Không chỉ riêng Thượng Quan Tĩnh Thù, tất cả tông lão đều ngẩn ngơ, lên tiếng khuyên can.
Vũ Văn Thái Cực lạnh lùng nói:
- Câm mồm hết! Ta là tông chủ hay các ngươi là tông chủ? Ai còn lắm miệng thì đừng trách ta không khách khí!
Ánh mắt lạnh lùng của y đủ để dập tắt tâm tình đầy căm phẫn của đám tông lão.
- Áp giải!
- Rõ!
Nhiều Đông Hoàng Vệ được Vũ Văn thế gia tự mình bồi dưỡng bước ra, bao vây thánh tộc Lý thị.
Thánh tộc Lý thị bây giờ không có một cảnh giới Thánh nào, bọn họ không có sức chống cự trước mặt đám Đông Hoàng Vệ này.
Trong phút chốc, khắp nơi đều có kêu khóc.
Bỗng nhiên bị thẩm phán, nhiều người chưa phản ứng lại đã bị Đông Hoàng Vệ khống chế.
Đám người Lý Diễm Sinh, Lý Uẩn Đình, Lý Huyền Hà kinh hoàng hoảng hốt quỳ trên mặt đất dập đầu:
- Tông lão, cầu các vị tông lão nói giùm chúng ta đi!
- Tông chủ! Tông chủ! Chúng ta sẵn lòng quy thuận, chúng ta phụng ngươi làm tông chủ, xin tông chủ đừng giết chúng ta!
Cảnh này khiến người sụt sùi.
Các tiền bối tuyệt đối không ngờ thánh tộc Lý thị từng huy hoàng hiện giờ toàn tộc thành tù nhân, sắp bị xét nhà diệt toàn tộc, không có một người có thể chống cự.
Mỗi người khóc rống, run cầm cập quỳ.
Quan trọng là với thực lực của bọn họ, trừ quỳ xuống van xin ra không có cách nào khác.
Trong thế giới lấy võ đứng đầu, không có thực lực là ngọn nguồn của tội lỗi.
Dù nhiều người cầu tình hơn nữa, dù nhiều người rung động, bất mãn hơn nữa đều không thể sửa đổi số phận của thánh tộc Lý thị.
Trách ai được đây?
Mới rồi là đám tông lão đẩy Vũ Văn Thái Cực lên vị trí tông chủ, bây giờ quyền lực như ngựa hoang thoát dây cương, không ai khống chế được.
Cảnh tượng đám người Hoàng Phủ Phong Vân ban đầu lo lắng lập tức xuất hiện.
Trong ánh mắt khó chịu, tiếc thương, buồn bực của muôn người, người thánh tộc Lý thị, bao gồm già yếu phụ nữ và trẻ em, thậm chí em bé mới chào đời vài ngày đều bị đẩy ra kết giới Vạn Sơn.
Nhiều người đi ra, đứng trong phạm vi chiến trường kết giới, ngơ ngác nhìn mọi thứ phát sinh ở bên ngoài.
Biến đổi này làm người Vân Tiêu Kiếm phái ở phía xa cảm thấy hứng thú nhìn sang. Nhưng bọn họ sợ đây là mưu kế của Đông Hoàng tông nên không dám tiến lên.
Nhóm Lý Thiên Mệnh ở trên Xuyên Vân phong càng xem rõ mòn một.
Thánh tộc Lý thị có bấy nhiêu người đều bị đẩy ra, ai nấy sợ hãi rơi lệ, sắc mặt trắng như tờ giấy.
Đám người Lý Du tiến lên xem kỹ:
- Làm vậy là sao?
Lý Du giật mình kêu lên:
- Tất cả đều là thánh tộc Lý thị chúng ta!
Lý Thiên Mệnh quét mắt qua, chỉ thấy Đông Hoàng Vệ trấn áp, mấy ngàn người quỳ thành một hàng dưới đất, đao kiếm của Đông Hoàng Vệ đặt trên cổ họ.
Rõ ràng là muốn chặt đầu!
Đồ sát nguyên tộc thánh tộc Lý thị?
Nói thật thì không chỉ riêng Lý Thiên Mệnh, đám người Diệp Thiếu Khanh, Diệp Thanh đều không ngờ có kẻ sẽ làm như vậy.
Trước không nói thánh tộc Lý thị có ý nghĩa thế nào với Đông Hoàng tông, mấy ngàn mạng sống vô tội, mấy trăm đứa bé, ma quỷ cỡ nào mới làm được chuyện như vậy?
Có lẽ chỉ mình Vũ Văn Thái Cực khiến người ta không thấy được điểm giới hạn của y ở đâu.
Vũ Văn Thái Cực mang theo vây cánh của mình đi tới trước mắt đám người thánh tộc Lý thị.
Nhiều người Đông Hoàng tông căm hờn nhìn Vũ Văn Thái Cực, nhưng không có ai cầm đầu thì không người nào ngăn được y.
Đám tông lão Hoàng Phủ Phong Vân tự bê đá đập trúng chân mình, hiện tại Đông Hoàng tông cần có Vũ Văn Thái Cực, ai dám chống đối gã?
Trong ánh nhìn giận dữ của muôn người, Vũ Văn Thái Cực kéo Lý Diễm Sinh của Hỏa mạch đến trước mắt mình.
Vũ Văn Thái Cực quét mắt bốn phía:
- Diệp Thiếu Khanh, ta biết ngươi ở gần đây, ta biết ngươi đang xem!
Âm thanh vang dội của Vũ Văn Thái Cực truyền khắp thiên địa, điếc màng tai nhiều người.
