Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 498 - Chương 498 - Lục Dực Thần Hỏa Phượng

Chương 498 - Lục Dực Thần Hỏa Phượng
Chương 498 - Lục Dực Thần Hỏa Phượng

Hắc Hậu cắn răng hỏi:

- Vậy ta có thể đi về trước được không?

Vũ Văn Thái Cực nói:

- Không được.

Đây là yêu cầu căn bản của y cho Hắc Minh tông vào kết giới Vạn Sơn.

Minh Hoàng bất đắc dĩ, đành bỏ hai tay của Hắc Hậu vào nhẫn tu di của nàng.

Minh Hoàng nói:

- Gắn hai tay của nàng lại xem như thành ý liên minh của ngươi.

Vũ Văn Thái Cực nở nụ cười:

- Không thành vấn đề.

Đứt tay, gắn liền, nhìn như làm chuyện vô dụng, nhưng nếu không ra oai phủ đầu thì sao khiến bọn họ đứng đây ngoan ngoãn nghe mình nói chuyện?

Đa số người đều không biết bọn họ đang nói cái gì.

Nói chuyện xong, Minh Hoàng mang theo Hắc Minh quân rút lui.

Khi Vũ Văn Thái Cực mang theo con tin Hắc Hậu cùng nhóm tông lão Vũ Văn Phụng Thiên quay về, trong kết giới Vạn Sơn rộ lên tiếng hò reo ầm ĩ.

Đệ tử Đông Hoàng tông từng ở trong tranh phong Thái Nhất Tháp coi thường Vũ Văn Thái Cực giờ đây khâm phục năng lực của y, là tâm phục khẩu phục.

Đám tông lão Hoàng Phủ Phong Vân, trưởng lão đều đi ra nghênh tiếp, vẻ mặt kích động.

Lần này qua đi, bọn họ tuyệt đối không cho rằng Thượng Quan Tĩnh Thù đánh cược là quyết định sai lầm.

Phần kết giới Vạn Sơn ở chiến trường Trầm Uyên tạm khép lại.

Trên chiến trường máu chảy thành sông, hàng vạn Đông Hoàng Vệ đẫm máu tự động tránh ra con đường cho Vũ Văn Thái Cực đi thẳng hướng Thánh sơn.

Ánh mắt nóng cháy của họ rơi trên người Vũ Văn Thái Cực, trên Đông Hoàng Kiếm.

Vào phút sống còn sống chết, người gạt bỏ hiềm khích lúc trước, đứng ra cứu Đông Hoàng tông thì mới là anh hào cái thế đích thực.

Không biết là ai mở đầu rống to một câu.

Tiếp theo là muôn người hò reo:

- Đông Hoàng tông chủ, Vũ Văn Thái Cực!!!

Khoảnh khắc đó, tiếng rống rung trời.

Tám chữ này đã nói lên tất cả trong lòng họ.

Chỉ có chém giết trên chiến trường sống chết mới biết trận chiến đấu này có bao nhiêu đáng sợ.

Người vào lúc này cố gắng xoay chuyển thì có tư cách được đến mọi thứ mình muốn.

Khi Vũ Văn Thái Cực trông thấy vô số Đông Hoàng Vệ tuổi gần bằng nhau hô hào vì mình thì y cất tiếng cười.

Đây là khoảnh khắc ước mơ của đời y.

- Tiếc rằng không thể chia sẻ với Thần Đô, Thánh Thành.

Trong đầu Vũ Văn Thái Cực hiện ra nhiều kỷ niệm trên con đường trưởng thành của hai đứa trẻ ấy, tên của y vẫn vang vọng nguyên Đông Hoàng quần sơn chiến trường Trầm Uyên.

Hoàng Phủ Phong Vân sốt ruột nói:

- Thái Cực, bên tông môn còn đang tử chiến với Vân Tiêu Kiếm phái . . .

- Biết.

