Vệ Thiên Thương vừa liều mình chống đỡ vừa rống to:
- Tịnh Nhi, mau trốn đi!
Vệ Kình, Vệ Tử Côn của Vệ gia đã không có sức chiến đấu, rút sang một bên, nhưng Vệ Tịnh thì bị mắng nhiếc cỡ nào cũng không chịu đi, khiến Vệ Thiên Thương nóng ruột nóng gan.
- Nữ nhi không đi!
Hốc mắt Vệ Tịnh đỏ rực trừng Tống Nhất:
- Phó Giám Sát Sử, dù gì cũng phải cho một lý do chứ, tại sao khi không công kích chúng ta?
Tống Nhất lười trả lời Vệ Tịnh, còn tách ra một luồng kiếm khí buộc nàng liên tục thụt lùi, trên mặt bị cắt một vệt máu.
- Mộ Uyển, dẫn Vệ Tịnh đi!
Mộ Dương và Mặc Kỳ Lân tuy đã dần dần áp chế đối thủ, nhưng mấu chốt là không ai ngăn cản Tống Nhất được.
Mộ Uyển vội chạy lại:
- Biết!
Vệ Tịnh vùng vẫy:
- Đừng đụng vào ta!
Vệ Tịnh nhìn hướng lão nhân đối chiến với Lăng Nhất Trần, vội hỏi:
- Xin hỏi tiền bối có biết nguyên do?
Lão nhân định nói gì thì bỗng nghe tiếng rồng thần gầm rống, cười nói:
- Không cần hỏi, các ngươi ổn rồi.
Mọi người sửng sốt.
Thế là sao?
Vệ Tịnh, Mộ Uyển vẻ mặt hoang mang.
Tống Nhất thì kiếm phong sắc bén dồn Vệ Thiên Thương vào đường cùng.
Đám Thiên Sư của Thiên Phủ buộc lòng xông lên, đứng che đằng trước Vệ Thiên Thương.
Nhiều người như vậy ít ra có thể câu giờ một lúc.
Tống Nhất cười khẩy nói:
- Tất cả muốn chết? Chiều ý các ngươi!
Tống Nhất cùng thú bản mệnh bát giai thượng phẩm Tuyết Tình Lam Hồ của mình lạnh lẽo xông lên.
Chợt một tiếng quát tức giận của thiếu niên từ xa truyền đến:
- Tống Nhất, ngươi ở Thánh Thiên Phủ làm tôm tép, đi tới Diễm Đô thì uy phong quá nhỉ!
- Thiên Mệnh!!!
Vệ Tịnh đột nhiên nhìn cũng biết đó là giọng nói của nhi tử của mình.
Khi Vệ Tịnh cùng mọi người ngước đầu lên, trông thấy phương xa có con rồng thần rực cháy ngọn lửa xanh chớp mắt lao đến gần.
Đám người Vệ Thiên Thương, Mộ Dương càng thấy rõ một thiếu niên tóc trắng ngồi trên rồng thần, hắn đang cầm thanh kiếm to màu đen vàng từ trên trời giáng xuống.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khi hắn đáp xuống đất, sức nặng thân thể đạp sập một cây cầu đá.
Cây cầu đá này là nơi Lý Thiên Mệnh từng chiến đấu với Vệ Quốc hào, bây giờ cầu đá bị hắn đạp sập.
Mắt Lý Thiên Mệnh khóa chặt Tống Nhất, không chỉ mình Tống Nhất, Lăng Nhất Trần và Cận Nhất Huyên đều thay đổi sắc mặt.
Bọn họ không sợ Lý Thiên Mệnh, nhưng sợ Diệp Thiếu Khanh, ba người hoàn toàn không ngờ nhóm người kia trở về mau như thế.
Sắc mặt Lăng Nhất Trần tái nhợt hét to một tiếng:
- Chạy nhanh!!!
Lăng Nhất Trần bỏ lại thú bản mệnh, lướt qua Triệu Hàng, co cẳng chạy đi.
Phập!
