Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 508 - Chương 508 - Chủ Của Đông Hoàng Kiếm

Chương 508 - Chủ của Đông Hoàng Kiếm
Chương 508 - Chủ của Đông Hoàng Kiếm

Mắt Lý Vô Địch sáng ngời nhìn Lý Thiên Mệnh:

- Đông Hoàng Kiếm vốn là chiến lợi phẩm ngươi lấy được trong cuộc chiến Cảnh Vực, nó vốn thuộc về ngươi! Đông Hoàng Kiếm vô cùng ảo diệu, có thiên văn bí ẩn nhất, ngươi thậm chí có thể dùng nó tham ngộ cảnh giới Thiên Ý. Cầm lấy, sử dụng cho tốt, đừng bôi nhọ uy danh của Đông Hoàng Kiếm!

Lý Thiên Mệnh cười lớn nói:

- Rút lại câu nói cuối đi, bởi vì điều đó sẽ không xảy ra!

Nói thật thì tâm tình lúc này của hắn lâng lâng.

Ngày cướp được Đông Hoàng Kiếm, hắn giao cho Diệp Thiếu Khanh ngay vì sợ bị Vũ Văn Thái Cực cướp lấy.

Bây giờ đâu còn Vũ Văn Thái Cực nữa?

Chẳng những không có Vũ Văn Thái Cực, còn có một người nghịch thiên, người thật sự mạnh nhất Đông Hoàng tông, Lý Vô Địch.

Muôn người hò reo, hâm mộ, hai tay Lý Thiên Mệnh cầm lấy Đông Hoàng Kiếm.

Oong oong!

Giây phút đó, Đông Hoàng Kiếm rung lên vì quay về tay Lý Thiên Mệnh.

Giây phút Lý Thiên Mệnh giơ cao thanh kiếm, tiếng vỗ tay vang dội như sấm nổ.

Mọi người sớm bội phục và yêu thích tính tình của Lý Thiên Mệnh, bây giờ cộng thêm Lý Vô Địch khá tốt, tổ hợp phụ tử cộng với Diệp Thiếu Khanh, kỳ tài nghịch thiên thánh tộc Lý thị mang đến hy vọng ít nhất mạnh hơn Vũ Văn Thái Cực gấp một vạn lần.

Thử hỏi, kết cục như vậy xuất hiện, sao toàn thể Đông Hoàng tông có thể không nước mắt lưng tròng, hò reo rung trời?

Giờ phút này, Lý Vô Địch quét mắt nhìn tất cả người Đông Hoàng tông, giọng nói cao vút vang vọng toàn trường:

- Hỡi các vị đồng bào Đông Hoàng tông, Lý Vô Địch này đầu tiên đại biểu trăm đời tổ tiên thánh tộc Lý thị xin lỗi các vị! Bởi vì tộc chúng ta xuống dốc dẫn đến Đông Hoàng tông mất quyền uy chấp chưởng cảnh vực, càng khiến tông môn rơi xuống đáy vực.

- Ngàn năm qua, đệ tử Đông Hoàng tông trượt dốc, chịu đủ nhục nhã, tất cả đều vì tộc chúng ta không gánh vác trách nhiệm tông chủ được. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, từ Lý Vô Địch này khởi đầu, do con cái Lý Thiên Mệnh, Lý Khinh Ngữ của ta kế thừa.

- Tại chỗ này, ta xin thề với các vị, từ nay về sau ta sẽ dẫn dắt Đông Hoàng tông ngóc đầu trở lại! Mãi đến ngày chúng ta lại quân lâm thiên hạ! Ta khác với Vũ Văn Thái Cực, hắn chỉ có thể ỷ vào âm mưu, hung ác chấn nhiếp tông môn, giết chóc vô tình! Còn ta thì dựa vào thực lực thật sự, thật lòng bảo vệ tông môn, phục hưng tộc chúng ta!!!

Từ đoạn thoại này có thể nghe ra điểm khác nhau giữa Lý Vô Địch và Vũ Văn Thái Cực.

Vũ Văn Thái Cực dựa vào lập uy, sát phạt, xóa sạch người phản đối mình.

Lý Vô Địch thì có thực lực siêu đẳng, có nội tình thánh tộc Lý thị, tộc bọn họ có tổ huấn nghiêm khắc, uy nghiêm nặng nề, thưởng phạt rõ ràng.

Hoàng Phủ Phong Vân dẫn đầu la lên:

- Đây mới là tông chủ thật sự!

Lý Thiên Mệnh bật cười, đám quỷ già này rất biết thời thế, lập tức tâng bốc Lý Vô Địch.

Nhưng Lý Thiên Mệnh cũng cảm thấy Lý Vô Địch thật sự rất oách.

Người đáng sợ nhất trên thế giới này là người nhịn nhục được.

Lý Vô Địch nhẫn nhịn mười bốn năm, dùng sức mạnh tinh thần kiên cường dẻo dai tu luyện sống chết, loại người này có tâm cảnh khủng bố hơn ai hết.

- Đông Hoàng tông chủ!!!

Tình hình hiện giờ không cần phải nói nhiều, Lý Vô Địch nhận được hò reo càng nóng cháy hơn.

Đông Hoàng tông hiện giờ mới xem như thật sự có cột trụ tinh thần.

Là thiếu tông chủ thật sự được tông chủ che chở, Lý Thiên Mệnh chỉ biết nói một câu: Sướng tê người.

Từ Chu Tước quốc đến đây, trải qua các loại hung hiểm, rốt cuộc thành thiếu tông chủ thật sự, dưới một người, trên vạn người.

Đời người gặp gỡ nhiều chuyện khiến người sụt sùi.

- Bái kiến tông chủ!

