Ánh mắt Tống Nhất sợ hãi, run rẩy, vào lúc này nàng hoàn toàn cảm nhận sự đáng sợ của Lý Thiên Mệnh và nỗi sợ với cái chết.
Tống Nhất chảy huyết lệ, đứt dây thần kinh hét to:
- Dựa vào cái gì ngươi có thể nghịch thiên đến mức này?
Nếu biết có hôm nay thì Tống Nhất đã không tiếc mọi giá bóp chết hắn từ trong nôi rồi.
Bây giờ bị hắn vượt mặt.
Càng làm Tống Nhất sợ hãi là Lý Thiên Mệnh quyết tuyệt hơn trong tưởng tượng của nàng, vừa chém ra nhát kiếm thì đường kiếm thứ hai đã nối tiếp.
Thiên Sát Kiếm, Tiêu Tan.
Tống Nhất không có binh khí, nàng lấy đại một thanh trường kiếm thi triển đường kiếm cuối cùng trong Hàn Thiên kiếm quyết: Thập Lý Tuyết Vũ.
Kiếm khí như băng tuyết rơi bắn nhanh đến, sức sát thương rất mạnh, tiếc rằng Tống Nhất có ít ỏi Linh Nguyên, nàng quá yếu.
Không có Thiên Ý cảnh đệ ngũ trọng, Thú Nguyên không bằng Lý Thiên Mệnh thì làm sao đánh lại hắn được?
Một kiếm này tiêu tan, đâm vào người Tống Nhất.
Oong!
Lực lượng Tiêu Tan cắt nát Tống Nhất.
Tống Nhất chết, chết trong tuyệt vọng.
Đối với kẻ làm hại mạng sống người nhà, sơ sẩy một cái là hại mình hối hận suốt đời thì tuyệt đối không thể khách khí, không cho sống lâu hơn một giây nào.
Keng!
Lý Thiên Mệnh cắm phập Đông Hoàng Kiếm xuống đất.
Hết cách, thanh kiếm này rộng và dài hơn kiếm bình thường, không tiện lấy ra khoe mẽ.
Giờ phút này, khi Lý Thiên Mệnh và Huỳnh Hỏa đều giải quyết đối thủ, quay sang hướng Vệ phủ, hướng những người quen thuộc thì không gian tĩnh lặng.
Vệ Tịnh xoe tròn mắt nhìn hắn.
- Mẫu thân!
Từ nhỏ hắn đã theo bên nàng, lâu rồi không gặp, Lý Thiên Mệnh rất nhớ.
Lý Thiên Mệnh lao lên ôm eo Vệ Tịnh bề ngoài trẻ bằng tuổi mình, vui vẻ ném nàng lên cao mấy vòng.
Vệ Tịnh nghệch mặt ra nói:
- Ngươi là ai? Ta không có nhi tử lợi hại như vậy!
Vệ Tịnh bị xoay vòng vòng chóng mặt, Lý Thiên Mệnh buông nàng xuống:
- Trước kia không có, hiện tại có, chịu phục chưa?
Vệ Tịnh lảo đảo ngã trái ngã phải.
Khương Phi Linh rời khỏi người Lý Thiên Mệnh, túm làn váy màu lam, lễ phép nói:
- Tịnh di khỏe, con và Thiên Mệnh ca ca đã trở lại.
Vệ Tịnh đầu váng mắt hoa nhìn hai người, hết cách, bị xoay chóng mặt, cảm giác thế giới đều quay vòng.
Mãi khi Lý Thiên Mệnh kéo Khương Phi Linh vào lòng mình, cười tươi nhìn Vệ Tịnh thì nàng mới phản ứng lại.
Vệ Tịnh không biết nên nói cái gì:
- Biến thái.
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười:
- Cái gì? Có người hình dung nhi tử của mình giống như mẫu thân sao?
- Ta đang nói là ở trước mặt bao người thì không được ăn bớt Linh Nhi cô nương. Linh Nhi, qua chỗ Tịnh di, tiểu tử thối này có ăn hiếp ngươi không? Dì sẽ trút giận cho.
Mỗi lần Vệ Tịnh thấy Khương Phi Linh là mắt sáng rực lên.
Khương Phi Linh bước nhanh lại gần:
- Tịnh di.
Khương Phi Linh đắc ý nhìn Lý Thiên Mệnh, lời ngầm là rốt cuộc có người trị được ngươi.
Kết quả Vệ Tịnh vuốt bụng Khương Phi Linh, tiếc nuối hỏi:
- Chưa có à?
- Có gì?
Khương Phi Linh ngây ra, chợt hiểu Vệ Tịnh đang hỏi về mang thai, mặt nàng đỏ rực.
Vệ Tịnh cười cong eo:
- Ha ha, đừng thẹn thùng, Tịnh di giỡn với ngươi thôi.
Lý Thiên Mệnh cũng cười:
- Mẫu thân dạo này thả lỏng bản tính quá nhỉ.
Vệ Tịnh nạt:
- Nói nhảm, ta là người đứng đắn!
Mãi đến lúc này, nhiều người còn đang rung động.
Bao gồm Vệ Thiên Thương cũng nhìn chằm chằm vào Lý Thiên Mệnh hồi lâu.
Đây là ngoại tôn của mình sao?
Những người khác càng không cần phải nói, đám người Chu Tước Vương, Thần Thánh chỉ còn biết thán phục.
Trong tình huống Lý Thiên Mệnh trở về gây rung động, Mộ Dương mạnh đến mức hạ gục Cận Nhất Huyên tựa hồ không gợi lên sự chú ý.
