Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 506 - Chương 506 - Trời Không Chết, Ta Càng Bất Diệt

Chương 506 - Trời không chết, ta càng bất diệt
Chương 506 - Trời không chết, ta càng bất diệt

Cái gì gọi là trấn áp?

Vũ Văn Thái Cực không người địch nổi đụng phải Lý Vô Địch bây giờ chỉ có nước bị đè đầu.

Trong biển máu ngập trời xen lẫn vạn huyết kiếp và thần thông của Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng bùng nổ chém xuống, đường đao khiến Vũ Văn Thái Cực tan vỡ.

Phập phập phập!

Âm Ma Thao Thiết và Dương Ma Thao Thiết bị đao cương và trường kiếm lông chim đỏ xuyên thủng lỗ chỗ, tuy không chết nhưng trông cực kỳ thê thảm.

Trong phút chốc dưới chân hai con thú bản mệnh máu chảy thành sông.

Nhưng Vũ Văn Thái Cực tan tác thảm hơn nữa.

Khoảnh khắc đao kiếm giao phong, bị đánh bay ra ngoài là Đông Hoàng Kiếm.

Đông Hoàng Kiếm rơi xuống dưới chân Lý Thiên Mệnh, kiếm rung vù vù, trên kiếm còn dính máu từ bàn tay Vũ Văn Thái Cực.

Xoẹt phập!

Một đao chém bay tay trái của Vũ Văn Thái Cực rớt xuống trước mắt Vũ Văn Phụng Thiên.

Sắc mặt Vũ Văn Thái Cực trắng bệch đau đớn hét lên, đầu đầy mồ hôi:

- A!!!!

Quỷ cuồng tóc đỏ trước mắt hạ gục Vũ Văn Thái Cực, đây là sự thực không thể chối cãi.

Khóe mắt Vũ Văn Thái Cực muốn nứt ra, nghiến răng rít gào:

- Lý Vô Địch!!!

Cho dù đến giờ phút này thì Vũ Văn Thái Cực vẫn cảm giác đang mơ một giấc mơ báo ứng, cho đến nay y vẫn không hiểu nổi một người phế mười bốn năm tại sao đáng sợ như vậy.

- Kẻ thua cuộc, ngươi sớm chết từ lâu, cần gì oan hồn mãi không tan biến?

Giây phút đó, bóng ma chết chóc từ lòng bàn chân chạy nhanh lên đỉnh đầu.

Vì Lý Vô Địch đã đứng trước mặt Vũ Văn Thái Cực, đôi mắt đỏ ngầu, Xích Huyết Hoang Đao trong tay đã đè xuống đỉnh đầu của y.

Xích Huyết Hoang Đao sắc bén cắt vỡ da đầu, đè lên sọ não của Vũ Văn Thái Cực, máu chảy rào rào, chảy xuống mắt, tai, miệng của gã, khiến gã tổng càng dữ tợn hơn.

Mãi đến lúc này còn ai không nhìn ra Vũ Văn Thái Cực đã đánh thua?

Còn là thua thảm.

Vũ Văn Thái Cực tóc rối xù, toàn thân đẫm máu, cánh tay trái đứt lìa đứng trước mặt Lý Vô Địch, trông như một tên hề.

- A!!!

Lý Vô Địch xoay lưỡi đao, từ dưới hất lên trên, huyết quang vụt qua, cánh tay trái của Vũ Văn Thái Cực cũng bay ra ngoài.

Giờ phút này, Vũ Văn Thái Cực cụt hết hai tay, đâu còn khả năng cầm lên Đông Hoàng Kiếm nữa.

Vũ Văn Thái Cực cắn rách môi nhìn Lý Vô Địch chằm chằm, có lẽ y muốn nghe Lý Vô Địch nói câu gì với mình:

- Lý Vô Địch!!!

Giọng của Lý Vô Địch lạnh lùng như băng giá:

- Nhìn kỹ.

Tiếp theo, Vũ Văn Thái Cực nhìn thấy Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng từ trên trời giáng xuống, nhào lên người Âm Ma Thao Thiết.

Âm Ma Thao Thiết toàn thân đẫm máu, cực kỳ thê thảm.

Móng vuốt bén của Côn Bằng màu đỏ xé rách thân thể Âm Ma Thao Thiết, mỏ chim mổ, gắp ra trái tim đang đập, sau đó há mỏ nuốt cái ực.

Vũ Văn Thái Cực một lần nữa trợn trừng muốn rách khóe mắt.

- Thấy sướng không? Mới chỉ bắt đầu.

Giọng của Lý Vô Địch hơi run, không phải sợ hãi mà là hưng phấn, vui sướng vì báo thù, tất cả cảm xúc bùng nổ vào khoảnh khắc này.

Lại vang lên chim hót sắc nhọn.

Khi Âm Ma Thao Thiết ngã xuống, Dương Ma Thao Thiết vừa lúc xông lên.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng giương cánh đỏ che trời đập Dương Ma Thao Thiết té xuống đất, xé người nó ra, mổ ra trái tim, há mỏ nuốt xuống.

Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng ngửa đầu thét dài.

Âm thanh của Thánh Thú lục giai sắc nhọn, kịch liệt, đâm xuyên thiên địa.

Bùm!

Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng vỗ cánh bay lên, hướng tới Đông Hoàng tông, mọi người sợ hãi mặt trắng bệch, vội vàng thụt lùi.

