Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 509 - Chương 509 - Trò Chơi Khoe Phụ Thân

Chương 509 - Trò chơi khoe phụ thân
Chương 509 - Trò chơi khoe phụ thân

Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua liền biết tình cảm giữa phụ thân và nữ nhi cực đậm.

Lý Vô Địch vô cùng bá đạo nói:

- Khuê nữ, từ hôm nay trở đi, ai đụng vào một cọng lông của ngươi là ta sẽ đào mồ mả tổ tông mười tám đời nhà nó!

Lý Khinh Ngữ nói:

- Phụ thân, nghỉ tạm đi, đừng vội thổi phồng.

Thật ra Lý Khinh Ngữ bị cảm động.

Nhìn Lý Vô Địch là biết thuộc dạng quỷ cuồng cưng nữ nhi, trước kia y không có thực lực, phải nhẫn nại, nên y cảm thấy mình nợ Lý Khinh Ngữ rất nhiều. Nhưng bây giờ khuê nữ là kho báu lớn nhất đời y, quan trọng hơn Đông Hoàng tông.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Còn ta?

Lý Vô Địch nói:

- Dẹp ngươi đi, nhi tử thì phải chịu khổ nhiều chút, ngươi ra chiến trường giết địch cho ta!

- . . .

Đắng lòng thanh niên.

Đã hứa trọng nam khinh nữ đâu?

Lúc này, một con rồng thần bay vụt qua bầu trời, Diệp Thiếu Khanh đã mang ngai báu và biển hiệu ở Côn Bằng thánh điện lên Thánh sơn.

Đây là tiêu chí thánh tộc Lý thị lại chấp chưởng Đông Hoàng tông.

Trong Đông Hoàng tông lúc này lòng người nóng bỏng hướng về, ai dám không phục?

Đặc biệt là lan truyền tin tức Lý Vô Địch độ kiếp mười bốn năm, sống chết khổ tu.

- Đây đúng là truyền kỳ đủ để ghi vào sách sử.

- Mười bốn năm, ai chịu nổi đau đớn từ Độc Long Thứ?

- Tông chủ chẳng những cường đại mà thiên phú chắc cũng siêu đáng sợ, có nhiều hơn thiếu tông chủ một Kiếp Luân mà!

- Thánh Hoàng bước vào Thiên Chi Thánh cảnh mười năm, tông chủ của chúng ta chắc chắn sẽ vượt mặt lão!

- Thánh tộc Lý thị ra nhân vật nghịch thiên như vậy, chắc chắn sẽ lại vực dậy!

Nằm gai nếm mật, sống chết khổ tu chỉ vì một chốc báo thù.

Truyền kỳ như vậy, trong Đông Hoàng tông có ai không phục?

Khi Diệp Thiếu Khanh mang ngai báu leo lên Thánh sơn, Lý Vô Địch dẫn theo đám người nhà cũng nhìn về phương hướng đó.

Lý Vô Địch nói:

- Đi, về nhà!

Trong tầm mắt nóng cháy và tiếng hò reo của muôn người, cả nhóm kéo nhau đi qua đám đông.

- Tông chủ!

Hai mươi mấy tông lão quỳ dưới đất dọc theo đường đi.

Hoàng Phủ Phong Vân dẫn đầu cả đám quỳ rạp dưới đất:

- Tông chủ, trong khoảng thời gian này chúng ta bị Vũ Văn Thái Cực ép buộc, thậm chí suýt hại chết thiếu tông chủ, chúng ta có tội, xin tông chủ trách phạt!

Thượng Quan Tĩnh Thù, Triệu Chi Uyên khóc ròng, run lẩy bẩy.

Bọn họ rất sợ Lý Vô Địch như vậy.

Mọi người cùng nhìn Lý Vô Địch.

Dưới áp lực chiến tranh từ ba đại tông môn Thánh Thiên Phủ, Lý Vô Địch sẽ làm sao?

