Không ai có thể bỏ qua đặc điểm đáng sợ nhất trên người y.
Nó nằm trên cánh tay phải của y.
Sương mù đỏ hội tụ, bốn vòng tròn Kiếp Luân bỗng vặn vẹo biến đổi thành màu đỏ, sắc màu dữ tợn tựa như tử thần, ai nhìn một cái đều sẽ suốt đời khó quên.
Đáng sợ không phải màu đỏ mà là Kiếp Luân biến đổi.
Từ vòng tròn đỏ vặn vẹo thành bốn khuôn mặt thú dữ tợn đỏ thẫm.
Đúng vậy, khác với chữ màu đen của Lý Thiên Mệnh, Kiếp Luân của Lý Vô Địch thành mặt thú màu đỏ, mỗi khuôn mặt khác nhau.
Khuôn mặt thú màu đỏ như vật sống hung tợn nhìn thế giới này.
Bốn Kiếp Luân mặt thú màu đỏ.
Đây là kết thúc rồi sao?
Mọi người rung động, ngẩn ngơ, run rẩy, trên cánh tay phải của Lý Vô Địch từ không tới có, màu đỏ bắt đầu tràn ngập, chớp mắt hình thành Kiếp Luân thứ năm.
Đó là một Kiếp Luân mặt rồng, đầu rồng đỏ máu như đang gầm rống.
Lý Vô Địch độ kiếp mười bốn năm, vượt lên gian khổ giữa lằn ranh sống chết, thức tỉnh thể Ngũ Kiếp Luân Hồi, toàn bộ đều hóa thành mặt thú màu đỏ?
Nên biết, tổ tiên đời thứ hai chỉ có bốn Kiếp Luân màu đỏ, cũng không biến thành mặt thú.
Nghịch thiên hơn nữa là ngay sau đó, trên cánh tay trái của Lý Vô Địch xuất hiện Kiếp Luân thứ sáu, đó là mặt thú kỳ lân, giống như mặt rộng nhưng to bự hơn một chút.
Đến bây giờ tổng cộng có sáu Kiếp Luân mặt thú màu đỏ, như sáu con cự thú thái cổ giết chóc hội tụ trên người Lý Vô Địch, chúng nó ngửa mặt lên trời gầm rống.
Trong đám người Đông Hoàng tông, Hoàng Phủ Phong Vân thụt lùi ba bước, trợn to mắt suýt rớt tròng, hét thất thanh:
- Thể Lục Kiếp Luân Hồi!
Xôn xao!
Nguyên Đông Hoàng tông nghe sáu chữ này, hóa đá nhìn nam nhân màu máu ngập trời.
Trong lòng mỗi người dậy sóng thần.
Người càng mạnh càng biết sáu chữ này đại biểu điều gì.
Trong lịch sử thánh tộc Lý thị chưa từng xuất hiện Kiếp Luân thứ sáu, càng không có Kiếp Luân vừa đổi màu vừa có mặt thú dữ tợn.
Đương nhiên, đó là vì họ chưa thấy Vạn Cổ Thập Phương Thiên Mệnh Kiếp của Lý Thiên Mệnh.
- Lý Vô Địch, không thể nào! Chẳng phải hắn đã phế mười bốn năm rồi sao?
- Không thể nào! Không thể được!
Đợt rung động này không khác gì động đất.
Từng tông lão há hốc mồm, con ngươi trải rộng tơ máu, ngốc như gà gỗ.
Đặc biệt là Thượng Quan Tĩnh Thù, bà ngã ngồi dưới đất, run bần bật, không phải vì sợ mà là rung động.
Vượt qua số sáu tức là hơn hẳn tổ tiên đời đầu.
Tổ tiên đời đầu quá huy hoàng, nên con số sáu vượt sức tưởng tượng.
Đáng sợ hơn là Lý Vô Địch không phải người trẻ tuổi, y bày ra sự cường đại chỉ riêng hơi thở đủ làm những người xem sợ khiếp vía.