Ngón tay Diệp Thiếu Khanh bắn ra một luồng kiếm khí màu xanh, Nghịch Thần kiếm ý hung mãnh chớp mắt xuyên qua phần lưng của Lăng Nhất Trần.
Lăng Nhất Trần kêu thảm một tiếng, đôi mắt vô cùng hối hận trợn to:
- A!!!
Tiếp theo, đường đường Giám Sát Sử Thánh Thiên Phủ trực tiếp ngã xuống đất, chết thẳng cẳng.
Thú bản mệnh của Lăng Nhất Trần bị Thanh Huyền Bích Hỏa Long lao xuống phun ngụm lửa xanh đốt thành tro.
Đám người Vệ Thiên Thương, Vệ Tịnh, Mộ Uyển nhìn trân trân:
- Mạnh quá! Hắn là ai? Có quan hệ gì với Thiên Mệnh?
Rồng thần khổng lồ khiến nhiều người Vệ phủ ẩn núp nay ló đầu ra, ví dụ như nhóm người Vệ Tử Côn, Vệ Quốc Hào, Vệ Lăng Huyên.
Bọn họ không chỉ thấy rồng xanh và Diệp Thiếu Khanh, cũng nhìn thấy Lý Thiên Mệnh giờ phút này trông thật khủng bố.
Vệ Quốc Hào, Vệ Lăng Huyên thầm run:
- Là hắn! Trở lại rồi!
Vệ Thanh Dật từ phía sau chạy lại hỏi:
- Ai vậy?
Vệ Lăng Huyên rưng rưng cúi đầu:
- Biểu ca . . .
Khi thốt ra từ này, nàng không còn cảm thấy khuất nhục.
Không chỉ mình họ, người từ Chu Tước hoàng cung, Tinh Phủ Thần Cung chạy tới đây, từ xa trông thấy cảnh Giám Sát Sử Thánh Thiên Phủ bị một kiếm giết chết.
Chu Tước Vương Khương Thừa trợn mắt há hốc mồm:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Tinh Thánh và Thần Thánh sóng vai đi tới, thấy tận mắt Lăng Nhất Trần bị giết, nhìn Mộ Dương quyết đấu với Cận Nhất Huyên, Lý Thiên Mệnh vừa trở về thì rượt theo Tống Nhất chạy trốn.
Thần Thánh dụi mắt liên tục:
- Ôi mợ, mơ sao?
Diệp Thiếu Khanh không tiếp tục ra tay, vì y rất tò mò thực lực của hai người.
Diệp Thiếu Khanh muốn nhìn xem Lý Thiên Mệnh Ngự Thú Sư song sinh đột phá cảnh giới Thiên Ý, cầm Đông Hoàng Kiếm đối mặt Tống Nhất cấp bậc kém nhất, chỉ có thú bản mệnh bát giai nhưng cảnh giới đến Thiên Ý đệ ngũ trọng thì sẽ có kết quả thế nào?
Diệp Thiếu Khanh cũng muốn xem nam nhân tên Mộ Dương có thực lực ra sao.
Ánh mắt đầu tiên trông thấy Mộ Dương, lòng Diệp Thiếu Khanh rung động:
- Bề ngoài thế này không phải hạng tầm thường, là đế hoàng trong cõi người!
Nhiều người tò mò mà ngơ ngẩn nhìn Diệp Thiếu Khanh, nhưng tầm mắt của y thì chia thành hai bên, thậm chí chú ý Mộ Dương nhiều hơn.
Ngay lúc này, mọi người rộ lên tiếng ồn.
Vì trong tầm mắt của các cường giả Diễm Đô thấy Lý Thiên Mệnh chặn lại Tống Nhất, đẩy lùi nàng, khiến nàng không có chỗ trốn.
Thú bản mệnh của hắn, một con gà lông tơ, một chú mèo mun còn nhỏ xíu, nhưng đối mặt Tuyết Linh Lam Hồ trưởng thành to hơn mình gấp vô số lần, Huỳnh Hỏa nhe răng cười:
- Hồ ly, cũng ngon cơm đấy. Meow Meow, đi ra góc chơi, Kê ca hưởng một mình.
