnh viên mãn, khí tràng giữa Ngự Thú Sư và thú bản mệnh hoàn toàn dung hợp, từ nay sống chết khó tách rời. Đây mới là căn bản bước lên cảnh giới Thiên Ý thật sự, bắt đầu lĩnh ngộ thiên văn Thiên Ý.
Lần trước thăng cấp huyết mạch khiến Lý Thiên Mệnh hiểu sâu hơn về tu hành Quy Nhất cảnh.
Quá trình này đối với người ở chiến trường Thánh Thiên giày vò, nhưng với Lý Thiên Mệnh thì chẳng sao cả.
Tuy nói là vậy nhưng khi thật sự leo lên đỉnh mới phát hiện có chỗ không dễ dàng.
Muốn làm Quy Nhất cảnh đạt tới hoàn mỹ cần một số quá trình rất phức tạp.
Nhưng thú vị là quanh hắn đều là người mới bước vào Quy Nhất cảnh đệ cửu trọng, bọn họ rất quen thuộc quá trình này.
Kết quả là Lý Thiên Mệnh khiêm tốn thỉnh giáo, tổng cộng bốn lão sư giảng dạy ẩn ý và chi tiết của Quy Nhất cảnh đỉnh.
Ví dụ như làm sao hoàn thiện dung hợp Quy Nhất khí tràng cuối cùng.
Vi Sinh Thanh Loan cười khổ nói:
- Ta cảm giác mình đang nằm mơ, ta đang chỉ dẫn một người đánh bại cảnh giới Thiên Ý đệ nhị trọng cách bước vào Quy Nhất cảnh đệ cửu trọng.
Thượng Quan Vân Phong bất đắc dĩ lắc đầu:
- Ta cũng vậy.
Triệu Lăng Châu bội phục:
- Nói thật thì ta chưa từng thật sự phục ai, nhưng quái vật thể Ngũ Kiếp Luân Hồi đúng là khủng thật.
Quá trình này không thuận lợi như trong tưởng tượng,
chậm trễ chút thời gian.
Nhưng khoảng hai mươi ngày sau Lý Thiên Mệnh vẫn bước chân vào Quy Nhất cảnh đệ cửu trọng.
Về Thú Nguyên, khí tràng hay Khí Nguyên đều đến cảnh giới Quy Nhất cảnh trọn vẹn.
Lần này thực lực tăng mảng lớn, chỉ riêng số lượng và chất lượng của Thú Nguyên cơ hồ so với cảnh giới Thiên Ý đệ nhị trọng, thậm chí tới gần đệ tam trọng.
Cảnh giới là điểm yếu duy nhất của Lý Thiên Mệnh, còn về chiến quyết Thánh cảnh, thân thể, thần thông thì cả ba đều có ưu thế lớn.
Lần này đột phá, bốn người mừng phát điên.
Nhưng Lý Thiên Mệnh hơi cau mày:
- Từ tranh phong Thái Nhất Tháp đến bây giờ đã qua hơn một tháng, Linh Nhi nói một tháng sau sẽ thức tỉnh mà bây giờ vẫn chưa tỉnh.
Mỗi ngày Lý Thiên Mệnh đều vuốt ve Thiên Linh Chi Luyến, nhưng không có phản ứng gì lớn.
- Với thực lực hiện giờ của ta đủ sức quyết đấu cùng Nguyệt Linh Lang, ả cùng lắm là mạnh hơn Quân Thiên Dịch một chút. Nhưng nếu Linh Nhi trở về thì chẳng phải là càng sướng sao?
Lý Thiên Mệnh chẳng những muốn nghiền áp mà còn đè dẹp lép.
Nên khi nhóm Vi Sinh Nhược Tố cho rằng Lý Thiên Mệnh muốn dẫn ra Đông Hoàng Kiếm thì hắn vẫn không sốt ruột nói bình tĩnh chờ tiếp.
Bởi vì Lý Thiên Mệnh khống chế đại cuộc dẫn đến thời gian cuộc chiến Cảnh Vực kéo dài thật dài, các đệ tử Thánh Thiên Phủ cũng đen mặt thật lâu.
Nhiều người nghiến răng nghiến lợi, mà hắn thì vẫn ung dung nhàn nhã.
- Không lẽ Linh Nhi xảy ra chuyện gì? Không đúng, nàng sẽ không lừa mình, vậy tức là nàng đã đánh giá thấp tác dụng phụ của Nhiên Linh. Chờ thêm chút nữa, phỏng chừng sẽ nhanh thôi.
Lý Thiên Mệnh quan tâm nhất là Khương Phi Linh.
Vi Sinh Nhược Tố lại gần nói:
- Thiên Mệnh, lại thấy Nguyệt Linh Lang bay qua từ bên trên.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Chắc ả ta đã biết chúng ta ở bên dưới.
Vi Sinh Nhược Tố căng thẳng hỏi:
- Còn chờ nữa sao?
Dẫn ra Đông Hoàng Kiếm sẽ là quyết chiến cuối cùng.
Lý Thiên Mệnh cầm Thiên Linh Chi Luyến, nói:
- Chờ thêm năm ngày nữa xem sao.
Nhưng lúc này phát sinh chuyện khó tin.
Chuyện này đảo điên sức tưởng tượng của nhiều người.
Từ thị giác của Lý Thiên Mệnh nhìn thấy nước biển kết giới Cảnh Vực chớp mắt biến mất.
Đại dương biến thành lòng chảo, mọi thứ bên dưới lộ ra.
Trên chiến trường Thánh Thiên có lẽ không thấy khác biệt gì, nhưng bọn họ thì thấy Nguyệt Linh Lang bay nhanh bỗng khóa chặt vị trí của nhóm Lý Thiên Mệnh.
Chạm mặt rồi!
Nhóm Vi Sinh Thanh Loan sững sờ nhìn bốn phía:
- Hết nước rồi!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nghĩa là có ai đó khống chế kết giới Cảnh Vực, bọn họ không kiên nhẫn, muốn kết thúc cuộc chiến Cảnh Vực.
Đây là giải thích duy nhất.
Quả nhiên có người đang theo dõi cuộc chiến Cảnh Vực.
Chỉ riêng bọn họ mới có thể chớp mắt loại bỏ nước biển, tuy là ảo cảnh nhưng với nhóm Lý Thiên Mệnh thì như thủ đoạn của thần.
Lý Thiên Mệnh thậm chí có một ý nghĩ khủng bố:
- Có khi nào Viêm Hoàng đại lục là ảo cảnh của thần không?
Không ai dám nghĩ như vậy.
Vi Sinh Thanh Loan vội nói:
- Thiên Mệnh ca, Nguyệt Linh Lang đến!
Lý Thiên Mệnh thản nhiên nói:
- Yên tâm, chờ ả lâu rồi.
Lý Thiên Mệnh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, chẳng qua nghĩ rằng nếu có Khương Phi Linh thì sẽ cho Nguyệt Linh Lang nhìn xem nàng bây giờ có thể giúp hắn tăng tiến đến mức nào.
Nhưng nếu vắng mặt Khương Phi Linh cũng không làm đấu chí trong lòng Lý Thiên Mệnh dao động.
Lý Thiên Mệnh hiểu rõ hơn ai hết tại sao mình đến đây.