Thiên tài thiên phú ngút trời không đáng sợ, nếu là cường giả có thiên phú nghịch thiên thì sao?
Trái tim của mỗi người như bị bóp nghẹt.
Bao gồm đám người Vũ Văn Phụng Thiên, Tô Vân Chỉ.
Vũ Văn Phụng Thiên điên cuồng rít gào:
- Tuyệt đối là thủ thuật che mắt, Lý Vô Địch hoàn toàn là kẻ tàn phế!
Lão muốn nhận sự đồng tình từ người bên cạnh, nhưng mọi người, bao gồm Tô Vân Chỉ đều nhìn lão trân trân.
Khoảnh khắc rút ra Độc Long Thứ, còn ai dám nói Lý Vô Địch khí thế ngập trời là tàn phế?
- Đó là hơi thở của Thiên Chi Thánh cảnh! Còn nữa, binh khí trong tay hắn là Xích Huyết Hoang Đao của tổ tiên đời thứ hai Lý Ngân Hà, thánh thú binh có hơn bốn mươi sợi thánh thiên văn!
Khi Tô Vân Chỉ thốt ra câu này thì rơi lệ, không phải khóc mà do cảnh tượng trước mắt làm lão sợ teo tim.
Là Địa Chi Thánh cảnh, bọn họ biết rõ sự cường đại của Thiên Chi Thánh cảnh, vì nguyên Đông Hoàng Cảnh chỉ có một Thiên Chi Thánh cảnh.
Đó là Thánh Hoàng.
Nghe câu nói đó, cộng thêm hình ảnh đã thấy, Vũ Văn Phụng Thiên ngã ngồi dưới đất. Lão nhớ lại mười mấy năm trước khi mình giao Độc Long Thứ cho Vũ Văn Thái Cực.
Ngày đó.
Khi người trẻ tuổi kia của thánh tộc Lý thị trở về từ chiến trường Trầm Uyên, ngây ra như phỗng, rơi lệ nức nở, mặt tràn đầy tuyệt vọng và đau khổ, Vũ Văn Phụng Thiên nở nụ cười.
Khi đó lão nói:
- Một tộc nhất định phải chết mà mơ mộng lại gây sóng gió? Trẻ tuổi không biết chữ chết viết như thế nào.
Bây giờ, người tóc đỏ bay rối trông như ma quỷ, y còn là người trẻ tuổi năm xưa khóc rống co ro dưới đất nữa không?
Biển máu cuồn cuộn trong mắt y, đạp một bước đã đến trước mặt Vũ Văn Thái Cực.
Vũ Văn Thái Cực không còn quan tâm Lý Thiên Mệnh nữa, y như cây cột đứng yên tại chỗ, Đông Hoàng Kiếm cắm dưới đất, nhìn đối thủ trân trối.
Vũ Văn Thái Cực cười lớn, nhưng lệ rơi:
- Mười bốn năm, ta chưa bao giờ ngờ cuộc đời mình sẽ có ngày như vậy!
Không phải y sợ, mà là cảm khái.
Giọng của Lý Vô Địch khàn khàn, đôi mắt chứa biển máu vô tận thiêu đốt người Vũ Văn Thái Cực:
- Nhưng mười bốn năm qua, ta luôn chờ ngày này. Vũ Văn Thái Cực, kết thúc!
Sau lưng Lý Vô Địch, thú bản mệnh của y cũng lột xác nghịch thiên.
Từ lúc ở đất tổ, tổ tiên để lại nguồn tiến hóa khiến nó lặng lẽ biến đổi, nhưng vẫn dùng Độc Long Thứ áp chế, nó như con thú già.
Bây giờ là ngày Lý Vô Địch phá kiếp, cũng là ngày phá kiếp của nó.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thịt của nó điên cuồng mọc thêm, biến to, bộ lông khô héo tỏa sáng sức sống, mở rộng gấp mười lần, từng sợi đổi màu đỏ máu.
