Đến đây thì vây cánh của Vũ Văn Thái Cực đều chết hết.
Không ai được kết cuộc tốt.
Đặc biệt là Vũ Văn Phụng Thiên, lão bị Khấp Huyết Cầu bao bọc, bị Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng nuốt vào, nó nói cho lão sống mười bốn năm thì lão tuyệt đối sẽ không chết.
Chẳng những không chết mà còn phải chịu đau đớn gấp mười lần.
Tàn nhẫn sao?
Nhưng cái này gọi là tự làm tự chịu, là nợ máu trả bằng máu.
Mọi người đều biết còn chưa xong, vì Vũ Văn Thái Cực vẫn chưa bị báo ứng gì.
Ai chẳng biết mười bốn năm trước y thiết kế tàn hại huynh đệ, khiến Lý Vô Địch chịu khổ mười bốn năm, vào đường chết rồi sống, còn ép chết thê tử của Lý Vô Địch.
Tiếng quát của Lý Vô Địch như tử hồn âm trầm lạnh lẽo:
- Vũ Văn Thái Cực!!!
Lý Vô Địch buông Xích Huyết Hoang Đao xuống, tay cầm một thứ: Độc Long Thứ, trên cây gai ướt đẫm máu của y.
Vũ Văn Thái Cực như hóa điên, mặt đầy máu, điên cuồng cười to:
- Ha ha ha!
Mãi đến khi Lý Vô Địch bóp cổ Vũ Văn Thái Cực, khiến y run rẩy trong tay mình.
- Nếm thử mùi vị này xem!
Lý Vô Địch cầm Độc Long Thứ chậm rãi đâm vào người Vũ Văn Thái Cực.
Đến lúc này rồi mà Vũ Văn Thái Cực vẫn vùng vẫy, vẫn cười:
- Huynh đệ, hình ảnh này khiến ta nhớ lại mười bốn năm trước, ngày ta ban Độc Long Thứ cho ngươi!
Lý Vô Địch đẩy mạnh, cây gai xuyên thủng ra mặt sau:
- Ta cũng nhớ đến!
Vũ Văn Thái Cực ngửa đầu nhìn trời, đôi chân đá đạp:
- A!!!
Trông bộ dạng thảm như thế, ai còn nhớ vừa rồi Vũ Văn Thái Cực đại sát tứ phương, uy phong biết bao.
Hai dòng huyết lệ chảy ra từ hốc mắt.
Một ngọn lửa màu tím rực cháy trong bàn tay của Lý Vô Địch.
- Thứ này gọi là Phệ Huyết Hỏa, chơi vui hơn Minh Yểm Hoa Độc của ngươi, hãy nhấm nháp nó ba mươi năm đi.
Lý Vô Địch bóp miệng Vũ Văn Thái Cực, nhét Phệ Huyết Hỏa vào, ngay sau đó cả người y bốc lửa, nhưng không chết được.
- Phệ Huyết Hỏa cộng thêm Khấp Huyết Hàn Khí, nước lửa khó hòa, thêm vào Độc Long Thứ. Ngươi khiến ta mười bốn năm mất hết mặt mũi, ngươi làm ta đau đớn mất người yêu, tiếc nuối cả đời! Hôm nay ta tặng ngươi ba mươi năm, muốn sống không được, muốn chết không xong!!!
Độc Long Thứ cộng thêm Phệ Huyết Hỏa, Vũ Văn Thái Cực chỉ có thể rên đau, co giật liên tục, hoàn toàn thành kẻ tàn phế.
- Mộc Hà . . .
Vũ Văn Thái Cực rên la, nhìn Lý Vô Địch chằm chằm, y bỗng cười phá lên:
- Ba mươi năm sau, chờ ta chết rồi là có thể xuống địa ngục suối vàng gặp lại nàng, ha ha ha ha ha ha!
Vũ Văn Thái Cực điên thật rồi, chứ không thì đã chẳng thốt ra lời ngớ ngẩn như vậy.
Mắt Lý Vô Địch đỏ máu như nhỏ giọt xuống người Vũ Văn Thái Cực:
- Tốt lắm, vậy ta sẽ từ bi cho ngươi sống trăm năm!