- Các vị! Ta xin nói rõ tại đây, cuộc chiến bảo vệ tông môn mấy ngày nay Vũ Văn Thái Cực làm rất tốt, đáng để tôn kính. Ta chưa từng nói hắn không có cống hiến cho tông môn, hắn xứng là anh hùng của Đông Hoàng tông. Ta giết hắn là vì ân oán cá nhân, nợ máu trả bằng máu, không liên quan tông môn!

- Thượng Quan Tĩnh Thù, Triệu Chi Uyên có tội cướp giật Đông Hoàng Kiếm, nhưng các người thật lòng nhận sai hối cải, tiếp theo trong cuộc chiến bảo vệ tông môn, các người phải lấy công chuộc tội. Trách phạt cụ thể thế nào thì tùy vào biểu hiện, chờ qua cuộc chiến sẽ bàn lại!

- Còn về các vị tông lão ở đây, tuy làm nhiều chuyện khiến ta không vui, nhưng suy xét từ phương hướng tông môn thì các người không có sai lầm, nên lần này ta sẽ không trách phạt các người. Nhưng từ nay về sau Tông Lão Hội phải tuân theo tông chủ, bồi dưỡng thiếu tông chủ, không thể làm chuyện có hại cho chúng ta nữa, nếu không sẽ xem như tai họa tông môn, tuyệt đối phạt nặng! Các vị biết chưa?

Đám tông lão cùng quỳ dập đầu, khóc ròng:

- Rõ, cảm tạ tông chủ khai ân!

Nói thật, những lời này khiến bọn họ thật lòng tâm phục khẩu phục Lý Vô Địch.

Đây là cùng vận dụng ân uy, vừa khoan thứ vừa cảnh cáo.

Không nói nhóm tông lão, trong phạm vi Đông Hoàng tông đều là những người cuồng nhiệt sùng bái Lý Vô Địch.

- Tông chủ, Vũ Văn gia còn có một Vũ Văn Khai Thái!

Lúc này, nhiều trưởng lão lôi ra Vũ Văn Khai Thái sầu thảm ngẩn ngơ.

Nửa canh giờ trước gã còn phong quang vô hạn, giờ ngã xuống đáy vực, đần độn.

Mọi người hỏi:

- Tông chủ, giải quyết thế nào đây?

Theo như lý luận của Vũ Văn Thái Cực thì phải nhổ cỏ tận gốc, khiến cả nhà chết hết.

Lý Vô Địch đứng trước mặt Vũ Văn Khai Thái, bóp miệng gã:

- Vũ Văn Khai Thái!

Vũ Văn Khai Thái cắn răng hỏi:

- Ngươi muốn giết ta?

Bốp!

Lý Vô Địch đấm vào người Vũ Văn Khai Thái, gã bay xa ba mươi thước té cái bịch xuống đất, mắt mũi miệng chảy máu.

Binh bốp bụp!

Trong cơ thể Vũ Văn Khai Thái như có lực lượng nổ tung, nổ gã liên tục ói máu.

Lý Vô Địch nói:

- Ta đánh phế ngươi, chừa cho ngươi mạng chó, xéo!

Giọng Vũ Văn Khai Thái khàn khàn, hấp hối:

- Lý Vô Địch, có giỏi thì diệt cả nhà Vũ Văn của ta!

Lý Vô Địch cười phá lên, nói với mọi người:

- Ngàn năm nay Vũ Văn thế gia vì bảo vệ tông môn đã lập nhiều công lao, nhưng Vũ Văn thế gia hiện giờ đã không thích hợp ở lại Đông Hoàng tông. Nên ta quyết định xóa tên Vũ Văn thế gia khỏi thị tộc Đông Hoàng tông chúng ta, từ nay trục xuất toàn tộc khỏi Đông Hoàng tông! Vũ Văn Khai Thái, mang theo tộc nhân của ngươi đi đi, từ nay Vũ Văn thế gia và Đông Hoàng tông không liên quan gì nữa.

Nói thật thì Vũ Văn Khai Thái hoàn toàn không ngờ mình sống được.

- Ngươi không sợ tộc chúng ta ngóc đầu trở lại?

