Trong chiến trường Thánh Thiên sôi trào, Quân Niệm Thương gần như cắn chảy máu chót lưỡi, run run mà hung hăng trừng Lý Thiên Mệnh.
- Ta thề! Đời này ta nhất định đưa ngươi xuống địa ngục!
Câu nói này hơi quen tai, dường như mình từng nói, cảnh tượng cũng giống nhau, chẳng qua đổi thành người khác nói với mình.
Nên Lý Thiên Mệnh rất hiểu Quân Niệm Thương, đây là phản ứng nên có của người mất đi người mình yêu thương nhất.
Gieo ma thù hận trong lòng một người nho nhã, tự do.
Nhưng Lý Thiên Mệnh chẳng phải là tội nhân.
Mọi chuyện hôm nay khác với đêm đó.
Lý Thiên Mệnh từng bị hãm hại, chỉ vì có được báu vật, hoài bích có tội, kẻ chết chưa hết tội là Lâm Tiêu Đình.
Lúc nãy hắn ở trong sát khí trí mạng của Nguyệt Linh Lang, cơ hồ chín chết một sống mới giết ngược lại, trở thành người sống sót.
- Tùy ngươi nói sao, tùy ngươi nghĩ gì, nhưng ta vô tội!
Lý Thiên Mệnh là người có tấm lòng thuần khiết, sẽ không bị thù hận của đối phương làm rối loạn tâm trạng rồi nghi ngờ bản thân.
Vô tội tức là vô tội.
Lý Thiên Mệnh không phủ nhận quyền lực báo thù của Quân Niệm Thương, đây là tự do của y. Quân Niệm Thương có thể trừ bỏ tâm ma, tẩy sạch ân thù.
Nhưng phải nói một câu: Ta vô tội.
Vô tội nên lòng bằng phẳng, không thẹn với lòng.
Người giết ta gần chín lần, nhiều lần sống chết trong lằn ranh mỏng, tại sao ta không thể giết lại một lần?
Lý Thiên Mệnh có thể tiễn Nguyệt Linh Lang về chầu ông bà không phải vì nàng nhân từ, chỉ vì trong đánh nhau sống chết hắn thắng một thoáng giây.
Quân Niệm Thương không vùng vẫy trong tay Quân Đông Diệu nữa, ba mươi vạn người vây quanh y, ánh mắt y dữ tợn như ma quỷ rùng rợn nhìn Lý Thiên Mệnh.
- Lý Thiên Mệnh, ta muốn lấy nguyên Đông Hoàng tông của ngươi chôn cùng Lang Nhi.
Quân Niệm Thương đã đổi khác, giây phút đó, dường như y từ kẻ lang thang truy tìm đường thượng thần bỗng biến thành Nguyệt Linh Lang. Hoặc nên nói là nàng bám vào người y.
- Ta muốn khiến Đông Hoàng tông của ngươi trăm vạn người nằm xuống, khiến Đông Hoàng quần sơn của ngươi thây ngã khắp nơi, máu chảy thành sông. Ta muốn dựng bia mộ của Lang Nhi trên đỉnh Thánh sơn của các ngươi, mỗi năm tế bái ta sẽ đạp trên trăm vạn xác chết đi lên. Nếu không làm được thì để Quân Niệm Thương này vạn kiếm xuyên tim, chết không có chỗ chôn!
Giọng của Quân Niệm Thương không chút kích động, chậm rãi mà vững vàng, như đang nói chuyện cỏn con.
Ai đều nhìn ra Quân Niệm Thương khác với người Thánh Thiên Phủ, tình yêu của y quá sâu nặng.
Nhưng giờ phút này, Quân Niệm Thương hòa vào Thánh Thiên Phủ, hoàn toàn trở thành binh khí sắc bén nhất của Thánh Thiên Phủ trong tương lai.
Ba mươi vạn người có ít nhất mười vạn người đòi giết:
- Giết hắn ngay bây giờ đi chứ!
- Giết sạch đám người này, không cho một tên ra Thánh Thiên Phủ!
- Giết!!!
Đám tông lão của Đông Hoàng tông đều che chở bên Lý Thiên Mệnh, bảo vệ hắn vào giữa, nếu không làm vậy thì có lẽ đám người này đều trực tiếp xông lên.
Bây giờ chỉ chờ mệnh lệnh của Thánh Hoàng.
Thánh Hoàng cao cao tại thượng ngồi trên ngôi cao nhất, nhìn mọi thứ phát sinh, từ đầu đến cuối không chớp mắt cái nào.
Lúc chiến trường Thánh Thiên táo bạo nhất, mọi người đều nhìn Thánh Hoàng, chờ lão ra lệnh một tiếng.
Thánh Hoàng bỗng ngước đầu lên.
Mọi người nhìn theo tầm mắt của lão, trên bầu trời có một quả cầu nhỏ lấp lánh nhiều màu.
- Đó là kết giới Cảnh Vực ban đầu!
Lúc trước kết giới Cảnh Vực đều là từ quả cầu nhỏ này mở rộng ra, kết giới thiên văn huyền diệu mà Đông Hoàng Cảnh không thể nào sáng tạo ra.
Trước bao ánh nhìn, quả cầu nhỏ bảy sắc bỗng thay đổi thành mấy chữ.
[Chúc mừng thánh tộc Lý thị ngàn năm sau cướp lại Đông Hoàng Kiếm.]