Vũ Văn Thái Cực chỉ có thể co giật, kêu đau, luôn chịu đựng đau đớn từ Phệ Huyết Hỏa và Độc Long Thứ.
Hơn nữa Lý Vô Địch đã đổi ý, sẽ trả thù Vũ Văn Thái Cực một trăm năm.
Không ai muốn làm thánh mẫu, nếu muốn làm thì hãy nếm thử sống không bằng chết mười bốn năm.
Mãi đến lúc này Vũ Văn Thái Cực mới thấy sợ, trong đau đớn, y trân trân nhìn Lý Vô Địch.
Vũ Văn Thái Cực hoang mang mà đau đớn hỏi:
- Có thể nói cho ta biết tại sao ta thua thảm như vậy không?
Lý Vô Địch chỉ vào Kiếp Luân sáu mặt thú:
- Nhìn thấy không? Bởi vì ta là tộc Mệnh Kiếp bất tử bất diệt, nghịch thiên sửa mệnh! Bởi vì ta yêu nàng như mạng sống của mình, đời này không bắt ngươi trả giá gấp trăm lần thì lão tử không dám chết!!!
Nhớ lại người xưa, Lý Vô Địch chảy xuống huyết lệ:
- Ngày xưa ta không có thực lực bảo vệ người mình yêu, ngày nay ta chín chết một sống chịu đựng hành hạ không phải con người chịu được trong mười bốn năm, nên ta mới quay về đây được, khiến phụ tử Vũ Văn các ngươi nợ máu trả bằng máu!!! Ta đã thề với nàng, cả đời này phải làm người khiến không ai đánh lại! Chỉ có như vậy mới bảo vệ người thân yêu của ta trước kẻ tội nghiệt ngập trời như các ngươi, đồ sạch đám chó các ngươi! Từ đây về sau, trời xanh không chết, ta càng bất diệt!
Ngày hôm nay chỉ là bắt đầu.
Tổ tiên đời đầu độ kiếp năm mươi năm, phá tan Cổ Chi Thánh cảnh, trước không có ai, sau không có người.
Lý Vô Địch sống chết mười bốn năm, mỗi năm chịu đau đớn hơn người khác gấp trăm lần, con người cường giả của y chỉ mới bắt đầu.
Vũ Văn Thái Cực thì đã kết thúc.
Nghe xong mọi thứ, trên mặt Vũ Văn Thái Cực tràn đầy tuyệt vọng.
Trong khi Vũ Văn Thái Cực tuyệt vọng nhất, Khấp Huyết Cầu của Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng bao lấy y, Khấp Huyết Hàn Khí vào người, hội tụ Phệ Huyết Hỏa, Độc Long Thứ.
Ba thứ hành hạ kéo dài trăm năm.
Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng cho Vũ Văn Thái Cực muốn chết cũng khó, phải sống trăm năm.
- A!!!
Khi Khấp Huyết Hàn Khí nhập vào người, Vũ Văn Thái Cực hét thảm.
Tất cả người Đông Hoàng tông, Vân Tiêu Kiếm phái da đầu tê dại, thấy tận mắt Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng há mỏ nuốt Vũ Văn Thái Cực vào.
Khi Vũ Văn Thái Cực biến mất khỏi thiên địa này, trời đất bao la chỉ còn lại:
Một quỷ cuồng tóc đỏ.
Một thanh Xích Huyết Hoang Đao.
Một con Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng.
Và y ngửa đầu nhìn trời, thét dài:
- Đông Hoàng Cảnh, lão tử, Lý Vô Địch đã trở lại!!!
Đông Hoàng quần sơn mới rồi còn náo nhiệt, sôi sục bỗng chìm trong yên tĩnh như chết.
Xác của đám người Tô Vân Chỉ, Trần Nam Thiên còn đang nhỏ máu, nhìn thấy ghê người.
Mấy vạn người nhìn trân trân vào nam nhân tóc đỏ, cổ bọn họ cứng ngắc, qua một lúc lâu không thể cục cựa.
