Đột nhiên có người nói bên tai hắn:
- Đang nói thầm cái gì đấy?
Lý Thiên Mệnh bĩu môi:
- Mắc mớ gì tới ngươi, lo chuyện bao đồng.
Hắn đang bận nghiên cứu Đông Hoàng Kiếm.
Người kia tủi thân nói:
- Làm phản phải không? Mới một, hai tháng không gặp đã dùng thái độ như vậy nói chuyện với ta?
Lý Thiên Mệnh vụt ngẩng đầu:
- Ngươi là ai chứ?
Sau đó hắn ngẩn ngơ.
- Mình đang ở đất tổ mà, ai đang nói chuyện với ta?!
Lý Thiên Mệnh ngước đầu nhìn, trước mắt không có một ai.
- Hay cho Lý Thiên Mệnh, quên luôn giọng của ta?!
Lý Thiên Mệnh trợn to mắt, sau đó mừng như điên.
- Linh Nhi!!!
Lý Thiên Mệnh vội lấy Thiên Linh Chi Luyến ra từ đũng quần.
Mới rồi lo chìm đắm trong Đông Hoàng Kiếm nên đầu óc lơ mơ, giọng nói vang bên tai chất chứa tức giận, Lý Thiên Mệnh nhận ra ngay đó là giọng của Khương Phi Linh.
- Lưu manh thối, tại sao bỏ Thiên Linh Chi Luyến vào chỗ đó?
Vừa lấy ra đã có sương mù màu vàng hội tụ trên Thiên Linh Chi Luyến.
Rốt cuộc Khương Phi Linh cũng thức tỉnh.
Lý Thiên Mệnh cãi bướng:
- Ta sợ muội lạnh thôi, chỗ đó ấm áp.
- Thiên Mệnh thối, bóp chết ngươi!
Dứt lời, một nữ nhân động lòng người hội tụ trên Thiên Linh Chi Luyến.
Người ngọc mà Lý Thiên Mệnh ngày nhớ đêm mong rốt cuộc xuất hiện ở trước mắt hắn.
Sương mù trắng lượn lờ, da thịt của nàng trắng như tuyết, tóc dài đến mông xõa ra như thác đổ, đôi mắt trong veo sáng ngời tràn ngập tức giận và e ấp. Mũi thẳng, mày liễu, mắt sáng răng trắng, khiến người say đắm. Khuôn mặt ửng đỏ phồng má, bộ dạng bực bội đó mới là đáng yêu đẹp nhất đời.
- Linh Nhi hiểu lầm!
Còn chưa nói hết câu, thiếu nữ đẹp tuyệt trần toàn thân là sương mù trắng nhào vào người Lý Thiên Mệnh, ngồi trên bụng của hắn, hai tay bóp cổ.
- Hiểu lầm cái gì? Hai tháng nay ngươi sờ mỗi ngày, không biết người ta khó chịu lắm sao?
Khương Phi Linh càng nói mặt càng đỏ, mắt to lườm Lý Thiên Mệnh, tuy trách mắng nhưng đôi tay kia chỉ đặt hờ trên cổ hắn chứ không nỡ siết chặt.
- Tầm bậy, ta sờ Thiên Linh Chi Luyến.
- Đó là ta!
Khương Phi Linh tức giận đến buồn cười, làm gì có ai giống như hắn mỗi ngày vuốt ve không ngừng, không biết người ta sẽ có cảm giác sao?
- Ta sai rồi, Linh Nhi, người không biết vô tội, muội từ bi tha cho . . .
Xem Lý Thiên Mệnh vẫn đang chơi xấu, Khương Phi Linh vừa xấu hổ vừa tức giận.
Hai người bỗng im lặng, sương mù trắng che trước mắt nhưng vẫn ngơ ngác ánh mắt giao nhau.
Nhớ nàng thật nhiều.
Lý Thiên Mệnh không nhịn được, ôm eo nhỏ kéo nàng vào lòng.
Khương Phi Linh vùi vào ngực hắn, giọng nhỏ như con kiến:
- Ca ca, lần sau không được . . .
Khuôn mặt Khương Phi Linh đỏ như trái đào chín mọng, quan trọng là nàng còn ngồi trên người Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh nhìn môi son ướt át của nàng, say ngất ngay, không kìm được miệng mình.
- Khụ khụ! Nhi đồng không nên xem, Meow Meow, đừng coi.
Đột nhiên bên cạnh vang lên giọng kỳ đà.
Lý Thiên Mệnh cứng người lại, ngước đầu lên, tức muốn hộc máu.
Huỳnh Hỏa và Meow Meow đứng cách họ chưa đầy 20cm, bốn con mắt nhỏ trợn thật to, gần như dán sát mặt họ, hào hứng quan sát.
Huỳnh Hỏa xem khoái chí, còn vươn cánh che mắt của Meow Meow. Mèo con bực bội lắc đầu qua trái phải như trống bôi.
Mặc cho Huỳnh Hỏa ngăn cản cỡ nào, bé mèo vừa né vừa xoe tròn mắt nhìn, tốc độ nhanh đến nỗi để lại tàn ảnh.
Huỳnh Hỏa thúc giục:
- Mau lên, tiếp tục đi chứ, tiểu biệt thắng tân hôn, củi khô lửa bốc, để hai bạn nhỏ chúng ta học tập kinh nghiệm quý giá.
Meow Meow thúc giục:
- Lão đại, đừng dừng lại, đang khúc hay, đừng làm ta nôn chứ, coi chừng cào bể trứng của ngươi nhé.
- Mợ nó!
Lý Thiên Mệnh bị chúng nó chọc tức xì khói, hắn nhảy dựng lên, đặt Khương Phi Linh xuống đất, sau đó rút ra Đông Hoàng Kiếm.