Hàng chữ này kéo dài chỉ có ba giây, nhưng đủ khiến nguyên chiến trường Thánh Thiên lặng ngắt như tờ.
Có thể tu luyện trong Thánh Thiên Phủ đều không phải kẻ ngốc, biết tại sao phải lấy ra Đông Hoàng Kiếm tổ chức cuộc chiến Cảnh Vực.
- Ngàn năm nay tổ chức cuộc chiến Cảnh Vực hơn trăm lần nhưng chưa từng chúc mừng lần nào.
- Hiển nhiên người của Cổ Chi Thần quốc đã xem trận chiến đấu này, còn chúc mừng thánh tộc Lý thị.
- Điều này nói lên cái gì?
Hàng chữ này dường như xuất hiện đúng vào lúc Thánh Thiên Phủ táo bạo nhất.
Cổ Chi Thần quốc không ra mặt ngăn lại cơn giận, nhưng câu chúc mừng này mang ý vị sâu xa.
Sau khi hàng chữ này xuất hiện thì liệu Thánh Thiên Phủ dám tiếp tục vây giết tông lão Đông Hoàng tông, giết Lý Thiên Mệnh cướp được Đông Hoàng Kiếm không?
Nếu họ dám làm thế tương đương với tát vào mặt người Cổ Chi Thần quốc, e rằng Đông Hoàng tông không ngã nhưng Thánh Thiên Phủ sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Hoàng triều thượng cổ Cổ Chi Thần quốc bí ẩn và cường đại không phải bí mật trong Đông Hoàng Cảnh.
Chiến trường Thánh Thiên bỗng yên tĩnh lại đều chứng minh điều này.
Mặt Quân Đông Diệu tím lịm nói:
- Niệm Thương, đợi chút, không lâu nữa, quân tử báo thù không cần ngay lập tức.
Người của họ đã đón nhóm Quân Thiên Dịch về, quan sát kỹ mới biết thảm liệt đến mức nào.
Không nói đến Quân Niệm Thương, trái tim của Quân Đông Diệu bị xé rách.
- Ta không gấp, gấp gáp sẽ không tổ chức lễ tang đàng hoàng được.
Quân Niệm Thương nói xong ánh mắt trầm lặng, bước chân vào chiến trường Thánh Thiên, ôm lấy Nguyệt Linh Lang.
Trước bao ánh nhìn, Quân Niệm Thương nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt Nguyệt Linh Lang, ánh mắt dịu dàng như đang xem đứa trẻ nghịch ngợm.
Nhưng lau cỡ nào cũng không thể ngăn máu của nàng nhuộm đỏ áo trắng.
- Đã nói rồi mà, mọi việc đừng nóng nảy, khi nào mới sửa tính cách nóng nảy táo bạo này? Lang Nhi, cho ta thêm chút thời gian, cuộc đời còn lại ta sẽ cùng nàng, không rời xa một bước. Đừng sợ, đừng sợ.
Không biết khi nào nước mắt hòa cùng máu loãng rơi tí tách.
Từ khi Quân Niệm Thương có trí nhớ thì chưa từng rơi lệ, nhưng hôm nay huyết lệ đầy mặt.
Quân Niệm Thương không ngừng vuốt mái tóc dài của Nguyệt Linh Lang, bàn tay run run lảo đảo đi ra chiến trường Thánh Thiên trước bao ánh mắt bi thương.
Không ai biết Quân Niệm Thương đi đến đâu.
Nhưng mọi người đều biết, từ này về sau con trai út của Thánh Hoàng, Quân Niệm Thương tự do tản mạn không xen vào việc của Thánh Thiên Phủ đã chết.
Quân Niệm Thương không phải người xấu.
Nhưng ông trời để y sinh ra trong Thánh Thiên Phủ, Lý Thiên Mệnh thì thuộc về Đông Hoàng tông, thuộc về thánh tộc Lý thị.
Khi bóng dáng của Quân Niệm Thương hoàn toàn biến mất, vô số ánh mắt lạnh lùng, trầm lặng lại rơi xuống người Lý Thiên Mệnh.
Dường như Lý Thiên Mệnh ở trong mắt họ đã là kẻ ác tội lỗi không thể tha thứ.
Nhưng tốt xấu thiện ác đâu dễ phân biệt?
Cõi đời đầy rẫy chúng sinh, ai đều có thân phận của mình, có điều mình yêu, vạn dân dây dưa cùng nhau, tất cả điều đó khó phân rõ trong một câu người tốt kẻ xấu.
Không ai có thể đứng ở điểm cao đạo đức.
Lý Thiên Mệnh đối diện những ánh mắt đó vẫn kiên định tự nhủ lòng: Ta không làm sai.
Giữ vững đạo của mình, giữ vững bản tâm, ý niệm thông đạt, không thẹn với lòng là được.
Nếu có sai cũng không đến lượt mình áy náy, nhân quả báo ứng sẽ tự phán xét.
Nếu Nguyệt Linh Lang không xem mạng người như cỏ rác, vô tình sát phạt thì sao buộc Lý Thiên Mệnh dồn vào đường cùng chết rồi sống lại?
Lý Thiên Mệnh thậm chí không giết Quân Thiên Dịch.
Hắn không biết người khác thế nào nhưng kẻ bất chấp thiên đạo, tàn sát lung tung mà còn vỗ ngực bảo mình sát phạt quyết đoán thì rồi sẽ bị thiên đạo thẩm phán.
Dù là kẻ tự cho rằng mình là nhân vật chính trong thiên địa.