Lý Thiên Mệnh mới đột phá đến Thiên Ý cảnh đệ nhất trọng, Lý Vô Địch và Diệp Thiếu Khanh đã tìm đến hắn.
Khương Phi Linh, Lý Khinh Ngữ cũng đi theo.
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Thiên Mệnh, chúng ta hãy mau trở về Chu Tước quốc một chuyến.
Lý Thiên Mệnh hỏi dồn:
- Tại sao?
Vẻ mặt của bọn họ nghiêm túc, chắc có chuyện gì khẩn cấp.
Diệp Thiếu Khanh nghiêm túc nói:
- Lúc ở cuộc chiến Cảnh Vực, ngươi từng nói với ta về ba Giám Sát Sử kia, ta nghĩ bọn họ biết quê hương của ngươi ở đâu nên dặn nội ứng của chúng ta ở trong Thánh Thiên Phủ, Triệu Hàng luôn giám thị họ. Mới nhận được Triệu Hàng truyền tấn nói ba người Lăng Nhất Trần đi phương hướng Chu Tước quốc, hắn đã âm thầm bám theo. Nghe hắn nói thì phỏng chừng nhóm Lăng Nhất Trần muốn bắt gia đình phụ mẫu của ngươi mang về Thánh Thiên Phủ tranh công.
Lý Thiên Mệnh nhíu mày hỏi:
- Bọn họ không nói chuyện Chu Tước quốc cho người khác sao?
- Không, đã muốn tranh công thì tự nhiên là bắt người về Thánh Thiên Phủ trước, nếu báo cho người khác sẽ bị chia bớt công lao.
Trong khi Diệp Thiếu Khanh nói chuyện, thú bản mệnh Thanh Huyền Bích Hỏa Long của y đã đi ra, lơ lửng trên trời.
Diệp Thiếu Khanh mang Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh lên mình rồng.
Trước khi xuất phát, Lý Vô Địch dặn dò:
- Hiện tại nguy cơ tứ phía, các ngươi chú ý an toàn
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Không thành vấn đề, ta sẽ cố gắng ít gây chú ý.
Vừa nói xong Thanh Huyền Bích Hỏa Long đã bay lên, chở ba người Diệp Thiếu Khanh, Lý Thiên Mệnh, Khương Phi Linh nhanh chóng quay về Chu Tước quốc.
Vì không khiến Vân Tiêu Kiếm phái chú ý, Diệp Thiếu Khanh lặng lẽ chọn con đường phía đông.
Tốc độ của Thanh Huyền Bích Hỏa Long siêu nhanh, Khương Phi Linh không chịu nổi gió to, đành dùng trạng thái Phụ Linh ẩn trên người Lý Thiên Mệnh.
- Ôi mợ, ngươi tu luyện đến cảnh giới Thiên Ý từ bao giờ vậy?
Mới rồi quá gấp gáp, giờ Diệp Thiếu Khanh mới nhận ra, y ngây người.
- Vừa lên trong vòng hai ngày nay.
Diệp Thiếu Khanh dở khóc dở cười nói:
- Nhanh quá vậy, ngươi có phải là con người không?
Tốc độ tu luyện của Lý Thiên Mệnh đúng là siêu nhanh, mới rời khỏi Chu Tước quốc hơn nửa năm, Diệp Thiếu Khanh phỏng chừng hắn mạnh hơn Mộ Dương.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đột phá cảnh giới Thiên Ý chủ yếu nhờ vào Đông Hoàng Kiếm, chứ không thì cũng sẽ mất mấy tháng.
Đột phá cảnh giới cần cơ hội rất lớn, khi cơ hội đến thì nước chảy thành sông, cơ hội không đến, trầy trật trăm năm cũng vô ích.
Diệp Thiếu Khanh khen ngợi:
- Ta vốn cảm giác cộng minh giữa ngươi và Đông Hoàng Kiếm là không ai sánh bằng, quả nhiên, tên ma men kia giao Đông Hoàng Kiếm cho ngươi là đúng. Cái tên đó cà lơ cà phất nhưng nhìn thấu suốt. Ngươi làm được rất nhiều kỳ tích, ngươi thật sự đến từ nơi nhỏ bé Chu Tước quốc? Hay là Chu Tước quốc dễ sinh ra người kỳ tích? Ví dụ như Linh Nhi cô nương, ta và Vô Địch đều cảm thấy nàng thần kỳ còn hơn ngươi.
Khương Phi Linh ngưng tụ thành linh thể nói trong gió to:
- Đa tạ thúc thúc khích lệ.
- À, ha ha.
Diệp Thiếu Khanh câm nín nhìn hai người, chắc trong lòng rủa thầm hai chữ quái vật.
Lý Thiên Mệnh hơi lo lắng hỏi:
- Sư tôn, chúng ta sẽ đến kịp chứ?
Ba người Lăng Nhất Trần mạnh hơn Mộ Dương, nếu bọn họ liều mạng vì kiếm công lao, làm liều tổn thương người thân của mình thì khó chịu chết.
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Yên tâm, Triệu Hàng theo sau lưng bọn họ, thực lực của Triệu Hàng ngang ngửa Lăng Nhất Trần. Nếu chúng ta thật sự đến chậm, vậy hy vọng trong nhà của ngươi có ai ứng đối được hai người Tống Nhất, Cận Nhất Huyên.
Lý Thiên Mệnh hỏi dồn:
- Cảnh giới của hai người đó là gì?
Diệp Thiếu Khanh trả lời:
- Tình báo của Triệu Hàng viết là cảnh giới Thiên Ý đệ ngũ trọng, đương nhiên, thuộc loại kém nhất, nhưng kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú.
Cùng cảnh giới, cấp bậc của thiên tài chắc chắn cao hơn họ nhiều, ví dụ như Ngự Thú Sư sinh ba Nguyệt Linh Lang.
