Lý Vô Địch nhìn đại quân tập kết bên ngoài kết giới, con mắt đỏ ngầu:
- Trận chiến trước Vũ Văn Thái Cực đã thắng, lần này mới thật sự là cuộc chiến sống chết sống còn của Đông Hoàng tông! Nếu tan tác, tử vong vô số, thế gian e rằng không còn Đông Hoàng tông.
Lý Vô Địch càng biết tầm quan trọng của trận chiến này.
Giờ phút này, vô số người Đông Hoàng tông sẵn sàng đón địch. Hơn hai vạn Đông Hoàng Vệ tập kết ở mép rìa bên trong kết giới Vạn Sơn, bên cạnh từng người là thú bản mệnh kề vai chiến đấu với mình.
Diệp Thiếu Khanh dẫn Lý Thiên Mệnh đi tới bên cạnh Lý Vô Địch.
Lý Vô Địch quan tâm hỏi:
- Như thế nào? Không xảy ra chuyện gì chứ?
Diệp Thiếu Khanh trả lời:
- Không có gì, sắp xếp ổn thỏa.
Lý Vô Địch cười nói:
- Huynh đệ, đa tạ.
Diệp Thiếu Khanh trợn trắng mắt:
- Nói gì đấy, bày đặt khách khí với ta?
Diệp Thiếu Khanh và Lý Vô Địch đứng song song, nhìn hai quân đoàn hùng hổ chực chờ bên ngoài kết giới.
Lý Vô Địch trầm giọng nói:
- Quân Đông Diệu đến.
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Đúng rồi, hồi trẻ hắn là đệ nhất thiên tài Đông Hoàng Cảnh, hành thảm ta.
Lý Vô Địch nói:
- Hôm nay, ta giúp ngươi báo thù.
Diệp Thiếu Khanh hỏi:
- Ngươi đừng khoác lác, ta hỏi ngươi, bên Minh Hoàng thế nào? Đây là việc lớn mạo hiểm.
Lý Vô Địch đồng tình nói:
- Loại chuyện này cứ lấy thật lòng ra quen bằng hữu. Hai ngày nay chúng ta uống rất nhiều, nói thật thì hắn rất uất ức, Thánh Thiên Phủ làm thịt nhiều người bên họ. Hắn có ba người con đều chết trong tay Thánh Thiên Phủ, thần phục đối thủ cũng vì bất đắc dĩ.
Diệp Thiếu Khanh cười hỏi:
- Ngươi còn dám giao bằng hữu?
Lý Vô Địch mỉm cười nói:
- Có cái gì không dám? Vũ Văn Thái Cực đã là quá khứ, thế giới lớn như vậy, đến đi bốn phương, chỉ cần cùng chung chí hướng thì đều là bằng hữu tốt của Lý mỗ.
Đã từng gặp phản bội, nhưng y vẫn giữ tâm tình như vậy thật là hiếm có. Đa số người một lần bị rắn cắn, sợ dây thừng mười năm.
Diệp Thiếu Khanh nheo mắt nói:
- Giải quyết bên Minh Hoàng rồi thì chúng ta có phần thắng lớn hơn.
Lý Vô Địch gằn giọng nói:
- Không chỉ lớn, ta muốn nương kế hoạch này chôn vùi đại quân mười ba vạn người dưới kết giới Vạn Sơn!
- Tuyệt tình thế sao?
Lý Vô Địch âm trầm cười nói:
- Huynh đệ, không độc không phải trượng phu, phải ác với kẻ địch, mãi đến khi nào bọn họ nghe ba chữ Đông Hoàng tông liền run cầm cập.
Lý Thiên Mệnh xen lời cười hỏi:
- Hình như thổi phồng hơi nhiều?
Lý Vô Địch vừa uống rượu vừa nhe răng cười nói:
- Nhi tử Thiên Mệnh của ta, ngươi không biết vi phụ ỷ vào thứ ghê gớm cỡ nào đâu!
- Vậy thì cho ta kiến thức đi.
Lý Vô Địch vẫy tay:
- Qua đây!
Lý Thiên Mệnh bước tới trước mặt Lý Vô Địch.
Lý Vô Địch vén ống tay áo trái lên, lộ ra hai mặt thú màu đỏ, cái thứ nhất là Kỳ Lân, cái thứ hai hình như là Huyền Vũ.
Lý Thiên Mệnh còn nhớ trên cánh tay phải của Lý Vô Địch có năm mặt thú màu đỏ, năm cộng hai bằng bảy.
Lý Thiên Mệnh và Diệp Thiếu Khanh cùng chửi thề:
- Bà nội nó!
Lý Vô Địch buồn rầu nói:
- Ha ha, người đời đều cho rằng ta là thể Lục Kiếp Luân Hồi, bọn họ đâu biết cách tu luyện xưa nay chưa từng có của ta mang đến con đường nghịch thiên thật sự. Nguyên Viêm Hoàng đại lục phỏng chừng chưa có ai làm giống như ta, nên ta vẫn đang liên tục thức tỉnh Kiếp Luân, đây là thứ bảy! Bây giờ ta là thể Thất Kiếp Luân Hồi, ngày hôm qua lỡ đột phá một chút một trọng cảnh giới, đến Thiên Chi Thánh cảnh nhị trọng. Tu luyện thật là dễ dàng.
Bộ dạng của y rất đáng đánh.
Nhưng không thể phủ nhận, mười năm sống chết phá kiếp, chịu đựng đau khổ hơn tổ tiên đời đầu gấp đôi, có bảy Kiếp Luân mặt thú màu đỏ xem như hợp tình hợp lý.
Kỳ ngộ của Lý Vô Địch là nghịch thiên sửa mệnh thuần khiết nhất.
