Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 503 - Chương 503 - Lần Thứ Hai, Lấy Mạng Đổi Mạng (Tt)

Chương 503 - Lần thứ hai, lấy mạng đổi mạng (tt)
Chương 503 - Lần thứ hai, lấy mạng đổi mạng (tt)

Từ sau khi Vũ Văn Thần Đô chết đi, nhiều người nhìn Vũ Văn Thái Cực cực kỳ bình tĩnh, còn tưởng đâu y không có tình cảm.

Nhưng khi bốn chữ này thốt ra, còn ai dám nói y chưa từng tan nát cõi lòng vì cái chết của nhi tử?

Thoáng chốc rộ lên tiếng người ồn ào.

- Thiếu tông chủ sẽ ra mặt chứ?

Nhiều người nhìn dãy núi bốn phía, nơi này có quá nhiều chỗ ẩn núp, ai biết Lý Thiên Mệnh đang ở đâu?

Có thể chắc chắn rằng mới rồi Lý Thiên Mệnh ở cùng Diệp Thiếu Khanh.

Đám tông lão Thượng Quan Tĩnh Thù nhắm mắt lại, không dám xem:

- Tuyệt đối đừng trở lại . . .

Nhưng . . . có thể không?

- Lần này không có Vũ Văn Thần Đô, hắn phải đối mặt Vũ Văn Thái Cực.

- Nếu hắn dám xuất hiện, có lẽ Diệp Thiếu Khanh sẽ không chết nhưng thiếu tông chủ chết chắc.

- Cục diện phải chết, một người trẻ tuổi không dám bước ra đâu.

- Thì đó, lần này thật sự chỉ có đường chết. Hắn là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi, nếu cho thời gian thì có cơ hội báo thù cho Diệp Thiếu Khanh, có khi cướp lại được Đông Hoàng Kiếm, Đông Hoàng tông.

Đây là cái nhìn của nhiều người.

Dù sao không phải tất cả mọi người đều có dũng khí bước lên con đường chịu chết.

Nhưng Lý Thiên Mệnh mà họ nhắc đến đang nhắm mắt lại.

Khoảnh khắc thiên địa tối sầm, Lý Thiên Mệnh tự hỏi lòng, có cơ hội lấy mạng đổi mạng thì hắn có thể trơ mắt nhìn người thân thiết nhất chết ngay trước mặt mình sao?

Đáp án là không thể.

Bất chấp hậu quả thế nào, dù phải chịu chết.

Mọi người đều cho rằng Lý Thiên Mệnh sống sót đáng giá hơn Diệp Thiếu Khanh, nhưng mạng sống không nên cân đo đong đếm như vậy. Tình cảm nóng cháy càng không thể phân tích bằng lý trí.

Lý Thiên Mệnh không suy tư quá lâu, hắn chỉ biết rằng nếu mình không đi xuống thì Diệp Thiếu Khanh sẽ chết. Nếu hắn đi xuống, có lẽ sẽ có một tia hy vọng thì sao?

Giờ phút này, người ở xung quanh đều ngẩn ngơ nhìn Lý Thiên Mệnh.

Lý Khinh Ngữ kéo hắn lại, nhưng sức kéo không mạnh:

- Ca!

Vì hai người này đều là người quan trọng nhất của nàng.

Còn người của Diệp gia, bao gồm Diệp Thanh, Diệp Vũ Hề, cục diện biến thành như vậy, làm phụ thân, muội muội, tình cảm họ dành cho Diệp Thiếu Khanh tuyệt đối tha thiết hơn Lý Thiên Mệnh, bọn họ làm sao có dũng khí kìm chặt hắn, trơ mắt nhìn nhi tử, ca ca của mình bị giết?

Lý Thiên Mệnh đặt Thiên Linh Chi Luyến vào tay Lý Khinh Ngữ:

- Khinh Ngữ, thay ca đợi Linh Nhi trở về.

Lý Khinh Ngữ cắn môi, lắc đầu liên tục:

- Ca!

Lý Thiên Mệnh nở nụ cười:

- Yên tâm, ca là người bất tử, Vũ Văn Thái Cực không giết được ca!

Nói xong câu đó, Lý Thiên Mệnh dứt khoát xoay người, bất chấp mạng sống lao về phía Vũ Văn Thái Cực.

Bóng dáng quyết tuyệt đó không dừng lại một giây.

Có lẽ mọi người nói hắn là tên ngốc.

Nhưng Lý Thiên Mệnh nghĩ rằng đời này hãy cứ là kẻ ngốc đi.

Ít ra khi ngước đầu lên xem, phương hướng Tùy Duyên phong đã dày đặc mây đỏ, vạn núi ầm vang.

Khi tất cả tầm mắt rơi vào người thiếu niên tóc trắng xông ra chịu chết quyết không quay đầu.

Có ai ngờ đất đai mênh mông dưới chân đã vỡ ra từng vết nứt động trời?!

Trước bao ánh nhìn, thiếu niên tóc trắng áo đen bước ra từ muôn núi, bước chân của hắn chậm nhưng vững chắc, không dừng lại phút nào, đủ thấy dũng khí tiến đến chịu chết của hắn.

Diệp Thiếu Khanh nhìn hắn, trong mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp:

- Thiên Mệnh, ngươi cần gì . . .

Đáp lại Diệp Thiếu Khanh là ánh mắt nóng cháy của Lý Thiên Mệnh.

Vũ Văn Thái Cực buông Đông Hoàng Kiếm xuống chống mặt đất, y cũng như muôn người nhìn Lý Thiên Mệnh từng bước đi tới trước mắt mình:

- Sống bao nhiêu năm, ta chưa từng nghe đồ đệ lấy mạng đổi mạng cho sư tôn. Diệp Thiếu Khanh, ngươi thật may mắn.

