Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 476 - Chương 476 - Thiên Thu Muôn Đời, Vĩnh Viễn Bất Tử

Chương 476 - Thiên thu muôn đời, vĩnh viễn bất tử
Chương 476 - Thiên thu muôn đời, vĩnh viễn bất tử

Nguyệt Linh Lang cảm thấy mình bị ảo giác, loại ảo giác đáng sợ đó làm lực lượng hai tay nàng yếu đi nhiều, trong lòng nàng chột dạ và tan tác.

Khoảnh khắc đó.

Lý Thiên Mệnh giật mạnh, Đông Hoàng Kiếm rơi vào tay hắn.

Đó là lực lượng bàng bạc cỡ nào?

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Giờ phút này, Thái Nhất Tháp và Đông Hoàng Kiếm tụ tập vào một người.

Chính thức tụ tập.

Vạn năm qua chưa từng có.

Thân thể của Lý Thiên Mệnh, trừ Luyện Ngục Chi Nguyên và Hỗn Độn Lôi Nguyên ra cơ hồ thêm vòng xoáy lực lượng thứ ba, đó là một loại lực lượng đen và vàng xen kẽ, màu vàng uy nghiêm bá đạo, màu đen bí ẩn dữ tợn.

Lực lượng của Lý Thiên Mệnh tăng vọt chưa từng có.

Đông Hoàng Kiếm vẫn nặng trịch, nhưng Lý Thiên Mệnh lúc này có sức lực vung lên, sức nặng của nó biến thành sức sát thương.

Ánh sáng trắng của Thái Nhất Tháp tuôn khắp người, trong một phút giây vết thương trên xương sống cơ hồ khép lại, tiếp theo chỉ còn vết thương ngoài da.

Bùm!

Lý Thiên Mệnh giẫm lên Phần Thiên Chúc Long, chấn con rồng rớt xuống đất.

Lý Thiên Mệnh cầm Đông Hoàng Kiếm lấp lánh ánh sáng vàng giết hướng Nguyệt Linh Lang.

- Giả vờ giả vịt, tưởng làm vậy có thể hù sợ ta? Ngươi nói không sai, ta tạm thời không chinh phục Đông Hoàng Kiếm được, sử dụng cũng vướng víu. Ta ngược lại cảm tạ ngươi đã nhắc nhở, ta cầm binh khí của mình thì giết ngươi dễ như trở bàn tay!

Nếu Nguyệt Linh Lang không miễn cưỡng sử dụng Đông Hoàng Kiếm thì có lẽ bây giờ đã giết Lý Thiên Mệnh rồi, nàng phạm sai lầm giống hắn lúc đầu.

Giờ Lý Thiên Mệnh giẫm lên vết xe đổ, còn Nguyệt Linh Lang thì gọi lại Thanh Thiên Hỏa Kiếm và Tử Tiêu Diễm Kiếm, song kiếm hợp bích, trở lại tình trạng mạnh nhất.

Trong mắt Nguyệt Linh Lang vẫn cao ngạo, tràn đầy niềm tin.

- Ta mới luyện thành một chiêu, thôi thì dùng nó chấm dứt cuộc tranh đấu nhàm chán này.

Nguyệt Linh Lang vẫn có lá bài tẩy, lá bài cực mạnh.

Nguyệt Linh Lang tay trái Thanh Thiên Hỏa Kiếm, tay phải Tử Tiêu Diễm Kiếm, cơ hồ sử dụng song kiếm cùng lúc.

Song kiếm bay lên, vô số kiếm khí hóa thành hai đóa hoa lửa. Hoa lửa màu xanh và màu tím bay về phía nhau, va chạm hình thành kiếm trận bàng bạc.

Nguyệt Linh Lang quát chói tai:

- Tru Sát Kiếm Trận!

Thanh Thiên Lục Tâm Quyết và Tử Tiêu Tru Hồn Quyết hội tụ lại, tất cả uy lực hình thành Tru Sát Kiếm Trận, như đóa hoa hỗn độn từ trên trời giáng xuống, vô số kiếm khí dữ tợn bạo ngược oanh sát đến.

Uy lực đường kiếm này đủ làm trưởng bối ở chiến trường Thánh Thiên kinh thán.

