Từ thị giác này Lý Thiên Mệnh có thể thấy rõ ràng Đông Hoàng Kiếm hơn.
Giây phút đó, trong lòng hắn không còn sốt ruột hay cưỡng cầu.
- Có lẽ không cần chinh phục Đông Hoàng Kiếm.
Trái tim của Lý Thiên Mệnh vào phút sống chết này hoàn toàn bình tĩnh lại.
Siêu thoát ra ngoài sống chết, như đến vùng đất yên tĩnh ngoài vũ trụ.
Tay phải Hắc Minh Long Kiếm, tay trái Tam Sinh Ma Quyền, Lý Thiên Mệnh cố nén đau nhức phần lưng, không sợ sống chết, xông thẳng vào hai đối thủ như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Tam Sinh Ma Quyền!
Nhân Ma, Oanh Thiên Nhất Quyền!
Dùng nắm đấm trái đỡ Đông Hoàng Kiếm, có lẽ khoảnh khắc va chạm là đụng độ tâm linh giữa một người một kiếm.
- Nó như đang sống.
Thiên Ma, Hám Thần Nhất Quyền!
Keng!
Lý Thiên Mệnh bị đánh lui, lộn mèo, nhưng hắn vẫn ngăn được cuộc giết chóc mà Nguyệt Linh Lang tưởng rằng dễ dàng xảy ra.
Thần ma, Diệt Thế Nhất Quyền!
Toàn thân Lý Thiên Mệnh đẫm máu, trong lằn ranh sống chết hắn xông lên, cú đấm điên cuồng đến cực độ.
Nghịch loạn như ma!!
Ầm ầm!
Phần Thiên Chúc Long vốn định phun lửa đốt chết Lý Thiên Mệnh, chẳng ngờ hắn như quái vật đánh mãi không chết, đột nhiên bay ra một đấm đánh lên trời.
Diệt Thế Nhất Quyền đấm vào trán của nó.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Uy lực của Diệt Thế Nhất Quyền khiến Phần Thiên Chúc Long rú lên, gần hốc mắt của nó sắp nổ tung, vảy rồng bị đấm rơi rụng.
Máu văng tung tóe.
Trong mắt nó phản chiếu Lý Thiên Mệnh toàn thân đẫm máu tựa như ma quỷ đến từ địa ngục.
Khóe môi Lý Thiên Mệnh cong lên, không chút sợ hãi cái chết, ngược lại phát ra tiếng cười nhạt.
Đột nhiên vang tiếng hét sắc nhọn của Nguyệt Linh Lang:
- Ngươi chết đi!
Lý Thiên Mệnh đứng trên đầu rồng đột nhiên xoay người, sau lưng hắn như mọc con mắt, khoảnh khắc quay đầu lại thì bàn tay trái lại che trước mặt.
Keng!
Mũi nhọn Đông Hoàng Kiếm đâm vào lòng bàn tay của hắn.
Đương nhiên không có con mắt thứ ba, khi con mắt thứ ba nhắm mắt thì lòng bàn tay của hắn cơ hồ đều là vảy dày cui.
Đông Hoàng Kiếm vẫn không thể xé rách cánh tay trái hắc ám.
Nhưng lực lượng khủng bố của đường kiếm vẫn làm Lý Thiên Mệnh đè lên người Phần Thiên Chúc Long, Nguyệt Linh Lang hai tay cầm kiếm gồng hết sức muốn làm kiếm đâm xuyên bàn tay của hắn sau đó xuyên thủng cơ thể.
- Ta không tin bàn tay của ngươi có thể đỡ được Đông Hoàng Kiếm!!!
Nguyệt Linh Lang rớt đồ cột tóc, mái tóc đen rũ xuống, ngước đầu lên xem, nếu không phải đôi mắt của nàng rực lửa đốt người khó chịu thì nàng thật là vưu vật hiếm có trên đời.
Két két!
Mũi kiếm của Đông Hoàng Kiếm ma sát với lòng bàn tay Lý Thiên Mệnh, bắn ra càng nhiều đốm lửa. Mu bàn tay của hắn dán lồng ngực, ngực hắn cơ hồ hõm xuống.
- Phụt!
Lý Thiên Mệnh phun ngụm máu dính trên Đông Hoàng Kiếm, thanh kiếm bị máu của hắn nhuộm đỏ.
Khiến Nguyệt Linh Lang hừng hực lửa giận là sắp chết đến nơi, tan tác đến mức này rồi mà hắn còn dám cười trước mặt nàng.
- Kẻ yếu đuối tàn phế như ngươi có thể chết dưới Đông Hoàng Kiếm là tạo hóa của ngươi!
Nguyệt Linh Lang dồn hết sức mạnh, bàn tay trái hắc ám va chạm với Đông Hoàng Kiếm càng bắn ra nhiều đốm lửa hơn.
Tuy bàn tay cản được Đông Hoàng Kiếm nhưng Lý Thiên Mệnh hoàn toàn dẹp lép trên đỉnh đầu Phần Thiên Chúc Long.
Đặc biệt là lưng của hắn vốn bị thương nặng, giờ còn ma sát với vảy rồng nát vụn của Phần Thiên Chúc Long, bị mảnh vụn đâm vào thịt.
- Lý Thiên Mệnh, cái chết buồn cười lắm sao?
Nguyệt Linh Lang không hiểu Lý Thiên Mệnh đang cười cái gì.
- Cái chết không buồn cười, ngươi không dùng được Đông Hoàng Kiếm lại cố gắng gượng giống như ta vừa rồi mới nực cười.