Đệ tử ngoại môn, đệ tử nội tông, hoàng sư, Đông Hoàng Vệ, điện khanh, trưởng lão, tông lão cùng quỳ xuống hành lễ.

- Chúc mừng tông chủ, ngàn năm sau thánh tộc Lý thị lại cai quản Đông Hoàng tông!!!

- Chúng ta vững tin tông chủ có thể lại mở ra huy hoàng vạn năm cho Đông Hoàng tông chúng ta!

Đám tông lão Hoàng Phủ Phong Vân, Thượng Quan Tĩnh Thù, Triệu Chi Uyên thật sự tâm phục khẩu phục.

Bọn họ biết Lý Vô Địch, mười bốn năm qua đã gặp y rất nhiều lần, nhưng không ai đoán được y sẽ có ngày hôm nay.

Bọn họ chỉ có thể hâm mộ nhìn Diệp Thiếu Khanh, rốt cuộc hiểu tại sao y có dũng khí đối kháng Vũ Văn Thái Cực, thì ra y luôn chờ đợi ngày này.

Lý Vô Địch lại tuyên bố:

- Bắt đầu từ hôm nay, Diệp Thiếu Khanh là phó tông chủ của Đông Hoàng tông ta!

Hoàng Phủ Phong Vân lên tiếng:

- Tông chủ, tông môn chưa từng thiết lập phó tông chủ . . .

Lý Vô Địch cười tủm tỉm hỏi mọi người:

- Không có thì bây giờ ta thiết lập được không?

Không cần Hoàng Phủ Phong Vân trả lời, đa số người Đông Hoàng tông có mặt đồng thanh kêu lên:

- Đương nhiên được!!!

Hôm nay bọn họ đã chứng kiến Diệp Thiếu Khanh vì cứu thánh tộc Lý thị mà trở về chịu chết đánh một trận, y biểu hiện ra khí phách đã chinh phục toàn tông.

Lý Vô Địch và Diệp Thiếu Khanh đều khá mạnh, quan trọng nhất là hai người vẫn còn trẻ.

Trẻ tuổi, cường đại, đều là hy vọng tương lai của Đông Hoàng tông.

Diệp Thiếu Khanh có linh cảm bất an:

- Lý Vô Địch, ngươi xếp cho ta vị trí này đừng nói là vì muốn làm biếng, đẩy hết việc vặt tông môn cho ta nhé?

Lý Vô Địch cười đáng đánh:

- Thông minh, đoán đúng rồi! Nhiệm vụ chính của ta là cùng các tổ tiên uống rượu, ta đã bán thân cho tổ tiên, trách nhiệm nặng nề.

- Dẹp đi!

Trong khoảng thời gian này Diệp Thiếu Khanh đã dùng nhiều thánh thiên văn, Linh Túy chữa thương, lúc này khá hơn nhiều.

Diệp Thiếu Khanh điều khiển Thanh Huyền Bích Hỏa Long bỗng nhiên phóng lên cao.

Lý Vô Địch hỏi:

- Đi đâu vậy?

- Tùy Duyên phong, chuyển ngai báu của thánh tộc Lý thị các người giúp ngươi!

Diệp Thiếu Khanh từng nói qua câu này.

Muốn chuyển ngai báu của thánh tộc Lý thị đặt lại trên Côn Bằng Thánh sơn.

Diệp Thiếu Khanh vừa đi Diệp Thanh đã dẫn tộc nhân, Lý Du, Lý Khinh Ngữ đến.

Hai bà cháu vành mắt đỏ hoe.

Lý Vô Địch giang hai tay, cười nói:

- Lão nương, đừng khóc, hôm nay là ngày lành, người nên ca hát nhảy múa.

Lý Khinh Ngữ vội nói:

- Đừng!

Điệu múa người già và giọng hát của bà nội rất đáng sợ, hù thú bản mệnh trên Tùy Duyên phong chạy tán lạo.

Lý Du lau giọt lệ vương khóe mắt, liếc xéo hỏi:

- Khinh Ngữ, ngươi chê bà nội nhảy không đẹp?

- Không, không phải, dáng múa của bà nội ưu nhã động lòng người, tuyệt nhất cõi đời.

- Nếu thế thì sau này mỗi ngày thưởng thức một canh giờ đi, bà nội dạy cho ngươi.

- . . .

Không ngờ trải qua thử thách sống chết, tổ tôn ba đời gặp mặt nhau trong không khí vui cười như vậy.

Cũng đúng, ngày vui mà cảm động khóc rống thì không hay.

Khoảnh khắc Lý Thiên Mệnh dùng đầu đỡ Đông Hoàng Kiếm, Lý Vô Địch rút ra Độc Long Thứ thì hai bà cháu đã khóc ướt mặt.

Lý Vô Địch giang cánh tay nửa ngày, lúng túng nói:

- Khinh Ngữ, ôm một cái nào.

- Phụ thân.

Lý Khinh Ngữ có chút hoảng hồn, đây còn là phụ thân lôi thôi suốt ngày say rượu sao?

Lý Thiên Mệnh cũng biết Lý Vô Địch sẽ phá kiếp, còn Lý Khinh Ngữ thì mãi khi y xuất hiện mới biết rõ mọi việc.

Nàng mới là người vui sướng nhất.

Lý Vô Địch lườm nàng:

- Mau lên, phụ thân cũng có sĩ diện!

- Được rồi!

Lý Khinh Ngữ hiểu ý nở nụ cười, cùng phụ thân ôm nhau.

Nàng đã có đáp án, dù là trước kia hay hiện giờ, chỉ có một Lý Vô Địch, là người mà nàng yêu thương, đau lòng nhất.

Bình Luận (0)
Comment