Nói thật, khi Vũ Văn Thái Cực lấy được Đông Hoàng Kiếm, quay trở về thì đám tông lão cũng chỉ có thể run cầm cập dưới chân y, nhưng bây giờ một đứa nhóc trong mắt y lại dám rẻ rúng nhìn y.
Còn nói ba năm sau một bàn tay có thể bóp chết y!
Buồn cười biết bao?
Vũ Văn Thái Cực tức giận, lửa cháy hừng hực, mỗi câu nói của Lý Thiên Mệnh chọc giận y muốn phản bác lại.
Nhưng rồi Vũ Văn Thái Cực nhớ đến nhi tử:
- Thánh Thành, Thần Đô! Các ngươi nhìn thấy không? Phụ thân hoàn thành bước đầu của tâm nguyện, làm Đông Hoàng tông chủ! Tiếp theo sẽ lấy máu của kỳ tài nghịch thiên thể Ngũ Kiếp Luân Hồi này hiến tế cho huynh đệ các ngươi! Phụ thân có lỗi với hai đứa, có lỗi với hai đứa nhiều! Chờ phụ thân dẫn dắt tộc Vũ Văn chúng ta chinh phục Đông Hoàng Cảnh, đợi khi phụ thân qua đời, xuống suối vàng sẽ xin lỗi hai đứa sau! Nếu có kiếp sau, nhất định sẽ cho hai huynh đệ nếm trải hết vinh hoa phú quý trên đời!!!
Khi mắt Vũ Văn Thái Cực đỏ máu giơ cao Đông Hoàng Kiếm, mọi người cùng hút ngụm khí lạnh.
- Thiếu tông chủ!!!
Toàn Đông Hoàng tông chứng kiến sự hung ác của Vũ Văn Thái Cực, ngàn vạn người mắt ngấn lệ nhìn Lý Thiên Mệnh vẫn ánh mắt nóng bỏng theo dõi người trước mắt mình.
- Vũ Văn Thái Cực! Là ngươi hại chết nhi tử của mình, đừng đổ lên đầu ta! Nếu không phải ngươi không dạy dỗ Vũ Văn Thánh Thành thì hắn đã không kiêu căng ngang ngược, tự tìm chết! Vũ Văn Thánh Thành không chết thì Vũ Văn Thần Đô càng sẽ không chết! Nuôi mà không dạy là lỗi của phụ mẫu! Tất cả là tội của ngươi, ngươi muốn giết thì hãy tự giết mình, dựa vào cái gì đổ lên đầu của ta?! Hay vì nhà ngươi vốn là tiểu nhân âm hiểm, lúc còn trẻ đã biết tàn hại huynh đệ bằng hữu, không chuyện ác nào không làm! Cái chết của nhi tử của ngươi là báo ứng nhân quả dành cho ngươi!
Lý Thiên Mệnh nói mỗi câu là ngọn lửa đốt người Vũ Văn Thái Cực.
- Ngươi câm mồm!
Vũ Văn Thái Cực chém kiếm xuống.
Đường kiếm cảnh giới Thánh từ trên đầu xẻ xuống đáng sợ cỡ nào?
Ít nhất sẽ tách làm đôi.
Keng!
Khi âm thanh này vang lên, mọi người ngây ngẩn.
Đó không phải âm thanh thịt bị xẻ đôi.
Mọi người mở to hai mắt, rung động nhìn Đông Hoàng Kiếm trong tay Vũ Văn Thái Cực đè đỉnh đầu Lý Thiên Mệnh, lưỡi kiếm sắc bén nhưng không cắt đứt sợi tóc của hắn.
Lý Thiên Mệnh không rụng một cọng lông.
Giây phút đó, Vũ Văn Thái Cực ngẩn ngơ, trân trân nhìn Lý Thiên Mệnh, muốn hỏi tại sao?
Đường kiếm của y có thể giết Diệp Thiếu Khanh nhưng tại sao không thể chém chết Lý Thiên Mệnh?
Bởi vì khi Đông Hoàng Kiếm lại va chạm vào Lý Thiên Mệnh, cộng minh huyết mạch như thể hai người đối thoại, cảm giác liên kết đó nói cho hắn biết.
Trên thế giới này không ai có thể sử dụng Đông Hoàng Kiếm tổn thương hắn một li.
Ngay từ đầu bị dí kiếm vào đầu đã không thể cắt đứt sợi tóc của hắn.
Càng không nói đến Thái Nhất Tháp còn ở trong cơ thể Lý Thiên Mệnh, hai vật thần song sinh này sao có thể để thứ kia giết thân phận ẩn chứa một vật thần?
Sức mạnh của Vũ Văn Thái Cực bị Đông Hoàng Kiếm hấp thu. Địa Chi Thánh cảnh chưa chắc hiểu thấu sự thần diệu của thanh kiếm này.
Nó như vật sống, trong khi huyết mạch cộng minh, nó thậm chí an ủi Lý Thiên Mệnh.
- Ta thành công! Đây là Đông Hoàng Kiếm của ta!!!
Khi Lý Thiên Mệnh đến chịu chết, đây là niềm vui bất ngờ, thu hoạch lớn nhất.
Khoảnh khắc Lý Thiên Mệnh nhìn thấy Đông Hoàng Kiếm, huyết mạch cộng minh mang đến trực giác đó.
Đông Hoàng Kiếm bị Vũ Văn Thái Cực cướp đi, gã điều khiển sử dụng uy lực bề ngoài, nhưng trên đời này không ai biết trong Đông Hoàng Kiếm chứa máu của Lý Thiên Mệnh.
