Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 520 - Chương 520 - Tòa Thành Đó, Những Người Này (Tt)

Chương 520 - Tòa thành đó, những người này (tt)
Chương 520 - Tòa thành đó, những người này (tt)

Quay về Vệ phủ, Lý Thiên Mệnh kể đại khái hành trình thời gian qua của mình cho bọn họ biết.

Từ tranh phong Thái Nhất Tháp đến cuộc chiến Cảnh Vực, rồi bây giờ là đại chiến tông môn, tình tiết phập phồng, mọi người nghe mà sóng lòng trào dâng.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Mẫu thân, lần này nhi tử trở về sẽ không ở quá lâu, nếu Đông Hoàng tông có thể vượt qua kiếp nạn này thì nhi tử sẽ mang mọi người cùng đi Đông Hoàng tông.

Mộ Dương nói:

- Ngươi không cần lo cho chúng ta, ngươi thuận lợi, an toàn thì tốt rồi.

Lý Thiên Mệnh cười gian, đổ mấy thứ trong nhẫn Tu Di ra:

- Vậy thì chắc chắn không thành vấn đề, đã vượt qua bao nhiêu sóng to gió lớn. Lần này ta trở về thời gian gấp gáp, nhưng có hốt được nhiều đồ tốt từ chỗ lão Diệp.

Những thứ này đều là Thần Nguyên, thú binh đỉnh cấp lưu giữ đầy đủ, thậm chí có thánh thú binh, Thánh Linh Túy, thánh linh khoáng.

Chỉ riêng Thần Nguyên ít nhất đều là cấp huyền, còn có nhiều cấp địa. Trong đó có một Thần Nguyên cấp địa trung phẩm đủ khiến thú bản mệnh tiến hóa thành Thánh Thú nhị giai, Diệp Thiếu Khanh nói là tặng cho Mộ Dương.

Vệ Tịnh trợn to mắt nói:

- Quá quý trọng rồi.

Lý Thiên Mệnh cười nói:

- Khách khí với nhi tử? Vậy thôi cất vô.

- Đừng, tiểu tử thối! Đừng ép lão nương đánh ngươi!

- Ha ha ha!

Thời gian một ngày tuy ngắn ngủi nhưng được tụ họp với người nhà đã là niềm vui lớn nhất đời người.

Lần này về Đông Hoàng tông e rằng sẽ khai chiến ngay, giờ phút này là bình yên cuối cùng để hưởng thụ.

Buổi tối, Lý Thiên Mệnh và Mộ Dương, Vệ Tịnh tâm sự suốt đêm, tán gẫu rất nhiều chuyện.

Họ đều ủng hộ hắn tiếp tục phiêu bạt.

Mộ Dương vỗ vai Lý Thiên Mệnh:

- Những việc ngươi làm đều khá lắm, là hành vi của đại trượng phu. Bây giờ ngươi thành tài, Dương thúc không có gì dạy cho ngươi nữa. Sau này mài đá tiến lên, đừng quên tấm lòng son. Phấn đấu đi, thiếu niên!

Lý Thiên Mệnh nói:

- Dương thúc, chăm sóc tốt cho mẫu thân của con.

Mộ Dương ho khan:

- Khụ khụ!

Y nhích lại gần sát mặt Lý Thiên Mệnh, lườm hắn:

- Còn cần ngươi nói nhiều?

Vệ phủ ngày hôm nay rộn rã tiếng cười.

Diễm Đô ngày hôm nay lưu truyền về truyền kỳ của Lý Thiên Mệnh.

Đặc biệt trong Thần Cung.

Nửa đêm, Thần Thánh về nhà, phu nhân Tuyết Lam và hai nhi tử đều ngẩn ngơ nhìn y.

Thần Thánh hỏi:

- Sao vậy?

Tuyết Lam bần thần hỏi:

- Tin đồn hôm nay có phải là thật không?

Thần Thánh đáp:

- Giả, gạt người!

Tuyết Lam khóc:

- Oa, ngươi lừa ta! Nhất định là thật rồi!

Thần Thánh trợn trắng mắt:

- Biết là thật còn hỏi làm gì? Người khác dựa vào cố gắng bay lên trời, nên chúc mừng cho người ta.