Diệp Thiếu Khanh dở khóc dở cười nói:
- Hai phụ tử các ngươi đều là quái vật.
Lý Vô Địch tự tin nói:
- Cho nên ta tiến bộ hung mãnh như thế, hôm nay chỉ cần hành Thánh Thiên Phủ tơi tả, ép lùi Thánh Hoàng, khiến bọn họ ném chuột sợ vỡ đồ. Vậy thì qua thêm chút thời gian là ta có thể giẫm Thánh Hoàng ở dưới chân!
Y có tư cách tự tin như thế.
Lý Vô Địch cười kêu lên:
- Nhi tử Thiên Mệnh của ta, nhận lấy!
Y lấy một quyển sách ra khỏi nhẫn tu di ném cho Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh nhìn kỹ, không ngờ là Nhiên Hồn Thư của Vũ Văn Thái Cực.
Thiên văn thư thần diệu!
Lý Vô Địch nói:
- Cho ngươi, vào phút mấu chốt có thể khiến thực lực siêu bùng nổ.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Các người dùng chẳng phải là càng tốt?
Lý Vô Địch bĩu môi nói:
- Nghĩ vớ vẩn gì vậy, thiên văn thư rất đắt, chỉ có một quyển này, dưới cảnh giới Thiên Ý mới dùng được nhưng đã có giá trị liên thành. Nhiên Hồn Thư dành cho chúng ta sử dụng thì bán một nửa Đông Hoàng tông cũng không đổi được, dù sao thứ có thể chớp mắt nâng cao thực lực đều đắt thấy sợ. Nếu ta dùng được thì Vũ Văn Thái Cực đã sớm dùng nó.
Hèn gì, Lý Thiên Mệnh còn đang thắc mắc tại sao ngày đó Vũ Văn Thái Cực không sử dụng Nhiên Hồn Thư.
Lý Thiên Mệnh cất Nhiên Hồn Thư vào, định trở về sẽ nghiên cứu kỹ.
Lúc này, động tĩnh bên ngoài kết giới ầm ầm, đất rung núi chuyển.
Hiển nhiên hai đại tông môn Thánh Thiên Phủ và Vân Tiêu Kiếm phái đã bắt đầu tiến công.
Mắt Lý Vô Địch bắn ra tia sáng đỏ máu:
- Thật ngạo mạn, không đánh tiếng trước đã khai chiến.
Diệp Thiếu Khanh hỏi:
- Khi nào lấy ra át chủ bài?
- Không vội, vừa đánh vừa lui, cho tới khi đa số Thánh Thiên Vệ, Vân Tiêu Vệ đều vào sương mù kết giới rồi mới bắt trọn ổ.
- Trước đó nên làm gì?
- Tỏ ra yếu thế, nhịn.
Diệp Thiếu Khanh gật gù:
- Đã hiểu, nếu lật con bài quá sớm thì bọn họ chưa vào sâu, dễ bỏ chạy, không giết hết được.
Lý Vô Địch làm cách này gọi là gậy ông đập lưng ông.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Nghĩa phụ, sư tôn, ta đi đâu?
Lý Vô Địch nói:
- Đi yêu đương, ta muốn ôm tôn tử.
Lý Thiên Mệnh không thèm nói chuyện với y:
- . . .
Hắn thầm nghĩ:
- Nhóm nghĩa phụ muốn dụ đối thủ hoàn toàn vào sâu trong kết giới, nếu vậy thì phần tiên phong bên địch có thể xuyên qua kết giới, sinh ra uy hiếp cho đệ tử ở trên linh tuyến kết giới.
Lý Thiên Mệnh quyết định đi Thanh Long Kiếm Phong, vì đó là ngọn thần phong gần chiến trường nhất, nếu có người đột phá kết giới sẽ lập tức kéo tới đó.
Diệp Thiếu Khanh thấy Lý Thiên Mệnh đi hướng Thanh Long Kiếm Phong thì mở miệng hỏi:
- Không phái người chuyên môn bảo hộ hắn sao?
Lý Vô Địch nói:
- Không cần, hắn thói quen thiên tài tranh phong, đã đến lúc cho hắn xem chiến trường sống chết thật sự tàn khốc cỡ nào. Thiên tài trở thành cường giả cần trải qua con đường chém giết, chiến đấu thật sự không nằm ở lôi đài mà ở giữa sự sống và cái chết.
. . .
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khi Thánh Thiên Vệ mặc chiến giáp màu bạch kim, Vân Tiêu Vệ mặc chiến giáp màu xanh lao vào kết giới Đông Hoàng Vạn Sơn, khoảnh khắc đó cuộc chiến tông môn lại bùng nổ.
Lần này kết giới Vạn Sơn chịu đựng áp lực gấp hai lần đợt trước.
Đưa mắt nhìn, Thánh Thiên Vệ, Vân Tiêu Vệ rậm rạp, dẫn theo hơn mười vạn thú bản mệnh trưởng thành khổng lồ, hung tàn giết vào.
- Bên Hắc Minh tông cũng bắt đầu tấn công rồi!
- Ba quân cùng nhau đánh phá kết giới Đông Hoàng Vạn Sơn trước rồi chơi từ từ!
- Đùa chết Đông Hoàng tông!
- Giết!!!
Hôm nay sương mù trắng đặc biệt dày đặc, ảnh hưởng nặng đến tầm nhìn của Thánh Thiên Vệ và Vân Tiêu Vệ, nhiều người đi vào liền bị lạc phương hướng.
Kết giới bảo vệ tựa như cái miệng to, lục tục nuốt chửng Thánh Thiên Vệ và Vân Tiêu Vệ.