Nên Lý Thiên Mệnh không chết dưới đường kiếm này.
Vũ Văn Thái Cực không dám tin vào mắt mình, y rút kiếm về rồi lại đâm ra, muốn xuyên thủng trái tim của Lý Thiên Mệnh.
Mũi kiếm đẩy Lý Thiên Mệnh bay ra ngoài, lực lượng đường kiếm đẩy hắn bay lên ngàn thước rồi bình yên đáp xuống đất.
Xôn xao!
Muôn người ồn ào, ngẩn ngơ.
- Không lẽ hắn là đầu đồng tay sắt?
- Vũ Văn Thái Cực không chém chết hắn, không đâm thủng người của hắn được!!!
Rung động thổi quét, toàn trường sôi trào.
Càng khiến người nhẹ lòng là lúc Lý Thiên Mệnh bị đâm bay ra, Diệp Thiếu Khanh và Thanh Huyền Bích Hỏa Long xuất hiện bên cạnh hắn.
Dù Diệp Thiếu Khanh toàn thân đẫm máu vẫn cố túm lấy Lý Thiên Mệnh, ném lên Thanh Huyền Bích Hỏa Long.
Vũ Văn Thái Cực vẫn đang tràn đầy khó tin.
Y ngước đầu lên, ánh mắt càng hung thần:
- Thú vị, thật là thú vị! Thật không hổ là hậu duệ nghịch thiên nhất thánh tộc Lý thị trong vạn năm nay! Thiên phú của ngươi dù là tổ tiên đời thứ hai có Kiếp Luân màu đỏ cũng không sánh bằng! Nhưng Đông Hoàng Kiếm không giết chết ngươi được thì ta vẫn có cách bầm thây ngươi ra vạn mảnh!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vũ Văn Thái Cực và Dương Ma Thao Thiết, Âm Ma Thao Thiết lại xông lên, chớp mắt vượt khoảng cách ngàn thước.
- Chết!!!
Vũ Văn Thái Cực không dùng Đông Hoàng Kiếm mà đấm ra một đấm hình thành quyền thế hủy thiên diệt địa trấn áp người Diệp Thiếu Khanh và Lý Thiên Mệnh.
Hiển nhiên Lý Thiên Mệnh, Diệp Thiếu Khanh bị thương nặng đối mặt Vũ Văn Thái Cực không sử dụng Đông Hoàng Kiếm thì vẫn ở lằn ranh sống chết.
Bọn họ chỉ có thể chạy, ít ra Vũ Văn Thái Cực không thể nắm giữ sống chết của Lý Thiên Mệnh trong khoảng cách gần.
Giây phút mọi người lại treo tim.
Bỗng có một nam nhân tóc rối xù lảo đảo như người say lao ra từ núi cao, bước vào chiến trường.
Đôi mắt của y bị màu đỏ nuốt chửng, trông như hai tòa địa ngục đẫm máu.
Vô số mây mù màu đỏ ở trên trời trôi theo bước chân của y kéo lại khu vực này, mây đen cuồn cuộn nhuộm màu đỏ lên muôn núi.
Tay y kẹp cây gai trước ngực xuyên thủng qua trái tim, con Thái Hư Côn Bằng già nua bên cạnh y cũng làm động tác giống y như vậy.
Tiếng rống hừng hực thổi quét trời đất bao la trong không gian tĩnh lặng:
- Vũ Văn Thái Cực!!!
Lâu lắm rồi không nghe âm thanh này.
Vũ Văn Thái Cực giật nảy mình, dừng tay, giương mắt nhìn theo hướng đó, thấy ngay người kia.
Sau đó Vũ Văn Thái Cực nhìn thấy nam nhân đôi mắt như biển máu bỗng rút ra Độc Long Thứ trước mắt bao người.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Giây phút đó, dãy núi khe sâu run rẩy, kết giới Huyết Kiếp trong Tùy Duyên phong cuộn trào, mặt đất nứt rạn rậm rạp.
Giây phút đó, mây máu vô tận trên trời đều hội tụ lên người y, dung hợp vào.
Giây phút đó, nguyên kết giới Huyết Kiếp phát ra tiếng gầm rung trời, vô số ảo ảnh tổ tiên xuất hiện trên kết giới.
Tiếng gầm rống của họ chấn động nguyên Đông Hoàng Cảnh.
- Ai dám diệt thánh tộc Lý thị ta???
Tiếng rống rền vang, một nam nhân cầm chiến đao dữ tợn đỏ máu bước ra từ sương mù đỏ đầy trời, mái tóc rối bị nhuộm đỏ thẫm tung bay.
Trong Đông Hoàng tông có ai không biết người này?
Y là . . . Lý Vô Địch!
Nhưng giờ phút này, y không phải Lý Vô Địch say trong cơn mơ đời, sống đần độn nữa, y tạo thành dãy núi rung rinh, đất đai nứt vỡ, sương mù đỏ ngập trời.
Đôi mắt của y như địa ngục biển máu, máu me dữ tợn. Mái tóc dài màu đỏ như ma, đó là máu nhuộm sợi tóc, ngọn tóc còn nhỏ giọt máu tí tách.
Lý Vô Địch chỉ mặc một chiếc quần dài, thân trên không mảnh vải, có thể thấy rõ sau khi rút ra Độc Long Thứ, vết thương trên trái tim dần khép lại.