Một tiếng quát biểu thị công khai chấn động thiên địa.
Đông Hoàng Kiếm vẫn đang phát sáng, vầng sáng chói lòa chiếu khắp chiến trường Thánh Thiên, làm hoa mắt hơn ba mươi vạn người.
Trong ánh sáng vàng đen lấp lánh, mái tóc trắng của Lý Thiên Mệnh bị nhuộm vàng cũng phát sáng.
Một ngàn năm lâu cỡ nào?
Những người ở đây không ai có tuổi thọ ngàn năm, cùng lắm hơn hai trăm năm đã gần đất xa trời.
Một trăm đời đệ tử Thái Nhất ngã gục tại đây, chịu khuất nhục đủ điều, rốt cuộc chờ ngày này đến.
Hậu duệ thánh tộc Lý thị đến từ Đông Hoàng tông giơ cao Đông Hoàng Kiếm ngay dưới mí mắt Thánh Thiên Phủ.
Giây phút đó, uất nghẹn ngàn năm tan biến, nhiệt huyết trong lòng rung động tim gan.
Hình ảnh này đủ gây động đất lớn trong Đông Hoàng Cảnh.
Ít nhất chiến trường Thánh Thiên như sụp đổ, mọi người rung động nỗi lòng.
Lý Thiên Mệnh không thấy cảnh trên chiến trường Thánh Thiên, cộng minh huyết mạch các tổ tiên đến từ Thái Nhất Tháp, Đông Hoàng Kiếm khiến đôi mắt hắn đỏ máu.
Dùng Đông Hoàng Kiếm thi triển chiêu Vạn Kiếm Độc Tôn có uy lực lớn vượt sức tưởng tượng của Lý Thiên Mệnh, không thể rút trở về.
Kiếm chém ra, Nguyệt Linh Lang phải chết, Đông Hoàng Kiếm không dễ khống chế.
Nhưng nếu không phải tên bắn không quay đầu thì hắn làm sao lấy được chiến thắng?
Lần đầu tiên Lý Thiên Mệnh cảm nhận được sự đáng sợ của Đông Hoàng Kiếm.
Khi Nguyệt Linh Lang ngã xuống, Lý Thiên Mệnh lại liên hệ, cộng minh với Đông Hoàng Kiếm, lực lượng bàng bạc đến từ thanh kiếm vẫn như lửa đốt cháy thân thể hắn.
Mọi thứ qua đi, Lý Thiên Mệnh kéo Đông Hoàng Kiếm dày nặng đi hướng Nguyệt Linh Lang.
Trước đó Lý Thiên Mệnh bị thương nặng sắp chết, nhưng hiện giờ trên người hắn không chảy giọt máu nào.
Dưới chân hắn là máu của Phần Thiên Chúc Long tụ lại một chỗ hình thành dòng sông máu trôi đi.
Nguyên Thánh Thiên Phủ đã sôi trào, nhưng trong lòng Lý Thiên Mệnh bình tĩnh vô cùng.
Người xưa đã mất, không cần nhiều lời.
- Nguyệt Linh Lang, ta chỉ đến đòi lại thứ thuộc về ta.
Trong quá trình đối chiến, Nguyệt Linh Lang không sử dụng năng lực kỳ lạ nào, chứng minh nàng còn chưa đào móc ra năng lực phong ấn của Khương Phi Linh.
Lý Thiên Mệnh rút nhẫn tu di từ ngón tay của Nguyệt Linh Lang ra, bên trong có năm Thánh Nguyên Cầu, phong cấm kỳ lạ trên móng tay Khương Phi Linh vẫn còn nguyên.
- Ta biết ngay mà, những bản lĩnh của Linh Nhi có lai lịch bí ẩn như vậy, sao cho phép ngươi phá giải biến thành của mình được.
Điều này nói lên Nguyệt Linh Lang cướp giật năng lực phong ấn của Khương Phi Linh chỉ là giỏ tre múc nước công dã tràng.
- Ngươi là đối thủ kinh người, tiếc rằng đã chết.
Dù kinh diễm vô song thì sao? Một thoáng về trời, tan thành mây khói, Vũ Văn Thần Đô là thế, Nguyệt Linh Lang cũng vậy.
Có lẽ một ngày nào đó hắn cũng có kết cuộc tương tự.
Nên đôi khi đừng xem trọng thiên tài quá, vào phút then chốt còn không bằng tông lão bình thường.
- Linh Nhi, chờ muội tỉnh lại là sẽ thấy thứ ta cướp về cho muội.
Lý Thiên Mệnh cất Thánh Nguyên Cầu, đi hướng nhóm Vi Sinh Nhược Tố.
Bốn người sắc mặt hơi tái nhợt, đứng yên không nhúc nhích.
Đã nhiều lần bọn họ phục vì biểu hiện nghịch thiên của hắn, nhưng lúc này là chấn động nỗi lòng nhất.
Mắt Triệu Lăng Châu đỏ ngầu nóng bỏng nói:
- Trước đây ta không tin ngươi sống sót trong tay Vũ Văn Thần Đô, hôm nay ta cảm thấy ngươi sẽ chết trong tay Nguyệt Linh Lang. Nhưng cuối cùng, Vũ Văn Thần Đô và Nguyệt Linh Lang đều chết, ngươi có thể sống đến cuối cùng, ta bội phục sát đất!
Xem cuộc chiến ở cự ly gần càng cảm nhận mãnh liệt nhất, bọn họ thấy tận mắt Nguyệt Linh Lang có vài lần gần như xuyên thủng Lý Thiên Mệnh.