Thiên phú siêu đẳng của Nguyệt Linh Lang lại chấn động toàn trường, nếu nàng sớm dùng chiêu song kiếm chứ không miễn cưỡng dùng Đông Hoàng Kiếm thì đã sớm nghiền áp Lý Thiên Mệnh bị thương nặng, không cần đợi đến lúc này.

Đây là đối thủ rất đáng sợ.

Lý Thiên Mệnh hiện tại càng đáng sợ hơn.

Kiếm ý của Vạn Kiếm Độc Tôn vốn cao hơn song kiếm hợp bích, chẳng qua lúc trước Lý Thiên Mệnh không có đủ Thú Nguyên chống đỡ.

Khi Lý Thiên Mệnh cầm Đông Hoàng Kiếm, lực lượng tăng vọt, đối diện Tru Sát Kiếm Trận, trong mắt hắn tràn ngập lạnh lùng vĩnh hằng.

Máu tươi đốt thân thể và Đông Hoàng Kiếm, anh linh nóng cháy dập dờn trên kiếm. Đấu chí ngập trời hội tụ trong vật thần nghịch thiên này.

Giờ phút này, hai tay Lý Thiên Mệnh cầm Đông Hoàng Kiếm, một lần nữa trở lại tình trạng trên mây mù trời cao, giây phút đó mây mù mông lung che tầm nhìn.

Trong mây mù, Tru Sát Kiếm Trận dữ tợn, nếu đến gần sẽ bị chém tan xương nát thịt.

Lý Thiên Mệnh bỗng nhắm mắt lại:

- Tổ tiên thiên cổ linh thiêng, đệ tử Lý Thiên Mệnh từ nay về sau cả đời nhất định sẽ dương chí của tổ tiên, nhuộm máu tổ tiên, nhận hồn tổ tiên. Lấy thiên địa lập tâm, lấy vạn dân lập mệnh, vì truyền lại tuyệt học của thánh, vì mở ra thái bình muôn đời. Thái Nhất là tâm, Đông Hoàng là mệnh, tộc đại kiếp nạn bất tử bất diệt!

Giây tiếp theo, kiếm chém ra.

Một kiếm là vạn kiếm.

Trong Đông Hoàng Kiếm, Đông Hoàng kiếm khí uy nghiêm, bá đạo, bí ẩn, khủng bố hùng dũng bộc phát ra, muôn vàn kiếm khí hội tụ thành cự kiếm màu vàng đen xuyên thấu Tru Sát Kiếm Trận.

Bùm!

Cái gọi là Tru Sát Kiếm Trận trực tiếp tan vỡ, bị một kiếm kia xuyên thủng.

Đường kiếm lấp lánh màu vàng đen như vĩnh hằng một khoảnh khắc, mọi người ngơ ngẩn nhìn nó nháy mắt nuốt chửng Nguyệt Linh Lang.

Nguyệt Linh Lang cũng ngẩn ngơ, phút cuối cùng nàng nhận ra một điều:

- Hình như hắn . . . chinh phục Đông Hoàng Kiếm . . .

Nhưng sao có thể chinh phục được.

Đó chỉ là huyết mạch kết nối, linh hồn cộng minh mà thôi.

Nguyệt Linh Lang mãi mãi không hiểu, bởi vì trong thế giới của nàng chỉ có đánh gục, nghiền áp, chinh phục, cướp giật.

Còn có giết chóc!

Đuổi tận giết tuyệt!

Giết hết thì sẽ không có người vượt qua mình.

Nên trận chiến hôm nay, mỗi đường kiếm của Nguyệt Linh Lang đều vì giết Lý Thiên Mệnh thật nhanh, tuyệt không nương tình.

Đây là đạo của nàng, nàng không thể không giết.

Còn nửa phần sau là vì Lý Thiên Mệnh đã thành người chết trong mắt nàng.

Nhưng người chết đó mãi mà không chết được, sắp chết còn không ngừng phản công, cứ dựa vào cánh tay trái hắc ám nhiều lần đỡ đường kiếm lấy mạng của nàng.

Nhưng khoảnh khắc này, Nguyệt Linh Lang bị Vạn Kiếm Độc Tôn của Đông Hoàng Kiếm nuốt chửng.

Leng keng!

Thanh Thiên Hỏa Kiếm và Tử Tiêu Diễm Kiếm cùng rơi xuống đất.