Vũ Văn Thái Cực giao Hắc Hậu cho Vũ Văn Phụng Thiên, sau đó giơ lên Đông Hoàng Kiếm:

- Đông Hoàng Vệ cùng ta giết địch!!!

- Rõ!!!

Tiếng hô hào rung trời.

Bên chiến trường Trầm Uyên chỉ cần để lại số người người theo dõi động tĩnh của Hắc Minh tông là được.

Có Hắc Hậu trong tay, Vũ Văn Thái Cực ăn gắt gao Hắc Minh tông.

Nên bây giờ cơ hồ tất cả Đông Hoàng Vệ chuyển tới bên Viêm Hoàng đại lục, tông lão và các trưởng lão cũng đi hơn một nửa.

. . .

- Giết!!!

Trong kết giới Vạn Sơn bên tông môn, hàng trăm loại linh tai tàn phá, chém giết giữa Vân Tiêu Vệ và Đông Hoàng Vệ đã đến phút gay cấn.

Bên này không có mãnh thú xông pha chiến đấu, vô số linh tai quỷ dị trùng kích, Vân Tiêu Vệ bị tổn thương nặng hơn Hắc Minh quân nhiều.

Đương nhiên, càng nhiều Đông Hoàng Vệ chết trận.

Trong sương mù trắng mênh mông, khắp nơi là xác chết tàn khuyết.

Hai đại tông môn đã giết đỏ mắt.

Tư Không Kiếm Sinh cùng mấy tông lão tổ thành đao nhọn đáng sợ nhất, đi tới đâu là Đông Hoàng Vệ bị đồ sát đến đó.

Từ vị trí của Tư Không Kiếm Sinh đã mơ hồ thấy linh tai kết giới trên ba mươi ba thần phong.

Tư Không Kiếm Sinh cầm trường kiếm, giết sướng tay:

- Đông Hoàng tông đã không có cường giả, chúng ta trước tiên xuyên qua kết giới, bước vào trong đó, giết lên Thánh sơn, hủy kết giới hạch thì kết giới Vạn Sơn tự động sụp đổ!

Toàn thân Tư Không Kiếm Sinh đẫm máu, nhưng không phải dính máu của chính mình.

- Rõ!

Tư Không Kiếm Sinh nói:

- Đông Hoàng tông yếu ớt như vậy, không ngăn nổi bên chúng ta công sát chứ đừng nói tới bên chiến trường Trầm Uyên. Ta phỏng chừng huynh đệ Hắc Minh tông cũng sắp đánh phá kết giới Vạn Sơn.

- Tông chủ, chẳng phải nói chỉ đánh phá kết giới Vạn Sơn một bên là được rồi sao? Phá cả hai bên thì Đông Hoàng tông tương đương với không còn.

Tư Không Kiếm Sinh cười to bảo:

- Vậy tạm thời không phá kết giới hạch, đồ sát đệ tử trẻ trước vậy.

- Tông chủ, thật ra bên chúng ta mất mát cũng nhiều, rất nhiều Vân Tiêu Vệ chết trận, số lượng nhiều gấp đôi đối phương . . .

- Vậy à? Thế thì cùng ta giết đệ tử trẻ nhiều gấp mười lần để trút giận!

Trận chiến đầu tiên phải khiến Thánh Thiên Phủ vui vẻ!

Đồ sát đệ tử trẻ của Đông Hoàng tông chắc sẽ khiến Thánh Thiên Phủ vui lòng?

- Hy vọng Lý Thiên Mệnh cũng có mặt trong này.

Tư Không Kiếm Sinh nghĩ rằng nếu có thể bắt được người này thì công lao càng lớn.

Kết quả là lấy Tư Không Kiếm Sinh dẫn đầu, mấy tông lão theo bên cạnh lão xông lên, không ai ngăn được.

- Mau đi ra!

Tư Không Kiếm Sinh cơ hồ trông thấy trên ba mươi ba thần phong trước mắt mình đang tụ tập một đám đệ tử trẻ.