- Được rồi! Meow đi tìm tọa kỵ cao cấp đây!
Chớp mắt, một chú mèo mun mắt xanh, lông xù rơi vào ngực Mộ Uyển.
Bé Mèo Mun kêu lên, lim dim ngủ:
- Thoải mái, meo.
Cảm giác thoải mái quen thuộc này, còn có mùi hương này, thật là nhớ qua.
Mộ Uyển và Vệ Tịnh liếc nhau, dở khóc dở cười.
- Thiên Mệnh . . .
Hai người rối rắm, Lý Thiên Mệnh muốn đối phó với Phó Giám Sát Sử?
Lúc rời đi hắn chỉ là Linh Nguyên cảnh đệ bát trọng!
Kém xa Tống Nhất mười vạn tám ngàn dặm, mới qua nửa năm thôi, hắn định làm gì?
Không chỉ mình Mộ Uyển, Vệ Tịnh, mọi người cũng hỗn loạn, hóa đá nhìn Lý Thiên Mệnh xông lên.
- Đừng hòng chạy, đánh bại ta, bắt cóc ta có lẽ là đường ra duy nhất của ngươi!
Lý Thiên Mệnh thốt ra câu này cho Tống Nhất mắt đỏ ngầu tìm được đường ra duy nhất.
- Ngươi rất may mắn, nhưng không biết sống chết, Lang Thiên Tử không giết chết ngươi, ta giết ngươi thay nàng!
Tống Nhất cầm thánh thú binh Băng Nguyên Tuyết Kiếm ba sợi thánh thiên văn, thi triển kiếm quyết Thiên Ý: Hàn Thiên kiếm quyết.
Nếu là hơn nửa năm trước thì không ai trong Diễm Đô đỡ nổi kiếm quyết này.
Còn bây giờ, Lý Thiên Mệnh đã nhìn thấy Vệ Thiên Thương bị thương nhiều chỗ, vết kiếm trên mặt Vệ Tịnh.
- Tống Nhất, nửa năm trước ngươi mang đến phiền phức lớn cho gia tộc chúng ta, bây giờ còn đến tổn thương người nhà của ta, vậy thì ngươi chết cho ta!
Từ lúc chém ra đường kiếm giết Nguyệt Linh Lang, Lý Thiên Mệnh không vận dụng Đông Hoàng Kiếm nữa.
Thiên Ý cảnh đệ ngũ trọng, cảnh giới đúng là rất cao, nhưng thú bản mệnh bát giai, Linh Nguyên của Tống Nhất chỉ có tám cái.
Hai Linh Nguyên của Lý Thiên Mệnh cộng với vòng xoáy Đông Hoàng bỏ xa Tống Nhất.
Tống Nhất còn tự tin vào bản thân cầm kiếm xông lên.
Hàn Thiên kiếm quyết, đệ nhất kiếm, Nhất Kiếm Băng Nguyên.
Kiếm chém ra, băng giá rét buốt, kiếm khí hàn băng sắc bén thổi quét.
Lý Thiên Mệnh bỗng tăng tốc, Đông Hoàng Kiếm ở trong tay hắn tuy nặng nề nhưng đã không ảnh hưởng thi triển, sức nặng này là dành cho đối thủ.
Địa Sát Kiếm, Chấn Ngục!
Một kiếm chém ra.
Lý Thiên Mệnh bây giờ vận dụng Thiên Ý đế hoàng thi triển chiến quyết Thiên Ý thật sự chứ không phải phiên bản đơn giản mà Mộ Dương tạo ra cho hắn.
Thú vị là khi Mộ Dương quyết đấu với Cận Nhất Huyên cũng thi triển Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm.
Keng!
Thánh thú binh?
Nhát kiếm của Lý Thiên Mệnh chém nát vụn Băng Nguyên Tuyết Kiếm của Tống Nhất, tay hắn cầm Đông Hoàng Kiếm!
Phập phập phập!
Băng Nguyên Tuyết Kiếm vỡ thành mảnh vụn ghim hết vào người Tống Nhất.
Tống Nhất hét thảm:
- A!!!