Vệ Tịnh như bị sét đánh, ngơ ngẩn nhìn Mộ Dương:
- Sao có thể như vậy?
Từ nhỏ huynh muội Mộ Dương đã được Vệ Thiên Thương nhận nuôi, cùng Vệ Tịnh lớn lên trong Diễm Đô, quen thuộc như là người thân của nàng.
Tên của y giống Lý Mộ Dương, nhưng không thể nào cũng có cánh tay trái giống hệt Lý Thiên Mệnh, thậm chí là Lý Mộ Dương chứ?
Khi cánh tay trái hoàn toàn thành hình, Mộ Dương thở phào một hơi:
- Phù!
Quá trình biến đổi cánh tay của Mộ Dương dường như đau đớn hơn Lý Thiên Mệnh nhiều.
Sau đó Mộ Dương cảm giác đầu đau muốn nứt ra, thậm chí hét lên:
- Tịnh Nhi! Tịnh Nhi!
Mộ Dương kéo tay Vệ Tịnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, một tay khác đau đớn ôm đầu.
Lần đầu tiên Vệ Tịnh trông thấy Mộ Dương đau đớn như vậy, nàng hoảng loạn, hai tay nắm chặt bàn tay của y:
- Lại làm sao vậy?
- Ta nhức đầu muốn nứt ra!
Mộ Dương lại gầm lên, chỉ có thể hai tay ôm đầu, đau đớn lăn lộn dưới dất.
- Dương ca!
Bỗng nhiên phát sinh chuyện kỳ lạ này, trong một chốc Vệ Tịnh không tìm được cách gì, chỉ biết ôm đầu của Mộ Dương, có lẽ làm vậy sẽ giảm bớt chút đau đớn.
Trong khoảnh khắc, trên đầu Mộ Dương phát ra tia sáng quỷ dị, rồi từ đỉnh đầu nứt ra khe hở, tựa như bị người chém một nhát đao, nhưng không có máu chảy ra.
Càng đáng sợ hơn là mặt gương thanh đồng cỡ bàn tay bay ra từ khe hở trên đầu Mộ Dương.
Vệ Tịnh nhìn ngây người.
Ai mà tin được đầu của một người đột nhiên tách ra, một cái gương thanh đồng từ bên trong chui ra?
Đó là gương hai mặt, trước sau đều chiếu ra hình ảnh, cổ kính xa xưa như sinh ra từ thuở hồng hoang thượng cổ.
Một luồng hơi thở mà Vệ Tịnh không cách nào hiểu thấu từ gương khuếch tán ra, thổi quét thiên địa vô tận.
- Đây là cái gì?
Mộ Dương cúi đầu, rít qua kẽ răng:
- Luân Hồi Kính!
Khó tin hơn nữa là sau khi Luân Hồi Kính chui ra thì khe nứt trên đầu Mộ Dương nhanh chóng khép lại, như thể chỉ là ảo giác.
Nhưng Luân Hồi Kính còn ở trước mắt họ.
Đang lúc hai người ngẩn ngơ thì hai mặt gương tự hiện ra bốn chữ.
Bốn chữ trên mặt phải là: Thiên Ý Luân Hồi.
- Thiên Ý Luân Hồi? Thế là sao? Một loại Thiên Ý?
Mộ Dương đang tu luyện Thiên Ý sơn hải, chạm đến lực lượng thủy và thổ trong thiên địa.
Mặt trái luân hồi hiện bốn chữ khó hiểu hơn.
Vì bốn chữ đó là: Người yêu mười đời.
Vệ Tịnh còn ôm Mộ Dương, hoàn toàn mù tịt với bốn chữ này:
- Cái gì là người yêu mười đời?
Không hiểu nổi.
Mọi thứ phát sinh hôm nay đều khó hiểu.
Luân Hồi Kính bay trở về trước mắt Mộ Dương, hai mặt trái phải tách ra, chui vào con mắt của y.
Ngay sau đó, đôi mắt Mộ Dương biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Nói ngắn gọn là đôi mắt biến thành hai mặt gương, là mặt trái phải của Luân Hồi Kính.
Vệ Tịnh thấy hình ảnh mình mờ mịt, sợ đến rướm nước mắt phản chiếu trong con ngươi của y.
Đôi mắt thành gương, trong suốt đến có thể soi.
Vệ Tịnh đang soi gương.
Vệ Tịnh thấy Mộ Dương dần tỉnh táo thì hỏi dồn:
- Dương ca, huynh có biết xảy ra chuyện gì không? Thân thể cảm giác thế nào?
Không biết có phải vì đôi mắt của Mộ Dương biến thành Luân Hồi Kính hay không mà khí chất cũng thay đổi hoàn toàn, cảm giác hờ hững khiến người sợ hãi, không giống con người mà như thượng thần.
- Tịnh Nhi!
Mộ Dương vô cùng kích động ôm Vệ Tịnh vào lòng, siết chặt.
Vệ Tịnh vội nói:
- Dương ca, đừng như vậy . . .
Mộ Dương lúc này cực kỳ bá đạo, không buông Vệ Tịnh ra:
- Đừng đẩy ta ra, Tịnh Nhi, trong đầu của ta xuất hiện ký ức kiếp trước.
- Là sao?
- Kiếp trước tên của ta gọi là Lý Mộ Dương!
Tin này như tiếng sét giữa trời xanh.
Vệ Tịnh ngơ ngác nhìn y.
Trong khoảnh khắc đó, Lý Mộ Dương ở Đông Thần Sơn hoàn toàn dung hợp vào người trước mắt.
Y là Lý Mộ Dương?
Nhưng vẫn kỳ lạ.