Các đệ tử trẻ nhiệt huyết ngút trời cùng thú bản mệnh rót Thú Nguyên vào linh tuyến kết giới.

- Không biết tự lượng sức mình! Trở thành đệ tử Đông Hoàng tông là bi ai lớn nhất của các ngươi!

Tư Không Kiếm Sinh vừa nói chuyện vừa xuyên qua kết giới Vạn Sơn, là người đầu tiên bước vào vùng trung tâm Đông Hoàng tông.

- Chết hết đi!

Tư Không Kiếm Sinh mang theo thú bản mệnh Lục Dực Thần Hỏa Phượng vỗ cánh một lần lướt qua ngàn thước, tay cầm Vân Tiêu Thánh Kiếm chỉ hướng một ngọn thần phong ngoài rìa, đó là Thanh Long Kiếm Phong.

Trên Thanh Long Kiếm Phong, đám người Viên Hồn Thiên, Cốc Vũ đều ở.

Lục Dực Thần Hỏa Phượng phun ra ngọn lửa nóng cháy ập đến, ngàn vạn đệ tử ngoại môn di chuyển vào trông thấy ngọn lửa đó thì ngây ra như phỗng.

Trong phút chốc, Đông Hoàng tông xao động. Không khí sợ hãi lan tràn trong đệ tử trẻ, nhiều người sợ hãi ngã trên mặt đất.

Ngay lúc này, trong hang không đáy ở Thái Cực Kiếm Phong bỗng nhiên lao ra một đám người.

Người dẫn đầu mặc trường bào màu trắng, tay cầm thanh trường kiếm vàng đen lao nhanh ra, khoảnh khắc khóa chặt Tư Không Kiếm Sinh.

- Ai!?

Tư Không Kiếm Sinh chưa thấy rõ thì kiếm của đối phương đã đâm tới trước mắt.

- Tìm cái chết!

Tư Không Kiếm Sinh vung kiếm, kiếm khí tung hoành bắn lên tầng mây.

Giờ thì Tư Không Kiếm Sinh đã thấy rõ.

Người lao đến tên Vũ Văn Thái Cực, y cầm thanh kiếm gọi là Đông Hoàng Kiếm.

Tư Không Kiếm Sinh nhệch mặt ra:

- Đông Hoàng Kiếm ở trong tay của ngươi?

Lão vốn tưởng Vũ Văn Thái Cực và Tông Lão Hội đã cắt đứt quan hệ rồi chứ?

Đáp lại Tư Không Kiếm Sinh là nhát chém động trời của Vũ Văn Thái Cực.

Keng!

Một tiếng va chạm giòn vang kinh thiên động địa, hai bóng người tách ra, nhưng đúng hơn là Tư Không Kiếm Sinh bay ra ngoài.

Lão cơ hồ đụng trúng người thú bản mệnh Lục Dực Thần Hỏa Phượng của mình.

- Mạnh vậy sao?

Tư Không Kiếm Sinh hoàn toàn không đoán được mình bị người của Đông Hoàng tông dùng kiếm ép lùi.

Tư Không Kiếm Sinh nổi giận, nhưng ngay sau đó, lão thấy trên hai vạn Đông Hoàng Vệ lao ra từ phương hướng chiến trường Trầm Uyên.

- Chuyện gì vậy? Chiến trường Trầm Uyên đã bị Hắc Minh tông công chiếm nên hoàn toàn từ bỏ bên đó rồi sao?

Nhưng còn nhiều quân sinh lực như vậy thì lẽ ra không thể nào bị công chiếm mới đúng?

Tư Không Kiếm Sinh không có thời gian suy nghĩ, vì giờ phút này, Vũ Văn Thái Cực mang theo hai vạn Đông Hoàng Vệ xông thẳng đến.

Lão chỉ có vài tông lão thì sao ngăn nổi thiên quân vạn mã?

Tư Không Kiếm Sinh rùng mình, vội gọi Lục Dực Thần Hỏa Phượng, lao về kết giới, trốn mất biệt.

Bình Luận (0)
Comment