Không ai hiểu nổi thiếu niên chưa trưởng thành này lấy đâu ra can đảm.

Hắn đang đối mặt Đông Hoàng tông chủ nổi giận, Lý Thiên Mệnh là người giết nhi tử của Đông Hoàng tông chủ.

Đám tông lão đau khổ nhắm mắt lại:

- Thiếu tông chủ . . .

- Trời ghét anh tài!

- Thật là người gan dạ ngút trời, ta sống lâu năm như vậy cũng phải bội phục. Nhưng cũng vì khí phách đó mà khiến hắn chết chắc.

- Chúng ta đều có trách nhiệm với cái chết của thiếu tông chủ!

Đây là điều làm nhóm tông lão rối rắm nhất.

Lần thứ hai can đảm nhận lời hẹn sống chết, lần này không có chút khả năng còn sống, ai không phục hắn?

Đa số trưởng bối để tay lên ngực tự hỏi, e rằng bản thân không làm được, nên ánh mắt mới rưng rưng.

Bao gồm người của Vân Tiêu Kiếm phái, bao gồm Tư Không Kiếm Sinh.

Cũng bao gồm Quân Niệm Thương mắt đỏ máu.

- Lý Thiên Mệnh, ngươi là một nhân vật, ta bội phục ngươi.

Câu nói này đến từ Vũ Văn Thái Cực ánh mắt lạnh băng như trời xanh.

Lý Thiên Mệnh dừng bước, với thân hình thiếu niên mặt đối mặt cùng Vũ Văn Thái Cực:

- Đừng nói nhảm, ta đã đến, ngươi thả sư tôn ra!

Lý Thiên Mệnh và Diệp Thiếu Khanh ánh mắt giao nhau.

Diệp Thiếu Khanh biết tại sao Lý Thiên Mệnh đến, đơn giản vì muốn câu giờ, nhưng bây giờ là phút giây nguy hiểm nhất.

Vũ Văn Thái Cực âm trầm cười nói:

- Gấp làm gì, sau khi ngươi chết thì ta tự nhiên sẽ thả hắn, có nhiều người Đông Hoàng tông làm chứng cho ngươi.

Vũ Văn Thái Cực cất bước đến gần Lý Thiên Mệnh.

- Kẻ hạ tiện như ngươi còn có danh dự sao? Thả sư tôn của ta ra! Ta dám đến đây thì ngươi còn sợ cái gì?

Giọng của Lý Thiên Mệnh vang dội, vì khiến mỗi người nghe rõ.

Vũ Văn Thái Cực bật cười:

- Tốt thôi.

Đúng là y không cần cẩn trọng, dù sao người y muốn giết đã đến trước mắt.

Nên Vũ Văn Thái Cực rút ra xiềng xích, cho Diệp Thiếu Khanh lấy lại tự do, nhưng vết thương trên người khiến Diệp Thiếu Khanh khó nhúc nhích, chỉ có thể vùng vẫy đứng lên.

Diệp Thiếu Khanh đứng một bên, ánh mắt dâng trào nhìn Vũ Văn Thái Cực và Lý Thiên Mệnh, y chú ý thấy mặt đất dưới chân đã sinh ra vết nứt, đất đai mênh mông rung nhẹ.

Trừ Diệp Thiếu Khanh ra, không ai thấy phương hướng Tùy Duyên phong đã huyết quang ngập trời.

Vũ Văn Thái Cực đột nhiên xuất hiện trước mắt Lý Thiên Mệnh, giơ Đông Hoàng Kiếm lên đặt trên đầu hắn.

Đông Hoàng Kiếm nặng trịch đè vết hằn trên đỉnh đầu Lý Thiên Mệnh, trọng lượng của thanh kiếm làm hai chân hắn run rẩy.

Trong phút chốc, nhiều người hút ngụm khí, không dám nhìn.

Thể Ngũ Kiếp Luân Hồi đến lấy mạng đổi mạng, ai mà không tiếc thương cho kết cuộc của Lý Thiên Mệnh.

Không ai không kính phục khí phách của hắn, nhưng hắn chết chắc rồi.

Ánh mắt Vũ Văn Thái Cực dữ tợn, cười âm hiểm, nụ cười sảng khoái:

- Trước khi chết, sợ hãi sao? Run rẩy sao?

Lý Thiên Mệnh chống đỡ Đông Hoàng Kiếm đè đầu, mắt bùng cháy ngọn lửa nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt mình:

- Nhà ngươi thì có tư cách gì khiến ta run rẩy? Ngươi không biết đếm mình già hơn bao nhiêu tuổi sao? Nếu ta bằng tuổi của ngươi thì ngươi bây giờ không xứng xách giày cho ta! Giết ta là bi ai và sỉ nhục của ngươi, ta có thể chết, nhưng Vũ Văn Thái Cực nhà ngươi không xứng khiến ta sợ!!!

Vũ Văn Thái Cực cười phá lên:

- Ha ha ha! Thật là thú vị, ta nhìn ra Thần Đô thua ở điểm nào, ngươi đúng là một kỳ nhân. Tiếc rằng khi còn tuổi nhỏ đã rơi vào tay ta.

Khi Vũ Văn Thái Cực cười, ánh mắt vẫn hung hăng.

Lý Thiên Mệnh ngẩng cao đầu, bị trọng lượng Đông Hoàng Kiếm đè nặng vẫn đứng thẳng tắp:

- Coi như ngươi may mắn, chứ không thì chờ ba năm sau, ta một bàn tay có thể bóp chết ngươi!

Trên đầu có vết hằn, nhưng kỳ lạ là lưỡi kiếm không cắt rách da của hắn.

Ánh mắt của Lý Thiên Mệnh tràn đầy khinh miệt.

Bình Luận (0)
Comment