Mộ Dương đã hơn bốn mươi tuổi, Lý Mộ Dương đời trước ít nhất chết bốn mươi mấy năm, vậy tại sao xuất hiện vào hai mươi năm trước?
- Tịnh Nhi, kiếp trước muội là công chúa thần quốc.
Vệ Tịnh hoàn toàn mờ mịt:
- Cái gì?
. . .
- Báo!
Trong đại điện màu đen âm u, ba lão nhân áo đen đang ngồi.
Ba lão nhân áo đen hình thể và khí chất khác nhau, người ngồi chính giữa đôi mắt đen như mực.
Đột nhiên một bóng người lao vào trong đại điện.
- Có chuyện gì?
Bóng người kia cực kỳ kích động nói:
- Khởi bẩm thái thượng! Kết giới Luân Hồi có động tĩnh!
- Cái gì?!
Ba lão nhân áo đen đứng bật dậy.
- Hơn bốn mươi năm, rốt cuộc Luân Hồi Kính xuất hiện!
- Lý Mộ Dương, ngươi trốn giỏi lắm, hơn bốn mươi năm, chúng ta cực khổ tìm ngươi.
- Kết giới Luân Hồi chỉ đến đâu?
Bóng người quỳ dưới đất lớn tiếng nói:
- Từ địa điểm kết giới Luân Hồi chỉ trên bản đồ thì vị trí chính xác là: Đông Hoàng Cảnh, Chu Tước quốc, Diễm Đô!
- Trốn thật xa!
- Chúng ta tự mình đi một chuyến, lấy lại Luân Hồi Kính!
- Lý Mộ Dương, hơn bốn mươi năm, nên về nhà.
- Kỳ Lân cổ tộc đợi ngươi lâu, lâu quá rồi!!!
. . .
Đông Hoàng tông.
Lúc Lý Thiên Mệnh trở về đã đến chạng vạng.
Mới tới gần Đông Hoàng tông, Lý Thiên Mệnh và Diệp Thiếu Khanh chợt trông thấy:
Phương nam bỗng nhiên xuất hiện đại quân ít nhất bảy vạn người điều khiển thú bản mệnh rầm rộ kéo đến.
Hơn bảy vạn người mặc thú binh chiến giáp màu bạch kim, dù đang lúc hoàng hôn vẫn lấp lánh chói mắt.
Thứ này khác hẳn chiến giáp màu vàng đen của Đông Hoàng Vệ.
Lý Thiên Mệnh nhìn ra xa hơn thấy con rồng thần màu hoàng kim khổng lồ của Quân Đông Diệu.
Lấy con thú bản mệnh rồng thần kia dẫn đầu, đại quân Thánh Thiên Phủ hùng hổ đến gần, hiển nhiên không thôn tính tiêu diệt được Đông Hoàng tông thì bọn họ quyết không bỏ qua.
Diệp Thiếu Khanh nheo mắt nói:
- Bảy vạn Thánh Thiên Vệ cộng thêm gần mười lăm vạn Vân Tiêu Vệ và Hắc Minh quân, tổng cộng hơn hai mươi vạn người. Thánh Thiên Phủ thật là xem trọng Đông Hoàng tông chúng ta.
Trong mắt Lý Thiên Mệnh tràn ngập sát khí:
- Nếu không có Hắc Minh tông thì chúng ta thật sự tiêu đời.
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Đúng vậy, nhiều cường giả cảnh giới Thiên Ý, cảnh giới Thánh như vậy, một mình phụ thân của ngươi không ngăn nổi.
- Làm sao bây giờ?
Lý Thiên Mệnh cảm giác quân tiếp viện Thánh Thiên Phủ quá ác, Đông Hoàng tông bây giờ đã chao đảo trước mưa gió.
Diệp Thiếu Khanh an ủi:
- Yên tâm, phụ thân của ngươi biết tính toán. Hắn nói trận chiến tiếp theo sẽ cho chúng đến bao nhiêu chết bấy nhiêu!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Dữ vậy sao, thế thì ta mỏi mắt mong chờ.
- Ngươi trở lại đất tổ tu hành là được, người trẻ tuổi dưới hai mươi tuổi không tham dự vào cuộc chiến tông môn được.
- Không.
Lý Thiên Mệnh nhìn đại quân Thánh Thiên Phủ ngạo mạn, tự phụ, kiêu căng, lỗ mũi hĩnh lên trời, nói:
- Lần này ta muốn giết địch!
- Tùy ngươi.
Hai người từ phía đông đi vào kết giới Vạn Sơn.
Khi họ trở về kết giới Vạn Sơn mới mở ra, linh tai kết giới bắt đầu tiến vào chiến trường kết giới.
Đưa mắt nhìn, đại quân Thánh Thiên Phủ và Vân Tiêu Kiếm phái trên mười ba vạn người đang tập kết ở bên ngoài Đông Hoàng tông.
Đông Hoàng tông chỉ có chưa đến năm vạn Đông Hoàng Vệ, còn phải điều động đến hai chiến trường.
Người sáng suốt nhìn thấy đều biết đây là muốn đồ sát.
Quân Đông Diệu là một người tính cách nóng nảy mà bá đạo, ngạo mạn. Nên sau khi hai quân hội tụ, gã chắc chắn sẽ lập tức tấn công Đông Hoàng tông.
Trên Thánh sơn.
Toàn thể cường giả Đông Hoàng tông đã trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Lý Vô Địch tóc đỏ áo trắng đứng trên ngọn núi cao nhất.
Cường giả tông lão lo khống chế trung tâm kết giới, còn Lý Vô Địch là nhân vật linh hồn của tông môn, giá trị lớn nhất nằm ở:
Đồ sát quân địch!