Mộ Dương đắng lòng, mọi người đều tám chuyện với Lý Thiên Mệnh, chỉ có mình y là đại chiến với Cận Nhất Huyên, cũng không ai thèm xem.
Mộ Dương tức giận hạ gục Cận Nhất Huyên, thuận lợi giết chết.
Trước khi chết, Cận Nhất Huyên ôm mối hận:
- Ngươi . . .!
- Còn vênh váo nữa không?
Một kiếm xuyên người, bực tức cũ tan biến theo Cận Nhất Huyên ngã xuống đất.
Cận Nhất Huyên nhiều lần diễu võ dương oai trước mặt y, giờ thì rốt cuộc tự tay giết gã.
Đương nhiên, Mộ Dương có thể giết sướng tay như vậy chủ yếu là vì Cận Nhất Huyên sợ hãi Diệp Thiếu Khanh.
Thanh Huyền Bích Hỏa Long đã vào không gian bản mệnh.
Khoảnh khắc Mộ Dương giải quyết đối thủ, chỉ có Diệp Thiếu Khanh vỗ tay.
Diệp Thiếu Khanh hỏi:
- Mộ Dương huynh đệ, ngươi sử dụng Thiên Ý khá lợi hại, Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm của Thiên Mệnh là do ngươi đơn giản hóa nó?
Mộ Dương thu kiếm, hỏi:
- Đúng vậy, xin hỏi đại nhân xưng hô thế nào?
Diệp Thiếu Khanh cười nói:
- Ta là sư tôn của Thiên Mệnh, tên Diệp Thiếu Khanh, ngươi gọi ta Diệp huynh được rồi, đều là người mình, không cần xa lạ.
Mộ Dương nói:
- Tốt, mới rồi thấy Diệp huynh ra tay nghiền áp Lăng Nhất Trần, chắc là cao thủ cảnh giới Thánh trong Đông Hoàng Cảnh, bội phục.
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Ngươi bị phẩm cấp của thú bản mệnh ghì lại thôi, đợi lát nữa ta tặng cho một Thần Nguyên, khiến thú bản mệnh của ngươi trở thành Thánh Thú, vậy thì ngươi dư sức đột phá cảnh giới Thánh.
- Mộ Dương xin ghi nhận ý tốt của Diệp huynh, nhưng Thần Nguyên cấp địa quá quý trọng . . .
Mộ Dương không rõ quan hệ giữa Diệp Thiếu Khanh và Lý Thiên Mệnh thế nào, không dám nhận bậy, để tránh ảnh hưởng tương lai của hắn.
Diệp Thiếu Khanh cười nói:
- Đơn giản mà, sau này để Thiên Mệnh hiếu kính ngươi là được. Hắn là thiếu tông chủ, trong tay có nhiều bảo bối.
Mộ Dương nhìn hướng Lý Thiên Mệnh:
- Thiếu tông chủ?
Lý Thiên Mệnh đi tới trước mặt y:
- Dương thúc.
Mộ Dương khen ngợi:
- Lợi hại, nửa năm không gặp đã mạnh hơn ta, nằm mơ cũng không ngờ được chuyện này.
- Dương thúc tự ti sao?
- Biến!
Mộ Dương tức giận muốn đánh đòn hắn, có mặt nhiều người, phải cho y giữ sĩ diện chứ.
Diệp Thiếu Khanh lén nói với Lý Thiên Mệnh:
- Thiên Mệnh, tông môn còn có việc, chúng ta ở lại đây một ngày rồi về.
- Vâng.
Một ngày đã đủ ôn chuyện, dù sao về sau còn nhiều cơ hội trở về.
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Ta trực tiếp truyền tấn cho tên ma men kia xếp mấy người đến đây trông chừng, ngươi quay về cũng bớt lo hơn, dù sao hiện tại đang là thời buổi rối loạn.
- Vâng!
Lý Thiên Mệnh muốn dời gia tộc đi Đông Hoàng tông, nhưng mấu chốt là hiện giờ Đông Hoàng tông tùy thời gặp nguy hiểm bị hủy diệt.
Đám người Lăng Nhất Trần đã bị giải quyết, không còn gì đáng lo.
Diệp Thiếu Khanh ngoắc tay gọi Triệu Hàng:
- Triệu Hàng.
Triệu Hàng hỏi:
- Phó tông chủ, trong Thánh Thiên Phủ còn một đệ tử tên Nguyệt Linh Cơ đã tiếp xúc với ba người này trước khi xuất phát.
- Giải quyết thế nào?
- Bọn họ vừa đi ta liền giải quyết nàng, sau đó đuổi theo. Bây giờ có thể bảo đảm không ai biết quê cũ của thiếu tông chủ.
- Làm tốt lắm.
Triệu Hàng tò mò hỏi:
- Phó tông chủ, vị kia là mẫu thân của thiếu tông chủ, tình nhân của tông chủ à? Tại sao tông chủ không đón về tông môn?
Triệu Hàng đang hỏi về Vệ Tịnh.
Những hiểu lầm này đều do Lý Du nói bừa mà ra.
Chuyện Lý Thiên Mệnh không phải con ruột của Lý Vô Địch tốt nhất không nên để quá nhiều người biết.
- Khụ khụ, đừng hỏi lung tung, không liên quan đến ngươi, lo trông chừng cho tốt là được.
Triệu Hàng gật đầu, nói:
- Không thành vấn đề!
Tiếp theo, Lý Thiên Mệnh giới thiệu Diệp Thiếu Khanh cho người nhà và các bằng hữu Diễm Đô biết.
Khương Phi Linh trở lại bên Chu Tước Vương.