Lý Thiên Mệnh vừa nói vừa dùng năm ngón tay trái bóp chặt mũi kiếm của Đông Hoàng Kiếm.
Răng rắc két!
Lý Thiên Mệnh dùng sức mạnh của mình từ từ đẩy Đông Hoàng Kiếm ra khỏi ngực.
Giây phút đó, mắt của hắn như hai biển máu, đấu chí bàng bạc dọc theo Đông Hoàng Kiếm đốt người Nguyệt Linh Lang.
Nguyệt Linh Lang táo bạo nói:
- Ngươi nói bậy bạ cái gì?
Lý Thiên Mệnh gầm lên, cánh tay trái run run:
- Ta nói, ngươi không xứng với thanh kiếm này!!!
Lý Thiên Mệnh toàn thân đẫm máu vậy mà chậm rãi đứng lên từ đỉnh đầu của Phần Thiên Chúc Long, cơ hồ đẩy Nguyệt Linh Lang lui lại cho đến khi mình thẳng sống lưng.
- Ta không xứng, phế vật nhà ngươi càng không xứng! Chỉ cần ngươi chết thì ta có nhiều cơ hội chinh phục nó!!!
Toàn thân Nguyệt Linh Lang cháy lửa dọc theo Đông Hoàng Kiếm đốt người Lý Thiên Mệnh.
Nguyệt Linh Lang không thấy máu trên người Lý Thiên Mệnh từng giọt hội tụ trên Đông Hoàng Kiếm, hội tụ vào trời trăng sao, vào núi non sông nước.
Đó không chỉ là máu của Lý Thiên Mệnh, còn là dòng máu nghịch thiên thiên thu muôn đời, bất tử bất diệt của thánh tộc Lý thị.
Giờ phút này, Thái Nhất Tháp trong không gian bản mệnh đang chấn động mạnh.
Ánh sáng trắng vô tận chạy dọc người Lý Thiên Mệnh, tập trung vào phần lưng, khiến máu thịt của hắn phát ra ánh sáng trắng lấp lánh, rồi bắt đầu dung hợp, khép lại, thịt mọc ra.
Giờ phút này, Đông Hoàng Kiếm đang hấp thu máu của Lý Thiên Mệnh và vô số đời anh linh thánh tộc Lý thị thành một thể.
Giờ phút này, Lý Thiên Mệnh cảm giác huyết mạch của mình đã nối thành một với Đông Hoàng Kiếm.
Nó không phải một thanh kiếm, nó là một phần thân thể của mình, nó chảy dòng máu của mình.
Tất cả khiến Lý Thiên Mệnh trong tình huống gần như gãy xương sống lại đứng thẳng người, tay trái nắm chặt lưỡi kiếm Đông Hoàng Kiếm.
Nguyệt Linh Lang muốn đâm nhưng không đâm vào được, muốn nhổ rồi lại không thể rút ra.
Sắc mặt Nguyệt Linh Lang hơi thay đổi, vì nàng rõ ràng nhìn ra trải qua rèn luyện sống chết lần này Lý Thiên Mệnh đã đổi khác, đấu chí trong mắt hắn, tinh thần bất tử bất khuất đó đã đậm đặc đến nổ tung.
- Nguyệt Linh Lang! Ngươi và ta đều là phàm nhân, dù lòng cao ngất cũng đừng tự cho là có thể nghiền áp hết thảy, chinh phục hết thảy! Đông Hoàng Kiếm là vật truyền thừa huyết mạch của thánh tộc Lý thị ta, là hồn của tộc ta, sao có thể cho phép ngươi chinh phục! Ngươi không chinh phục được, Thánh Thiên Phủ cũng không thể chinh phục! Bởi vì, chúng ta vĩnh viễn bất tử!!!
Một thế hệ xuống dốc, trăm thế hệ sa đọa, nhưng chỉ cần anh linh và nội tình của một họ tộc còn đó thì sẽ có ngày có thể ngóc đầu trở lại!
Một thế hệ có thể chết, truyền thừa vạn năm và sứ mạng tinh thần còn đó!
Dù đau khổ thiên cổ, làm truyền nhân của tộc chúng ta càng phải kế thừa tổ huấn, lấy hồn họ tộc, gian khổ phấn đấu, nghịch thiên vươn lên.
Lúc xưa không chốn nương tựa, giờ có đồng bào cùng chết, thiên thu muôn đời, không bao giờ đơn độc!
Giờ phút này, Lý Thiên Mệnh không phải chiến đấu một mình.
Trong máu của hắn, tổ tiên qua vạn năm vẫn còn đó, ý chí tinh thần của họ sống trong Côn Bằng Thánh Ấn.
Một ngàn năm nay Thánh Thiên Phủ chinh phục Đông Hoàng tông, chinh phục thánh tộc Lý thị, suýt chút bị diệt vong.
Nhưng hôm nay, thánh tộc Lý thị sắp bị diệt vong lại có một tiểu tử giết vào cuộc chiến Cảnh Vực, giờ phút này toàn thân đẫm máu, bị thương nặng, nhưng khoảnh khắc này rực cháy huyết hồn thiên thu muôn đời.
Trong mắt của hắn có hồn nóng cháy của tổ tiên thánh tộc Lý thị vạn năm.
Bọn họ dùng ánh mắt nóng rực nhìn Lang Thiên Tử trước mắt vỗ ngực đòi chinh phục Đông Hoàng Kiếm.
Một câu chúng ta vĩnh viễn bất tử khiến tinh thần Nguyệt Linh Lang rung lên, như bị búa tạ đập vào đầu, cả thế giới ù vang.