- Ta?

Phút cuối còn giữ tỉnh táo, Nguyệt Linh Lang có một thắc mắc.

Nàng muốn hỏi thiên địa.

Nàng chẳng phải là nhân vật chính sao?

Nhưng tại sao hình như nàng sắp chết.

Một chốc làm nàng thấy khó chịu, cảm giác toàn thân đều chảy nước mắt.

Phút cuối, muôn vàn tuyệt vọng và không cam lòng bỗng nhiên tuôn ra.

Nhưng đã muộn.

Vạn kiếm xuyên qua, người vẫn là người, nhưng đã thủng lỗ chỗ, thần cũng không cứu nổi.

Chỉ có cái đầu là còn nguyên vẹn.

Nên khi Nguyệt Linh Lang ngã xuống dường như còn có thể nhìn Lý Thiên Mệnh.

Nguyệt Linh Lang trợn to mắt trân trân nhìn Lý Thiên Mệnh.

Không ai biết nàng còn muốn nói điều gì, nhưng đã không còn cơ hội.

Rầm!

Nguyệt Linh Lang từng ngã trăm ngàn lần rồi bò dậy, nhưng lúc này thì không bò lên nổi nữa.

Bởi vì mọi thứ đã kết thúc, quyển sách viết câu chuyện truyền kỳ của nàng đã viết hai chữ hết truyện.

Quá vội vàng, quá vô tình, nên phần kết của câu chuyện khiến nhiều người trên chiến trường Thánh Thiên nhìn bằng đôi mắt trân trân, vẻ mặt kinh dị ngẩn ngơ xem hạ màn.

Toàn trường yên tĩnh hơn mười giây.

Bọn họ nhìn thiếu nữ ngã xuống đất, lại ngó thiếu niên tóc trắng sử dụng Đông Hoàng Kiếm giết Phần Thiên Chúc Long.

Ba mươi vạn người nghẹt thở.

Bọn họ quên hít thở, quên chớp mắt, nhìn thiếu niên tóc trắng sử dụng Đông Hoàng Kiếm chặt đứt đầu rồng.

Phần Thiên Chúc Long bị thương, gầm rống, thấy chết không sờn, dùng mạng sống đánh lại.

Chúng nó chảy nước mắt thê lương, chúng nó rất anh dũng, không uổng là thú bản mệnh của Nguyệt Linh Lang. Nếu chúng nó chạy trốn thì Lý Thiên Mệnh sẽ không giết.

Nhưng ác chiến sống chết với Huỳnh Hỏa, Meow Meow để lại vết thương trên người chúng nó, Lý Thiên Mệnh cầm kiếm tham gia vào chiến cuộc.

Dưới Đông Hoàng Kiếm, ba con Phần Thiên Chúc Long đều đầu rồng đứt lìa.

Cuộc chiến sống chết này máu chảy thành sông.

Khi máu rồng chảy đến dưới chân nhóm người Vi Sinh Nhược Tố, Quân Thiên Dịch thì Quân Thiên Dịch bắt đầu gào khóc, tất cả Thánh Thiên Tử sợ hãi bật khóc.

Nhóm Vi Sinh Nhược Tố thì sắc mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt nóng cháy.

Đây là một trận động đất.

Sau khi tất cả kết thúc, trên chiến trường Thánh Thiên bộc phát tiếng gầm thê lương nhất, vang dội nhất từ trước tới nay.

Ba mươi vạn người Thánh Thiên Phủ mắt đỏ máu, trạng thái điên cuồng.

Mắt nhiều người chảy huyết lệ đau khổ, vạn kiếm xuyên tim đã đâm vào trái tim của mỗi người.

Ở trong mắt họ, một hậu duệ thánh tộc Lý thị trong cuộc chiến Cảnh Vực liên tục đánh bại bảy Thánh Thiên Tử, cuối cùng giết một vị yêu nghiệt nghịch thiên ngàn năm qua của Thánh Thiên Phủ.

Rồi hắn chân đạp Phần Thiên Chúc Long, giơ cao Đông Hoàng Kiếm chỉ lên trời, phát ra tiếng rống rung trời:

- Ngàn năm sau, Đông Hoàng Kiếm trở về với thánh tộc Lý thị ta!!!

Bình Luận (0)
Comment