Trong cục diện hỗn loạn đó, Diệp Thiếu Khanh muốn cố gắng hết sức chống đỡ, nhưng Vũ Văn Thái Cực không đồng ý.
Thú bản mệnh Âm Ma Thao Thiết, Dương Ma Thao Thiết của y cùng xuất hiện, một trái một phải bao vây Diệp Thiếu Khanh.
Ở chính giữa, Vũ Văn Thái Cực rút ra Đông Hoàng Kiếm, trường bào phần phật, đôi mắt trắng đen khóa chặt Diệp Thiếu Khanh, từng bước đến gần y.
Mỗi bước đạp mặt đất rung rinh.
- Diệp Thiếu Khanh, ta luôn rất thưởng thức ngươi, muốn khiến ngươi phụ tá ta, vì vậy mới cho ngươi làm tông lão. Nhưng đến nay ta vẫn không hiểu tại sao ngươi muốn đi lên con đường đối lập với ta? Không lẽ ngươi thật sự cho rằng mình có tư cách đó sao?
Vũ Văn Thái Cực nói từng chữ tựa như gai nhọn.
- Phụ tá ngươi? Ngươi là kẻ tâm ngoan thủ lạt, bán đứng huynh đệ, vì được mục đích mà không từ thủ đoạn, không có điểm giới hạn, ngươi không xứng!
Diệp Thiếu Khanh siết chặt trường kiếm cùng Thanh Huyền Bích Hỏa Long xông lên.
- Grao!
Hai con cự thú Thao Thiết ngửa đầu gầm rống, trong ánh nhìn của muôn người, chúng nó giẫm mặt đất xông lên.
Đây là hai người mạnh nhất trong thế hệ Vũ Văn Thái Cực của Đông Hoàng tông, đều khoảng bốn mươi tuổi, bây giờ mạnh mẽ lao vào đánh nhau.
Diệp Thiếu Khanh vừa đánh vừa lùi, chủ yếu là câu giờ, đây là hy vọng duy nhất của y, chứ không thì không đơn giản là đứt một ngón tay.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Kiểu chiến đấu Địa Chi Thánh cảnh đỉnh thế này quá xa xôi đối với đa số Đông Hoàng Vệ.
Cảnh tượng hùng vĩ, thần thông khủng bố giữa Thánh Thú với nhau thổi quét.
Thanh Huyền Bích Hỏa Long thi triển thần thông Nộ Hỏa Thanh Liên, một đóa hoa sen màu xanh như mặt trời đốt cháy trên bầu trời, hình thành biển lửa vô tận nuốt chửng cả chiến trường.
Giây phút đó, Diệp Thiếu Khanh nhìn phương hướng Tùy Duyên phong, nơi ấy đã sương mù đỏ ngập trời, vô số mây đen kéo tới.
- Nghịch Thần kiếm ý!
Diệp Thiếu Khanh cầm thánh thú binh Hỏa Thanh Huyền Thiên Kiếm hai mươi mấy sợi thánh thiên văn, lần đầu tiên sử dụng Nghịch Thần kiếm ý tình trạng thật sự ở trước mắt Lý Thiên Mệnh.
Kiếm Nghịch Sơn Hà!
Trảm Lạc Tinh Thần!
Trong sen lửa xanh cháy hừng hực, Hỏa Thanh Huyền Thiên Kiếm bộc phát ra ánh sáng chói lòa, kiếm chém ra, bắn ra kiếm khí ngàn thước.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai con Thao Thiết bùng nổ thần thông Linh Nguyên, vòng xoáy âm dương hội tụ với nhau thổi quét đè lên bên hoa sen xanh, vòng xoáy xoay tròn nuốt chửng.
Mặt Vũ Văn Thái Cực lạnh băng, Đông Hoàng Kiếm trong tay y tỏa sáng chói lòa.
- Nếu Đông Hoàng Kiếm nằm trong tay ngươi thì có lẽ ngươi có thể giao phong với ta, nhưng hiện giờ người cầm Đông Hoàng Kiếm là Vũ Văn Thái Cực này! Ngày tranh phong Thái Nhất Tháp, ta nuốt vào nước mắt lẽ ra đã chảy chỉ vì chờ ngày này đến, ta phải đòi lại công bằng cho Thần Đô!
Vũ Văn Thái Cực đã nói mình không có nước mắt, nên giờ phút này y ý chí như trời, không thể phá vỡ, một kiếm Âm Dương Đao Ngục, hủy thiên diệt địa.
- Ngươi đừng chạy, ngươi chạy không được!
Vũ Văn Thái Cực nhìn thấu Diệp Thiếu Khanh không dám ngay mặt giao phong với y, nhưng thực lực cách biệt hoàn toàn thì không thể trốn được.
- Chết!!!
Kiếm khí vô tận hình thành địa ngục bao phủ, giây phút đó Đông Hoàng Kiếm như mặt trời nóng cháy soi sáng thiên địa.
Kiếm khí màu vàng và đen quét qua khắp nơi, đây mới chỉ là bề ngoài của Đông Hoàng Kiếm.
Đường kiếm cộng thêm thần thông của hai con thú bản mệnh nghiền áp, cả ba hội tụ lại.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nộ Hỏa Thanh Liên của Thanh Huyền Bích Hỏa Long vỡ nát.
Đông Hoàng Kiếm đánh phá cân bằng thực lực, Diệp Thiếu Khanh không ngăn nổi.
Dù Vạn Kiếm Độc Tôn của y bắn ra vô số kiếm quang màu xanh đánh hạ Dương Ma Thao Thiết, xé rách phần lớn Đông Hoàng Kiếm khí thì thần uy của Đông Hoàng Kiếm vẫn trấn áp lên.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Giây phút đó, dù là Diệp Thiếu Khanh hay Thanh Huyền Bích Hỏa Long đều mình đầy thương tích.