Một đường sống chết, cuối cùng vươn lên giết ngược lại. Đặc biệt mới rồi hắn giơ cao Đông Hoàng Kiếm lên trời gầm rống, e rằng suốt đời họ không thể nào quên.
So với bốn người thì sáu Thánh Thiên Tử và hai đệ tử Hắc Minh sống sót không nói nên lời.
Bọn họ chỉ có thể nhìn Lý Thiên Mệnh bằng ánh mắt tuyệt vọng, thê thảm, không dám nhúc nhích chút nào, thậm chí run cầm cập quỳ dưới chân hắn.
Bao gồm Quân Thiên Dịch, mặt gã trắng như tờ giấy bị cột ở phần đầu Tà Ma, khi Lý Thiên Mệnh quét mắt qua người gã thì gã bản năng co rụt người ra sau.
Quân Thiên Dịch phản ứng lại, trợn to mắt cố phồng lên can đảm trừng Lý Thiên Mệnh như đang tức giận cảnh cáo hắn:
- Ư ư ư!
Nếu Quân Thiên Dịch có thể nói chuyện chắc sẽ nói: Ngươi dám giết chết Thánh Thiên Tử trong Thánh Thiên Phủ ta, còn là Nguyệt Linh Lang, ngươi chết chắc rồi!
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Muốn chết chung với ả không? Ta không ngại giết thêm vài tên.
Đám người Quân Thiên Dịch lập tức cúi đầu, không dám phát ra âm thanh nữa, cũng chảy xuống giọt lệ khuất nhục.
Vi Sinh Nhược Tố hít sâu một hơi, nhẹ ngoắc tay với hắn:
- Thiên Mệnh, ngươi lại đây một chút.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Sao vậy?
Vi Sinh Nhược Tố hỏi:
- Nguyệt Linh Lang chết trận, ngươi nghĩ tới hậu quả chưa?
- Cô nương nói xem.
Lý Thiên Mệnh cắm Đông Hoàng Kiếm xuống đất, hết cách, khi không sử dụng thì thanh kiếm nặng trịch.
Vi Sinh Nhược Tố hỏi:
- Từ xưa đến nay Thánh Thiên Phủ đều chiếm ưu thế trong cuộc chiến Cảnh Vực, nhưng bọn họ mãi không giết người. Đệ tử chúng ta tuy rằng chịu đủ tàn phá nhưng không chết, ngươi có biết tại sao không?
Mới rồi máu nóng dồn lên não, giờ Lý Thiên Mệnh nghe thiếu nữ này hướng dẫn tỉnh táo lại suy nghĩ vấn đề.
Lý Thiên Mệnh trả lời:
- Ta biết, bọn họ nói là vì Thánh Thiên Phủ sợ chúng ta không dám lại đến tham gia cuộc chiến Cảnh Vực. Bọn họ rất vừa lòng quy tắc của cuộc chiến Cảnh Vực hiện giờ, sợ người Cổ Chi Thần quốc sửa chữa quy tắc tranh cướp Đông Hoàng Kiếm.
Vi Sinh Nhược Tố nói:
- Đúng vậy, nhưng bây giờ Nguyệt Linh Lang đã chết.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đúng vậy, nhưng cuộc chiến Cảnh Vực trước kia cũng từng có mấy lần chết trận, hơn nữa là ả muốn giết ta.
Vi Sinh Nhược Tố lo lắng nói:
- Nhưng nơi này là Thánh Thiên Phủ, chờ khi chúng ta rời khỏi kết giới Cảnh Vực thì bọn họ sẽ không quan tâm quy tắc. Tuy hiện tại chúng ta không nhìn thấy nhưng chắc chắn bên ngoài đã lộn xộn.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nhược Tố, thật ra chuyện sẽ không xảy ra.
- Tại sao?
- Cuộc chiến Cảnh Vực là Cổ Chi Thần quốc thiết lập quy tắc trò chơi, Cổ Chi Thần quốc không đặt ra quy tắc cấm không cho giết người, nên những gì ta làm còn nằm trong quy tắc. Nếu ta ra ngoài, Thánh Thiên Phủ tấn công ta hoặc các trưởng bối của chúng ta thì đó là công khai phá hoại tính công bằng của cuộc chiến Cảnh Vực.
- Thánh Thiên Phủ rõ ràng nắm giữ Đông Hoàng Kiếm, nhưng tại sao cách mười năm một lần buộc phải lấy Đông Hoàng Kiếm ra tổ chức cuộc chiến Cảnh Vực? Bọn họ nghe lời như vậy là vì không muốn khiến Cổ Chi Thần quốc chú ý, can thiệp chuyện trong Đông Hoàng Cảnh. Cuộc chiến Cảnh Vực là quy tắc đến từ Cổ Chi Thần quốc, dù bọn họ ghét ta cũng không thể trả thù tại chỗ, nếu không tức là không nể mặt Cổ Chi Thần quốc.
- Ta cho rằng Cổ Chi Thần quốc có thể mặc kệ Đông Hoàng Cảnh, nhưng nếu ai phá hỏng quy tắc bọn họ đặt ra, làm họ mất mặt thì có lẽ họ sẽ nhúng tay vào. Xem cuộc chiến Cảnh Vực lần này, nước trong biển bỗng biến mất thì ta chắc chắn có người Cổ Chi Thần quốc đang chú ý nơi này!