Thanh Huyền Bích Hỏa Long đã bay với tốc độ nhanh nhất, bây giờ có sốt ruột cũng vô dụng.
- Lăng Nhất Trần, nếu các ngươi dám đụng vào người nhà của ta thì ta sẽ cho các ngươi tan xương nát thịt! Ngoài ra, món nợ cũ trong Diễm Đô cũng tới lúc tính với các ngươi rồi!
Hơn nửa năm trước, ba người này mang đến tuyệt cảnh cho gia tộc hắn, nếu không phải Lý Thiên Mệnh và Mộ Dương cố gắng xoay chuyển thì bây giờ đã không có Vệ phủ.
Vù vù vù vù vù!
Tốc độ của Thanh Huyền Bích Hỏa Long càng lúc càng nhanh.
Gió to rít gào, Lý Thiên Mệnh đứng lên, nhìn giang sơn không ngừng vụt qua dưới chân.
Khoảng nửa ngày sau, Thanh Huyền Bích Hỏa Long vượt qua biên giới Chu Tước quốc.
Từ khi rời khỏi nhà, lần đầu tiên trở về.
Phía cuối chân trời rất nhanh hiện ra tòa thành trì to lớn, thành trì rực lửa, nóng như nồi hơi bốc khói.
Đó là Diễm Đô.
- Grao!
So với thú bản mệnh của Diễm Đô thì Thanh Huyền Bích Hỏa Long Thánh Thú ngũ giai quá cao cấp, nên nó đến khiến thú bản mệnh nguyên Diễm Đô nghe tiếng sợ vỡ mật.
Thanh Huyền Bích Hỏa Long lập tức nhắm hướng Vệ phủ trong Thiên Phủ.
- Đó là cái gì?!
Vô số người Diễm Đô chạy ra ngoài đường, trong mắt phản chiếu rồng thần màu xanh khổng lồ vụt qua bầu trời.
- Rồng! Rồng thần! Đó là Thánh Thú nhỉ?
- Đại nhân vật nào giáng lâm Diễm Đô? Không lẽ đến từ Đông Hoàng Cảnh?
Diễm Đô yên ả lại sôi trào.
Hoàng cung, Thiên Cơ Cung, Tinh Phủ Thần Cung, nhiều người từ các thế lực lớn chạy theo rồng thần.
Các nhân vật Chu Tước Vương, Tần tướng quốc, Tinh Thánh, Thần Thánh nghệch mặt ra, rung động vì Thánh Thú ngũ giai.
Tất cả đuổi theo.
- Hình như nó sắp đến Thiên Phủ!
Đám người Diễm Đô chạy theo Thanh Huyền Bích Hỏa Long nhằm về phía Vệ phủ.
Bọn họ không biết rằng trong Vệ phủ đang diễn ra đại chiến sống chết.
Ngay phía trước Vệ phủ, sắc mặt Vệ Tịnh trắng bệch, vẻ mặt căng thẳng.
Trong tầm mắt nàng phát sinh ba trận đại chiến.
Đầu tiên là nhóm Giám Sát Sử Lăng Nhất Trần đột nhiên xông vào, không hỏi nguyên do đã muốn bắt nàng, Mộ Dương, Vệ Thiên Thương đi.
Mộ Dương hỏi nhiều vài câu Lăng Nhất Trần liền ra tay.
Nguyên Vệ phủ sợ hết hồn, Vệ Thiên Thương vội sắp xếp già yếu phụ nữ và trẻ em rời đi.
May mắn ngay lúc đó có một lão nhân khô gầy lao ra chặn đường đi của Lăng Nhất Trần.
Hai người mang theo thú bản mệnh đánh túi bụi, cơ hồ phá hoại tan tành khu vực lớn đằng trước Vệ phủ.
Mấu chốt là bên Lăng Nhất Trần còn có hai Phó Giám Sát Sử, họ đều là nhân vật khiến nguyên Chu Tước quốc run rẩy.
Cận Nhất Huyên, Tống Nhất cũng âm trầm lạnh lùng ra tay, không cho cơ hội phân bua hay hỏi han.
Mộ Dương là phủ chủ Thiên Phủ đành trực tiếp ra trận.
Nhưng lão chỉ có thể chặn lại một mình Cận Nhất Huyên, nhưng đủ khiến Cận Nhất Huyên bất ngờ.
- Ngươi tiến bộ hơn lần trước, ngươi cũng đột phá Thiên Ý cảnh đệ ngũ trọng!
Lần trước Cận Nhất Huyên kiêng kị Mộ Dương không phải vì sợ không đánh lại mà lo y chạy trốn gây rối, nhưng bây giờ thì gã thật sự không đánh lại được.
Cận Nhất Huyên cuồng cười:
- Ngươi có bản lĩnh thì sao? Lão nhân Vệ Thiên Thương có thể ngăn cản Tống Nhất được sao?
Đúng như Cận Nhất Huyên nói, Vệ Thiên Thương liên tiếp tan tác trước mặt Tống Nhất.
Vệ Thiên Hùng tuy rằng gia nhập chiến trường, nhưng đối mặt Phó Giám Sát Sử thì chỉ có nước ăn đòn.
Còn về đám Thiên Sư của Thiên Phủ, thực lực kém quá xa, không có lá gan xông lên.
- Tại sao Giám Sát Sử xuống tay với Vệ phủ?
- Không lẽ vì Vệ phủ lại ngỗ nghịch Giám Sát Sử?
- Mau đi tìm Chu Tước Vương!
Tình hình đã rất nguy cấp.
Ai đều nhìn ra được Tống Nhất chỉ muốn bắt cóc Vệ Thiên Thương, chứ không thì lão sớm bị hạ gục.