- Bắt đầu từ bây giờ, mỗi cách ba giây ta sẽ giết một người thánh tộc Lý thị, giết tới khi nào ngươi đến trước mặt của ta mới thôi! Thánh tộc Lý thị có hoàn toàn diệt tộc hay không phải nhìn ngươi! Nói thật thì ta cũng không muốn giết già yếu phụ nữ và trẻ em, nhưng đáng tiếc, là ngươi hại chết bọn họ!
Dứt lời, Lý Diễm Sinh cảnh giới Thiên Ý, người hay thú bản mệnh đều chết ngay dưới kiếm của Vũ Văn Thái Cực.
Người của thánh tộc Lý thị bị Đông Hoàng Vệ bắt xếp thành một hàng, Ngự Thú Sư và thú bản mệnh đều bị ghì chặt.
Lúc này, Vũ Văn Thái Cực cầm Đông Hoàng Kiếm quyền uy tối cao, bắt đầu từ Lý Diễm Sinh, sau ba giây đúng giờ đồ sát Lý Uẩn Đình của Lôi mạch.
Mỗi khi giết một người, người của thánh tộc Lý thị sợ hãi hét lên, nhiều người trẻ tuổi, con nít ngây ra như phỗng.
Bao gồm Lý Sí Linh, Lý Lăng Hà, Lý Kim Xán, tất cả ngơ ngác đối mặt cái chết, thấy tận mắt phụ thân của mình chết trong tay Vũ Văn Thái Cực.
Giờ phút này, ai đều biết mục đích của Vũ Văn Thái Cực.
Dùng đồ sát thánh tộc Lý thị ép Diệp Thiếu Khanh xuất hiện.
Vũ Văn Thái Cực rất giỏi khống chế tính người, biết loại người như Diệp Thiếu Khanh dù rời khỏi Đông Hoàng tông cũng vẫn lo lắng tông môn, tuyệt đối không đi xa.
Kết quả là thật sự bị Vũ Văn Thái Cực đoán trúng.
Mắt Diệp Thiếu Khanh đỏ hoe:
- Tồi tệ!!!
Diệp Thanh ghì chặt y:
- Đừng đi!
Sắc mặt Diệp Vũ Hề trắng bệch nói:
- Nhị ca, hắn tuyệt đối sẽ lấy mạng của ca, ca mà đi là không về được.
Nói thật thì thánh tộc Lý thị có nhiều người như vậy, vốn không thể mang đi hết, hơn nữa đông người thì mục tiêu lớn, sao có thể núp trên Xuyên Vân phong?
Nguyên nhân lớn nhất là vì bọn họ đánh giá thấp sự hung ác và thấp hèn của Vũ Văn Thái Cực.
Đôi mắt Diệp Thiếu Khanh nhìn phương hướng Tùy Duyên phong, ánh mắt nóng cháy thiêu đốt, lửa xanh hừng hực:
- Vì bắt ta xuất hiện, với tính tình của hắn chắc chắn sẽ giết toàn tộc Lý thị. Phụ thân, nhi không thể làm tội nhân thiên cổ!
Thánh tộc Lý thị là ân nhân của Thanh Long Diệp gia bọn họ!
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Nhi đành cố gắng kéo dài thời gian.
Diệp Thanh tức giận hỏi:
- Hắn có Đông Hoàng Kiếm, liệu ngươi kéo dài được không?
- Không được cũng phải được, chứ chẳng lẽ phụ thân muốn để nhi trơ mắt nhìn bọn họ chết sao? Phụ thân, dù bọn họ vô dụng cỡ nào thì đều là thánh tộc Lý thị!
Nói đến đây, Diệp Thiếu Khanh vùng thoát Diệp Thanh kìm chế:
- Phụ thân, nếu nhi không thể trở về xin hãy chăm sóc Thiên Mệnh giúp nhi!
Nói xong, Diệp Thiếu Khanh nóng bỏng liếc Lý Thiên Mệnh một cái.
Lý Thiên Mệnh không ngăn y được.
- Sư tôn!
Chưa thốt ra hết hai chữ thì bóng áo xanh đã lướt qua thiên địa, bay lên trời mây, cùng Thanh Huyền Bích Hỏa Long mạnh mẽ đáp xuống đằng trước Đông Hoàng tông.
Dù Diệp Thiếu Khanh nhanh chóng ra quyết định, đến vị trí này thì thánh tộc Lý thị đã chết bảy, tám người.
Giết đến người thứ chín, Thanh Huyền Bích Hỏa Long xông lên.
Nhưng Vũ Văn Thái Cực vẫn cười nhạt giết người thứ chín, nói:
- Diệp Thiếu Khanh, đến muộn thật, nếu tới sớm chút thì chín người này không cần chết.
Mọi thứ không trốn thoát kế hoạch của y.
Muốn cao bay xa chạy? Sao mà được.
Mãi đến lúc này Vũ Văn Thái Cực mới phất tay, các Đông Hoàng Vệ thả người thánh tộc Lý thị ra.
Hoàng Phủ Phong Vân hét lên:
- Trốn mau!
Các hậu duệ của thánh tộc Lý thị phản ứng lại, chật vật chạy trốn.
Nhưng có người trốn hướng kết giới Vạn Sơn, có người chạy ra ngoài, thậm chí chạy về phía Vân Tiêu Kiếm phái, khó khăn bị người kéo lại.
Điều này nói lên sự thật bi ai.
Thánh tộc Lý thị từng là chủ nhân của Đông Hoàng tông, thậm chí là Đông Hoàng Cảnh suốt một vạn năm.
Nhưng bây giờ bọn họ không ai biết nhà ở đâu, nơi an toàn là chỗ nào.