- Vũ Văn Thái Cực mới làm tông chủ chưa tới một canh giờ đã tiêu tùng.
Mãi đến giờ phút này, nhiều người mới phản ứng lại.
Cách cục của Đông Hoàng tông lại thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Nhưng sự thay đổi này hài hòa chưa từng có, tông chủ mạnh nhất, thiếu tông chủ thiên phú đáng sợ nhất, hai người là phụ tử, không còn là đối địch.
- Vũ Văn Thái Cực vốn ỷ vào hung ác chinh phục Đông Hoàng tông.
- Cho đến nay đầy rẫy người không phục hắn.
- Lý Vô Địch là thánh tộc Lý thị thuần khiết, vốn là Đông Hoàng tông chủ!
Tất cả điều này có ý nghĩa thế nào? Nhiều người trong lòng vẫn dậy sóng thần.
Trong không gian tĩnh lặng, Diệp Thiếu Khanh kéo thân thể đầy vết thương đi tới trước mắt Lý Vô Địch.
Đôi mắt Diệp Thiếu Khanh nóng cháy, cực kỳ kích động nhìn người tóc đỏ, hốc mắt đỏ hoe:
- Hình ảnh ra sân ngầu đấy, khai thật đi, đã tự luyện tập bao nhiêu lần?
Diệp Thiếu Khanh đấm mạnh vào ngực Lý Vô Địch, nhưng động vết thương làm y đau nhe răng trợn mắt.
Lý Vô Địch bĩu môi, thu về Xích Huyết Hoang Đao:
- Đừng bôi đen ta, ta mà là người xấu xa vậy sao?
Lý Vô Địch sảng khoái, đã giải thoát, toàn thân nhẹ nhàng.
Lý Vô Địch nhìn Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh cũng vành mắt đỏ hoe, mới rồi sống chết trong đường tơ kẽ tóc, may mắn Đông Hoàng Kiếm cứu hắn.
Keng!
Lý Vô Địch phất tay, Đông Hoàng Kiếm nặng nề rơi vào tay y.
Lý Vô Địch sẽ cầm Đông Hoàng Kiếm, dùng nó đối mặt cuộc chiến tông môn tiếp theo?
Nhiều người xoe tròn mắt nhìn hai phụ tử.
Trước bao ánh nhìn, Lý Vô Địch xoay Đông Hoàng Kiếm, chĩa chuôi kiếm vào ngực Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Thế là sao?
Bình thường thì để Lý Vô Địch cầm Đông Hoàng Kiếm sẽ tăng sức chiến đấu lên nhiều hơn.
Lý Vô Địch cười gian, nháy mắt với Lý Thiên Mệnh:
- Không sao cả, ta không thích dùng kiếm.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nếu ta sử dụng Đông Hoàng Kiếm e rằng sẽ bị người dễ dàng cướp đi.
Dù sao thiên tài không phải cường giả, trong Đông Hoàng Cảnh có rất nhiều người có thể đánh bại hắn.
- Nhi tử Thiên Mệnh của ta!
Lý Vô Địch dí Đông Hoàng Kiếm vào ngực Lý Thiên Mệnh, đôi mắt đỏ nhìn quét bốn phía, lớn tiếng nói:
- Ngươi cứ thoải mái sử dụng Đông Hoàng Kiếm, chỉ cần Lý Vô Địch này còn sống, ai dám cướp Đông Hoàng Kiếm của ngươi là ta sẽ chém kẻ đó!
Câu nói bá đạo, phóng khoáng này là nói cho mọi người nghe.
Xôn xao!
Tiếng ồn rộ lên, mọi người đều hâm mộ nhìn Lý Thiên Mệnh.
Trong lịch sử của Đông Hoàng Cảnh, Đông Hoàng Kiếm do người mạnh nhất nắm giữ, chưa từng có người trẻ tuổi nào có tư cách sử dụng nó.
Mọi người đều sợ Đông Hoàng Kiếm bị cướp đi.
Nhưng có câu nói của Lý Vô Địch, có y che chở thì ai dám cướp kiếm?