Tuyết Lam la lên:

- Ta khó chịu!

- Khó chịu cũng đáng đời.

Thần Thánh liếc hai nhi tử:

- Nhìn cái gì? Lăn đi tu luyện!

Thần Hạo, Thần Diệu chạy nhanh như chớp.

- Mợ nó, tên quái vật Lý Thiên Mệnh này, đánh nhỏ thì lớn kéo tới, già như ta đã không đánh lại hắn.

Thần Thánh lại cảm thấy thế giới này quá điên cuồng.

Mạnh đến khiến người choáng váng mặt mày.

Nhưng y cũng có thu hoạch, được một Thần Nguyên đủ để Bát Tinh Đế Sư của y tiến hóa thành Thánh Thú nhất giai.

- Tiểu tử này rất có nghĩa khí, cho hắn mượn một ngàn ngọc báu thiên văn màu vàng, trả lại cho ta một Thần Nguyên cấp địa.

Lúc xuống dốc được một ngàn ngọc báu thiên văn màu vàng giá trị hơn là Thần Nguyên cấp địa hiện giờ.

Đêm nay Lý Thiên Mệnh còn đến trước bia mộ Kim Vũ một chuyến, rót rượu cho nó, hắn dựa vào bia mộ nói rất nhiều điều.

Tựa như mười sáu năm sống chết có nhau, mọi thứ về Kim Vũ còn in trong đầu hắn.

- Kim Vũ, ngươi không còn ở, ta sẽ mang theo đám đệ đệ của ngươi đi khắp Viêm Hoàng đại lục, xem từng nơi. Tốt nhất tìm một chỗ phong thủy tốt nhất cho ngươi, hãy chờ ta!

Trời sáng, Lý Thiên Mệnh đi Chu Tước hoàng cung đón Khương Phi Linh.

Lần này Chu Tước Vương tự mình đi ra nghênh tiếp.

Lý Thiên Mệnh nhức đầu nói:

- Bệ hạ, không nên khách khí . . .

Đây là nhạc phụ tương lai, khách khí quá làm hắn không chịu nổi.

Chu Tước Vương nói:

- Thiên Mệnh, rất cảm tạ ngươi mang đến nhiều Thần Nguyên như vậy cho chúng ta.

- Toàn là của sư tôn, nên ta không đau lòng chút nào.

Chu Tước Vương dở khóc dở cười:

- . . .

Chờ Khương Thanh Loan và Khương Phi Linh cùng nhau đi ra, hai tỷ muội khóc đến hai mắt sưng đỏ, vẫn rơi lệ như mưa.

Khương Thanh Loan nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm.

Tuy hôm qua nàng không thấy tận mắt Lý Thiên Mệnh giết Phó Giám Sát Sử Tống Nhất, nhưng nghe phụ thân miêu tả khiến nàng cả đêm kinh tâm động phách.

Đông Hoàng tông đang gặp nguy cơ, không cách nào dẫn Khương Thanh Loan ra ngoài phiêu bạt, nếu có thể vượt qua tai kiếp Thánh Thiên Phủ thì Lý Thiên Mệnh sẽ trở về một chuyến.

Lý Thiên Mệnh nhức đầu nói:

- Mấy người làm cái gì vậy? Trở về chỉ tốn nửa ngày đi đường, có cần bịn rịn như sinh ly tử biệt vậy không?

Khương Thanh Loan tức giận nói:

- Tra nam! Ngươi cướp mất Linh Nhi của ta còn đứng đây nói mát?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Chẳng phải đã bồi thường một Thần Nguyên cấp địa hạ phẩm cho nàng rồi sao?

Khương Thanh Loan nghiến răng nói:

- Linh Nhi quan trọng với ta như vậy, Thần Nguyên cấp địa hạ phẩm tầm thường có thể sánh bằng sao?

- Vậy lần sau trở về ta tranh thủ cho thú bản mệnh của nàng tiến hóa thành Thánh Thú tam giai được chưa?

Khương Thanh Loan nở nụ cười:

- Vậy thì được.