Đôi mắt đỏ ngầu của Lý Vô Địch lướt qua Vũ Văn Thái Cực, nhìn thẳng lão nhân run cầm cập:

- Vũ Văn Phụng Thiên!!!

Không chỉ mình Vũ Văn Phụng Thiên run, nhóm người Hoàng Phủ Phong Vân cũng ngồi bệch dưới đất, bàng hoàng.

Dù lúc này Lý Vô Địch không nhằm vào họ thì cũng hù bọn họ sợ teo tim, y trở thành nhân vật đáng sợ nhất trong lịch sử thánh tộc Lý thị.

Lục Kiếp Luân Hồi, sáu Kiếp Luân mặt thú màu đỏ.

Bọn họ không biết điều này có ý nghĩa như thế nào.

Vũ Văn Phụng Thiên rống to với tông lão ở bên cạnh:

- Giết đi!

Nhưng khi Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng lao đến, chỉ còn vài tông lão Tô Vân Chỉ đứng đó, những người khác chạy mất hút.

Ba vị tông lão Tô gia sắc mặt trắng bệch.

- Cùng nhau lên!

Ba người cộng thêm Tần Vu Liệt, Trần Nam Thiên, Công Tôn Thắng Kỷ, Vũ Văn Phụng Thiên, bảy người liên hợp liều mạng một phen trong cơn kinh hoàng tuyệt vọng.

- Giết!!!

Mọi người nhìn chỉ có một con thú bản mệnh đã đánh bảy người tan tác, máu chảy thành sông.

Phập phập phập!

Hám Thiên Thao Thiết, Vạn Nhãn Đằng Xà gì đó bị xé rách, Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng há mỏ nuốt luôn.

Nơi Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng bay qua, thú bản mệnh đều chết thảm.

Tông lão Trần Nam Thiên điều khiển một con Ngân Hà Tuấn Mã xung phong lên, chiến quyết chưa kịp thi triển đã bị Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng một cánh vỗ thành thịt nát.

Tần Vu Liệt, Công Tôn Thắng Kỷ bị cuồng phong đỏ xé nát bấy, đầu bay ra ngoài.

Ba vị tông lão Tô gia chống chọi lâu hơn một chút, bọn họ kinh hoàng lật đật chạy trốn.

Nhưng Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng bay lên, mặc kệ ngươi chạy tới chỗ nào, thần thông đến đâu là lông chim đỏ hình thành cơn lốc thổi quét, nuốt hết.

Phập!

Ba người bị xuyên thủng, thân thể nho nhỏ thủng lỗ chỗ như tổ ong.

Cảnh tượng này khiến người Đông Hoàng tông nhìn mà khí huyết sôi sục, ngẩn ngơ nhìn Lý Vô Địch.

Người nào đều biết y là ai.

Nhưng không ai biết y thật ra là người thế nào.

Bọn họ chỉ thấy Vũ Văn Phụng Thiên sắc mặt trắng như tờ giấy mềm nhũn ngã xuống trước mắt Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng, khi lão ngước đầu lên, con Côn Bằng đỏ máu khổng lồ từ trên cao nghiêng đầu lạnh lùng nhìn lão.

- Vũ Văn Phụng Thiên!

Nó nói tiếng người, như thần chết nhìn lão già run cầm cập không nói ra lời.

- Tha cho ta . . . tha cho ta . . . ta sai rồi . . .

Giọng Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng khàn khàn nói:

- Ta tha cho ngươi rồi ai tha cho ta mười bốn năm qua sống không bằng chết?!

Hai tay Vũ Văn Phụng Thiên ôm cổ họng, trợn to mắt, lão phải gồng sức mới thốt ra thành lời được:

- Ta sai rồi!

- Ngươi không sai!

Trong khoảnh khắc, một cây Độc Long Thứ bay tới đâm vào ngực Vũ Văn Phụng Thiên, xuyên thủng đầu bên kia.

- A!!!

Vũ Văn Phụng Thiên ngã xuống đất, vừa lăn lộn vừa hét rầm lên.

Tiếng hét chói tai thê thảm khiến Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng nhớ lại ngày ấy, đôi mắt nó rực cháy lửa đỏ.

Giờ phút này, Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng từ con chim bằng màu đỏ bỗng hóa thành con côn đỏ khổng lồ.

Nó bơi trong mây đỏ, phun ra từng dòng lũ nhốt Vũ Văn Phụng Thiên ở trong đó.

Cơn lũ màu đỏ ngưng kết thành hình tròn, hình dáng cố định, nhưng vẫn nghe được Vũ Văn Phụng Thiên ở bên trong hét thảm.

Vèo!

Côn đỏ khổng lồ nuốt quả cầu bao bọc Vũ Văn Phụng Thiên vào bụng, nó gầm rống hướng Đông Hoàng tông:

- Vũ Văn Phụng Thiên bị Khấp Huyết Cầu của ta bao bọc, lão sẽ phải chịu hai nỗi khổ Khấp Huyết Hàn Khí và Độc Long Thứ cùng lúc, sống mười bốn năm trong bụng của ta! Ta muốn cho lão chịu đau khổ gấp mười bốn lần trong suốt mười bốn năm này, nợ máu trả bằng máu!!!

Thánh Thú lục giai có sáu mươi lăm đốm sáng rống ra tạo thành động đất lần thứ hai cho Đông Hoàng quần sơn.

Không chỉ mặt đất rung rinh, trong lòng mỗi người đều oanh động.

Bình Luận (0)
Comment