Huỳnh Hỏa, Meow Meow thấy thế bỏ chạy, bé gà còn thi triển Luyện Ngục Hỏa Ảnh để chạy trốn.
- Đừng chạy! Hôm nay ta không nấu các ngươi thì ta không họ Lý!
Tức quá!
Có kiểu ăn hiếp người như vậy sao?
Muốn hôn một chút thôi mà!
Có cần dí sát mắt gần miệng người ta để xem không?
Kết quả là trong đất tổ Lý thị, Lý Thiên Mệnh cầm Đông Hoàng tông điên cuồng truy sát hai vật nuôi nhỏ.
Đánh đến lên trời xuống đất, gà bay mèo nhảy, một đống hỗn loạn.
Người ngọc đẹp tuyệt trần đứng cạnh mộ của Lý Thần Tiêu, trên cổ đeo Thiên Linh Chi Luyến, nhìn nhóm Lý Thiên Mệnh đánh nhau trời long đất lở, nàng ôm bụng cười không dứt, tiếng cười như chuông bạc quanh quẩn trong mộ bia tổ tiên.
Đó là tiếng cười của hạnh phúc.
- Còn sống thật tốt.
Nàng cười một hồi rồi mắt ngấn lệ.
Lý Thiên Mệnh trải qua đoạn kinh nghiệm này Khương Phi Linh như tự mình thể nghiệm, biết rõ ràng.
Nàng nhìn hắn chém giết Nguyệt Linh Lang, cướp lại phong ấn của nàng, sau đó ở trước Đông Hoàng tông, lần thứ hai lấy mạng đổi mạng.
Rốt cuộc nghênh đón trùng phùng hạnh phúc.
Điều duy nhất khiến Khương Phi Linh đỏ mặt tía tai là Lý Thiên Mệnh vô sỉ đặt Thiên Linh Chi Luyến trong đũng quần.
Giờ nhớ lại, trên đầu như bốc lửa.
Lý Thiên Mệnh muốn giải thích cái đó là túi quần chứ không phải đũng quần, nhưng đã muộn.
Huỳnh Hỏa bay qua trước mắt Khương Phi Linh, nói một tràng:
- Linh Nhi, méc với ngươi chuyện này. Cái tên Lý Thiên Mệnh lăng nhăng thừa dịp ngươi vắng mặt đã tán gái, còn mùi mẫn với cô nương tên Vi Sinh Nhược Tố. Hắn còn anh hùng cứu mỹ nhân, khiến cô nương kia muốn ngừng mà không được!
Meow Meow nghiêm trang nói:
- Đúng vậy! Ta cũng thấy! Hắn còn ra vẻ thâm trầm, ta đây rất oách ở trước mặt cô nương kia, bản tính tra nam rõ rành rành!
Lý Thiên Mệnh rít gào đuổi theo hai con vật ăn hại:
- Linh Nhi, mau đi hái nấm, tối nay chúng ta nấu canh gà! Còn con mèo này nữa, cho ngươi biết, ngươi không còn trứng nữa!
Khương Phi Linh nhức đầu nói:
- Ca ca, chỗ này làm gì có nấm?
Huỳnh Hỏa cười to bảo:
- Trên người của Lý Thiên Mệnh có kìa!
- . . .
- Bà nội nó!
Tốc độ lái xe quá nhanh.
Lý Thiên Mệnh đụng mạnh vào mộ của Lý Thần Tiêu, té xuống.
- Linh Nhi, đừng nghe chúng nó nói bậy, trừ muội ra thì ta không thèm nhìn mỹ nhân khác cái nào.
Khương Phi Linh chu môi hỏi:
- Ca ca không nhìn thì sao biết là mỹ nhân?
Lý Thiên Mệnh bị hỏi cứng họng.
- Đáng ghét, ta không bao giờ tin vào tình yêu nữa!
Khương Phi Linh giả bộ giận, nhưng thấy Lý Thiên Mệnh hóa đá thì nàng bật cười ra tiếng.
Nụ cười kia tựa như trăm hoa đua nở.
Thật xinh đẹp.
Chỉ trên trời mới có, cõi trần làm sao có được nàng?
(*) Bên TQ hay có tiếng lóng lái xe ám chỉ những từ ngữ liên quan đến tán tỉnh về tình dục.
. . .
Tiếp theo, Lý Thiên Mệnh lấy Thánh Nguyên Cầu ra.
Hắn đang đau đầu làm sao gắn phong ấn bị cướp trở về móng tay của Khương Phi Linh, nào ngờ Thánh Nguyên Cầu vừa đến gần nàng thì lực lượng phong ấn quỷ dị trong quả cầu tự động chui vào móng tay.
Từ nay mười loại lực lượng phong ấn lại trở về trong móng tay của Khương Phi Linh.
Mười móng tay, bàn tay xòe ra, huyền ảo mà huyễn lệ, bàn tay kia thì vẫn còn phong ấn, quỷ dị mà thâm trầm.
Nàng đẹp đến không có chỗ soi mói, nhưng bảo Lý Thiên Mệnh tìm ra chỗ nào đẹp nhất thì đó là mười ngón tay thuôn dài và móng tay lấp lánh.
Tiểu biệt thắng tân hôn, tình nồng qua đi là triền miên làm bạn.
Lại lần nữa Phụ Linh, Lý Thiên Mệnh lại cảm nhận sức mạnh khi sức chiến đấu tăng vọt.
Cộng với Đông Hoàng Kiếm tăng phúc, hiện giờ mặt sức mạnh của hắn đạt đến trình độ mà Quy Nhất cảnh đệ cửu trọng khác trong lịch sử Viêm Hoàng đại lục không thể có.