Lý Vô Địch hỏi:

- Bằng vào phế nhân nhà ngươi sao?

Vũ Văn Khai Thái ngây ra.

Vũ Văn thế gia hiện giờ chỉ còn Vũ Văn Khai Thái người mạnh nhất, nhưng gã đã bị phế. Chỉ còn lại chi thứ, có bản lĩnh gì?

- Biến đi!

Trong phút chốc, mọi người xua đuổi, đây mới là chó nhà có tang.

Đây mới là phong phạm của cường giả thật sự.

Nếu sợ Vũ Văn gia tộc tàn phế thì làm tông chủ chi nữa?

Cường giả vốn nên ngang nhiên không sợ.

Vũ Văn Khai Thái sẽ không hiểu, hôm nay gã có thể sống tiếp là vì tổ tông bọn họ từng cống hiến cho Đông Hoàng tông, chứ không thì đã chẳng có Vũ Văn thế gia.

Lý Du nói:

- Thật ra với những gì nhi tử của ta chịu đựng thì tức giận đồ diệt cả nhà Vũ Văn cũng không quá đáng.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Vậy tại sao không làm?

- Kẻ cầm đầu đã chết, những người kia chỉ là tôm tép. Vô Địch không muốn làm kẻ giống như Vũ Văn Thái Cực.

. . .

Khi người Đông Hoàng tông đều bước vào trong kết giới Vạn Sơn, chiến loạn hôm nay đặt dấu chấm hết.

Đám người Tư Không Kiếm Sinh đã hóa đá.

Lão bị Vũ Văn Thái Cực đánh bại, Vũ Văn Thái Cực thì bị Lý Vô Địch hạ gục, hỏi sao trong lòng lão không căng thẳng?

Tư Không Kiếm Sinh nói:

- Lý Vô Địch này đáng sợ hơn Vũ Văn Thái Cực, nên xử lý người nghịch thiên sửa mạng này thế nào? Niệm Thương, chúng ta lập tức gửi tình báo cho phụ thân của ngươi đi?

Nói thật thì Tư Không Kiếm Sinh lão rất căng thẳng, khi nói chuyện màng tai còn ù đặc.

Có lẽ vì hôm nay bị Vũ Văn Thái Cực đánh bại, tâm lý cũng suy sụp theo.

Tư Không Kiếm Sinh còn bị Lý Vô Địch hù sợ, càng đừng nói đám thanh niên Quân Niệm Thương.

Ba người đờ đẫn.

Quân Niệm Thương nhíu chặt mày:

- Người này là phụ thân của Lý Thiên Mệnh!

Nguyên Sấm nói:

- Xem ra cuộc báo thù của ngươi sẽ tăng lớn khó khăn.

Vân Trăn Trăn nói:

- Đúng rồi, người thánh tộc Lý thị này là Thiên Chi Thánh cảnh, thực lực gần với phụ thân của ngươi. Hủy diệt Đông Hoàng tông thì dễ, nhưng rất khó giết hắn.

Vì Thiên Chi Thánh cảnh có thể bay trên trời.

Vân Tiêu Kiếm phái và Hắc Minh tông đông người, đủ sức công phá kết giới Vạn Sơn, đồ diệt Đông Hoàng tông, dù Lý Vô Địch mạnh tới đâu thì hàng trăm Địa Chi Thánh cảnh xông lên đủ để giải quyết.

Nhưng nếu Lý Vô Địch muốn mang người chạy trốn, hiển nhiên bọn họ không thể đuổi kịp.

Tư Không Kiếm Sinh nói:

- Xuất hiện biến cố như vậy, ta đề nghị chúng ta hãy bình tĩnh đừng nóng vội, gửi tình báo cho Thánh Hoàng, để Thánh Hoàng quyết định.

Tư Không Kiếm Sinh sợ Quân Niệm Thương sốt ruột báo thù, xui khiến hai đại tông môn lại tấn công.

Đông Hoàng tông hiện tại tuy ít vài tông lão nhưng càng khó bị công chiếm hơn.

Bình Luận (0)
Comment