Nàng đẩy Linh Nhi qua chỗ Lý Thiên Mệnh:

- Giao người cho ngươi. Linh Nhi, hãy hầu hạ Lý Thiên Mệnh cho tốt, sinh thêm mấy bé cho hắn.

- Mợ, tình tỷ muội mong manh như đậu hủ.

Tiễn Lý Thiên Mệnh rời đi, Vệ phủ quay về yên bình.

Mộ phủ của Mộ Dương cách Vệ phủ không xa.

Chạng vạng, khi Vệ Tịnh đến đây Mộ Uyển đang đi ra.

Vệ Tịnh hỏi:

- Mộ Uyển, Mặc Kỳ Lân của ca của ngươi đã tiến hóa chưa?

Mộ Uyển nháy mắt cười nghịch ngợm:

- Không biết nữa, tỷ đi xem đi, ta đi đây, buổi tối không trở lại quấy rầy hai người!

Nàng nói xong chạy mất.

- Nha đầu này!

Vệ Tịnh bước vào Mộ phủ, đóng cửa lại, đi hướng phòng tu luyện của Mộ Dương.

Vệ Tịnh đi qua vườn hoa, phía trước có một đại điện tĩnh lặng, Mộ Dương và Mặc Kỳ Lân thường tu hành ở chỗ này.

- Dương ca?

Vệ Tịnh ở bên ngoài kêu một tiếng, nhưng không nhận được đáp lại.

Vệ Tịnh tiến lên trước gõ cửa, không hiểu sao nàng cảm giác trong đại điện tỏa ra hơi thở quen thuộc mà bí ẩn.

Bên trong vọng ra giọng của Mộ Dương:

- Không được vào!

Không lẽ y đang thay đồ? Hoặc bên trong có ai khác? Ví dụ như nữ nhân?

Nhưng Vệ Tịnh nghe rõ ràng khi Mộ Dương nói ba chữ kia thì giọng trầm thấp hơi khàn khàn, có chút khó chịu.

- Đã xảy ra chuyện!

Vệ Tịnh thầm lo lắng, vội vàng đẩy cửa ra đi vào.

Sau đó nàng trông thấy hình ảnh rung động.

Mộ Dương co ro dưới đất, sắc mặt trắng bệch, hình như đang ôm cánh tay trái của mình.

Vệ Tịnh vội chạy lại:

- Dương ca!

Nàng xem Mộ Dương hình như không bị thương, nhưng không hiểu sao vã mồ hôi như tắm.

Vệ Tịnh định nâng y dậy, sốt ruột hỏi:

- Dương ca bị sao vậy?

Giọng Mộ Dương khàn khàn run run:

- Không biết, Tiểu Mặc tiến hóa thành Thánh Thú thì thân thể của ta hình như biến đổi đôi chút.

Mộ Dương chẳng những toát mồ hôi, khi nói chuyện hàm răng va lập cập.

Vệ Tịnh hơi bối rối:

- Dương ca, đừng làm ta sợ.

Nàng phát hiện Mộ Dương che kín cánh tay trái.

- Có phải chỗ này không?

Mộ Dương đáp:

- Đúng vậy!

- Cho ta xem!

Vệ Tịnh kéo cánh tay trái của Mộ Dương ra, xé mở ống tay áo, giật mình thấy hình ảnh làm nàng ngẩn ngơ.

Đó là trên cánh tay trái của Mộ Dương bắt đầu hiện ra vảy hình lục giác rậm rạp mà có quy tắc.

Có thể nói là giống hệt cánh tay của Lý Thiên Mệnh, hoàn toàn giống với cánh tay trái của Lý Mộ Dương trong Đông Thần Vực.

Nhưng Vệ Tịnh từng thấy bề ngoài của Lý Mộ Dương, khác hẳn với người trước mắt nàng, tuy khí chất giống nhau.

Mãi đến lúc này, cánh tay trái của Mộ Dương hoàn toàn lột xác thành cánh tay hắc ám giống như Lý Thiên Mệnh, điểm khác biệt duy nhất là giữa bàn tay thiếu một con mắt.

Còn lại móng vuốt, vảy đen hình lục giác đều giống y hệt.

Bình Luận (0)
Comment