Một con Côn Bằng màu đỏ bay lên trời, giương cánh che kín trời.
Tiếng rống rung trời lại vang vọng:
- Thánh Thú lục giai, Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng!!!
Có ai ngờ Thái Hư Côn Bằng của Lý Vô Địch đã tiến hóa đến loại trình độ này?
Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng to hơn Âm Ma Thao Thiết và Dương Ma Thao Thiết cộng lại, màu đỏ ngập trời kia tựa như biển máu, nanh vuốt sắc bén như đao kiếm bén ngót, ngang ngửa thánh thú binh.
Lý Vô Địch và Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng đứng chung với nhau, lạnh lùng nhìn đối thủ.
Vũ Văn Thái Cực cầm Đông Hoàng Kiếm lên, cùng hai con thú bản mệnh, cười gằn:
- Ngươi vẫn giống như ngày xưa, thích phô trương thanh thế, định dùng khí thế gây tê bản thân sao?
Vũ Văn Thái Cực cười dữ tợn, vặn vẹo, không phải cố ý mà là tâm tình đã loạn.
Vũ Văn Thái Cực cho rằng Lý Vô Địch sẽ nói nhảm vài câu với mình, nhưng Lý Vô Địch ở trong mắt y tựa như huyết ma, tử thần.
Đôi mắt Lý Vô Địch dâng trào biển máu, lõa nửa người trên cầm Xích Huyết Hoang Đao, Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng ở sau lưng giương cánh máu to lớn che mặt trời trong mắt Vũ Văn Thái Cực.
Trong phút chốc thiên địa tối tăm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lý Vô Địch và Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng cùng xông lên.
Lý Vô Địch va chạm với Vũ Văn Thái Cực vận dụng Đông Hoàng Kiếm.
Giây phút đó, huyết khí đầy trời nuốt chửng hai khí trắng đen của Vũ Văn Thái Cực.
- Chết!!!
Vũ Văn Thái Cực dùng Đông Hoàng Kiếm thi triển đường kiếm chung cực trong Thái Thượng Trảm Thần Quyết: Thượng Thương Trảm Thần.
Một kiếm chém, kiếm khí vô tận đâm lên tầng mây, rậm rạp, hai khí trắng đen hỗn tạp xuyên thủng tầng trời, trên bầu trời xuất hiện đường kiếm vô tận vô cùng chói lòa.
Âm Ma Thao Thiết và Dương Ma Thao Thiết chạy từ hai bên cánh, thần thông tàn phá, âm dương giao hòa, lửa nóng rực và lạnh buốt giá va chạm phát sinh vụ nổ rung trời.
Vũ Văn Thái Cực dốc hết sức thi triển thì mạnh đến đáng sợ.
Đối mặt tất cả điều đó, mặt Lý Vô Địch lạnh băng, thoáng chốc giáng lâm, sương mù đỏ vô tận vòng quanh người, một đao chém ra.
- Đây là tuyệt học Huyết Ngục Đao Kinh của tổ tiên thứ hai!
Nhiều người nhận ra ngay đây gần như là chiến quyết đáng sợ nhất của thánh tộc Lý thị, nhưng đã sớm thất truyền.
Bây giờ Lý Vô Địch sử dụng nó, một đao Vạn Đạo Huyết Kiếp, dữ tợn bá đạo, hung tàn khủng bố.
Đao chém ra, thế như chẻ tre, Vạn Đạo Huyết Kiếp tựa như tai kiếp từ trời, vô số đao cương huyết khí thổi quét.
Cùng lúc đó, Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng lại đập cánh, vô số lông chim đỏ như huyết kiếm rơi đầy trời, thần thông này khá giống Phần Thiên Vũ Linh của Huỳnh Hỏa.
Ầm ầm ầm ầm ầm!