Trong xáo động, Vũ Văn Thái Cực một kiếm chém bay Thanh Hỏa Huyền Thiên Kiếm của Diệp Khiếu Khanh, Đông Hoàng Kiếm xuống đỉnh đầu y, khiến y đầu váng mắt hoa.
Ngay sau đó, tay Vũ Văn Thái Cực bắn ra binh khí xiềng xích quấn lấy Diệp Thiếu Khanh và Thanh Huyền Bích Hỏa Long, đập mạnh xuống đất.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất rung rinh, giây phút đó trái tim của họ run rẩy.
Quá mạnh!
Diệp Thiếu Khanh rất khó câu giờ, y tan tác trước mặt Vũ Văn Thái Cực.
Nhưng bất ngờ là Vũ Văn Thái Cực không giết Diệp Thiếu Khanh ngay mà trói chặt y.
Vũ Văn Thái Cực định làm gì?
Khi Vũ Văn Thái Cực đáp xuống đất, ánh mắt thương hại nhìn Diệp Thiếu Khanh, khống chế y thì tạm thời không ai đoán được suy nghĩ trong lòng Vũ Văn Thái Cực.
Vũ Văn Thái Cực hỏi:
- Sợ chết không?
Trong mắt Diệp Thiếu Khanh rực cháy ngọn lửa màu xanh:
- Sợ, sợ chết trong tay kẻ tồi tệ như ngươi, kiếm của ngươi làm dơ máu của ta!
Trên người Diệp Thiếu Khanh tràn đầy vết kiếm, đã bị thương nặng, cộng thêm xiềng xích trói chặt, rất khó nhúc nhích.
- Đây là Đông Hoàng Kiếm!
- Ở trong tay ngươi thì nó chỉ là cây hung khí.
Vũ Văn Thái Cực bật cười:
- Ha ha ha! Ngươi dám trào phúng Đông Hoàng Kiếm!
Ánh mắt Vũ Văn Thái Cực lạnh lùng, dữ tợn nói:
- Nói thật, những tông lão kia không có cốt khí, đã già khú đế, giết ngươi thế này làm ta hơi không nỡ.
Diệp Thiếu Khanh nhíu mày hỏi:
- Cho nên, ngươi muốn nói cái gì?
Mỗi khi Vũ Văn Thái Cực nói nhiều nghĩa là tên này có bước động tác tiếp theo.
Vũ Văn Thái Cực không giết mình là vì muốn làm cái gì?
Diệp Thiếu Khanh không cần đoán nữa, Vũ Văn Thái Cực dí Đông Hoàng Kiếm vào cổ họng của Diệp Thiếu Khanh.
Vũ Văn Thái Cực cười khẩy nói:
- Ta muốn nói rằng Lý Thiên Mệnh là kẻ từ ngoài đến, hắn không có tình cảm với đám người thánh tộc Lý thị, ngươi hiểu ý của ta không?
Vũ Văn Thái Cực nhắc đến Lý Thiên Mệnh khiến Diệp Thiếu Khanh có linh cảm không may:
- Lại có âm mưu gì?
Vũ Văn Thái Cực nghiến răng, ánh mắt hung hăng:
- Rất đơn giản, ngươi cho rằng ta dùng thánh tộc Lý thị dụ ngươi ra, nhưng người ta thật sự muốn dụ ra là Lý Thiên Mệnh!
Bắt đám tông lão giữ lại Lý Thiên Mệnh chắc chắn không đáng tin cậy, Vũ Văn Thái Cực không cần đoán cũng biết bọn họ sẽ thả thể Ngũ Kiếp Luân Hồi đi.
Nhưng đi được không?
Nói cho cùng thì người Vũ Văn Thái Cực thật sự hận là Lý Thiên Mệnh đã giết Vũ Văn Thần Đô!
Vũ Văn Thái Cực phỏng chừng nguyên tộc thánh tộc Lý thị chết hết cũng không thể ép Lý Thiên Mệnh ra chịu chết, nhưng nếu là Diệp Thiếu Khanh thì khác.
Nên Vũ Văn Thái Cực dụ Diệp Thiếu Khanh ra trước, lấy sống chết của y làm tiền cược buộc Lý Thiên Mệnh không thể không đến.
Giờ phút này, Vũ Văn Thái Cực dí kiếm vào cổ họng Diệp Thiếu Khanh, tùy thời khống chế mạng sống của y.
Vũ Văn Thái Cực lớn tiếng nói với bốn phương thiên địa:
- Lý Thiên Mệnh, ta biết ngươi đang nhìn tất cả chuyện này. Ngươi càng biết bây giờ sư tôn của ngươi chết hay sống đều do ta quyết định. Hình ảnh này quen thuộc không? Nhưng người sắp chết từ muội muội của ngươi đổi thành Diệp Thiếu Khanh. Lần trước chơi trò này với ngươi, ta đã thua. Nên lần này ta hỏi ngươi, còn lá gan chơi thêm một lần lấy mạng đổi mạng với ta không?!
Bốn chữ cuối khiến nhiều người rợn tóc gáy.
Lần trước lấy mạng đổi mạng, Lý Thiên Mệnh tìm đường sống bên bờ vực, giết Vũ Văn Thần Đô, hoàn toàn thay đổi cách cục của Đông Hoàng tông.
Nhưng Lý Thiên Mệnh tự tay cướp lại Đông Hoàng Kiếm khiến Vũ Văn Thái Cực một lần nữa bò dậy.
Lần này Vũ Văn Thái Cực muốn lấy mạng sống của Diệp Thiếu Khanh, mạng sống của chính y để đổi lại mạng sống của Lý Thiên Mệnh!