Lần này Nguyên Hồn thật sự không dám theo tới cùng nữa.
- Toàn thể Khôn Nguyên Vệ tản ra, rút quân, tự động quay về Khôn Nguyên tông!
Nguyên Hồn chẳng những không chơi nữa, cũng không rảnh lo cho Khôn Nguyên Vệ của mình.
Đối với Ngự Thú Sư cảnh giới Thiên Ý thì tản ra chạy về càng dễ hơn.
Quân Thánh Tiêu lại bị đả kích:
- Nguyên Hồn, đừng đi!
Ba tháng ba trọng Thiên Chi Thánh cảnh, khái niệm này khiến người tu luyện cảnh giới này mười năm như Quân Thánh Tiêu làm sao tưởng tượng nổi?
Nguyên Hồn chửi thề:
- Xéo ngay!
Nguyên Hồn quá thất vọng, cả đời gã chưa từng té hố kiểu này, gã sợ thật.
- U Minh, đi!
Nguyên Hồn né qua nhát đao của Lý Vô Địch, vội lao xuống biển hội tụ với thú bản mệnh của mình.
Bỗng nhiên!
Biển biến thành màu đỏ.
Vô số máu tươi vỗ sóng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một con cự thú lao ra, toàn thân màu xanh, nhưng không có đầu.
Giây sau, một con côn đỏ to lớn tựa như cá kình phóng lên cao, lộn vòng rơi xuống.
Nguyên Hồn thấy tận mắt trong miệng của nó ngậm một cái đầu rắn màu xanh, sau đó nuốt sống cái ực.
Cự thú không đầu kia là U Minh Quỷ Hỏa Huyền Vũ.
Khóe mắt Nguyên Hồn sắp nứt:
- Lý Vô Địch!!!
Gã đã quyết đoán quyết định chạy trốn, nhưng Lý Vô Địch thật sự chơi nặng tay, giết thú bản mệnh của gã.
- A!!!
Nguyên Hồn như bị vạn kiếm xuyên tim, giọng run rẩy, hối hận vô tận lấp đầy lồng ngực.
Ầm ầm!
Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng lao ra kéo theo sóng biển dâng trào, vô số sóng biển đảo điên đại dương, nước biển ngập trời ngăn cách Quân Thánh Tiêu và con Chí Tôn Lăng Tiêu Thánh Long với Lý Vô Địch.
Cứ như thế, trong thời gian ngắn Lý Vô Địch một mình đối diện Nguyên Hồn tuyệt vọng.
Cho tới giờ khắc này, con Chí Tôn Lăng Tiêu Thánh Long ở trong biển mới bơi tới.
Nhưng côn đỏ to lớn tự nhiên bơi trong biển, sao có thể bị Chí Tôn Lăng Tiêu Thánh Long cùng cảnh giới bắt giữ?
Giọng nói âm trầm lạnh lùng của Lý Vô Địch vang lên trong thiên địa:
- Nguyên Hồn, ta nói rồi, ngươi phải chết tại đây!
Nguyên Hồn bi thương hét lên, xoay người bỏ chạy:
- Ngươi . . . ngươi không sợ Khôn Nguyên tông chúng ta san bằng Đông Hoàng tông của ngươi sao?
- Tùy, nếu các ngươi không sợ kết giới huyết kiếp thì cứ đến, ta cho Khôn Nguyên tông các ngươi đến bao nhiêu chết bấy nhiêu!
Lý Vô Địch điên cuồng đuổi theo, sau lưng hắn là Quân Thánh Tiêu bám sát. Mấy lần Quân Thánh Tiêu gần như đánh trúng Lý Vô Địch.
Nguyên Hồn hét chói tai:
- Thánh Hoàng, cứu ta!!!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng tung hoành trong đại dương lại vọt ra, tựa như cá voi đụng bay Quân Thánh Tiêu, khiến lão đôi mắt tóe lửa, bực bội bị cầm chân.
Quân Thánh Tiêu không còn cách nào khác, đây đều là ưu thế tự nhiên của thú bản mệnh thuộc tính thủy, lão chỉ có thể ngậm bồ hòn.
Giờ phút này.
Lý Vô Địch phá tan sóng máu truy sát đến sau lưng Nguyên Hồn.
Nguyên Hồn gầm rống:
- A!!!
Gã buộc phải quay người, hai tay cầm Trảm Hồn Quỷ Đao thi thố Hoàng Tuyền Trảm Long Quyết.
Hoàng Tuyền Khô!
Vèo!
Xích Huyết Hoang Đao vụt qua, Huyết Ngục Đao Kinh bùng nổ, trên đầu như có đại dương lật úp.
Đao này huyết ngục ngập trời.
Keng!
Nguyên Hồn hoảng loạn chém đao bị Lý Vô Địch đánh bay ra ngoài.
Chênh lệch về cảnh giới khiến Nguyên Hồn không cách nào đỡ được Huyết Ngục Đao Kinh của Lý Vô Địch.
- Đi chết đi, rùa đen!
Lại một đao quét qua.
Phập!
Một đao cắt cổ.
- Ặc!
Cổ họng Nguyên Hồn hở gió, trợn to mắt nhìn Lý Vô Địch, Trảm Hồn Quỷ Đao và Trấn Thiên Môn rơi xuống biển.
Phập!
Lại một đao đâm xuyên thân thể, hoàn toàn giết chết Nguyên Hồn.
Nguyên Hồn chết trận tại chỗ.
Ánh mắt cuối cùng của gã bất lực, mãi đến chết gã vẫn không hiểu, Khôn Nguyên tông chỉ đến nhặt của rơi thôi mà, tại sao Lý Vô Địch ác thế?
Tất cả chỉ vì:
Gã không phải người bị tấn công, nên gã không hiểu cướp giật giang sơn của tổ tiên người ta dùng máu đánh đổi, còn diễu võ dương oai là đã đụng vào vảy ngược.
Chạm vào vảy ngược thì chết chắc!
Lý Vô Địch xách Nguyên Hồn thấp bé trong tay ném hướng kết giới Hộ Hải.
Bên kết giới Hộ Hải, Minh Hoàng đang giết địch bỗng nhiên trông thấy xác chết bay tới thì vội đón lấy.
Minh Hoàng nhìn kỹ, cười to ba tiếng:
- Khôn Nguyên Vệ, phó tông chủ Nguyên Hồn của các ngươi đã chết, còn không đầu hàng?!
Giọng của Minh Hoàng vang vọng trong kết giới Hộ Hải. Khôn Nguyên Vệ vốn đang chạy trốn chợt nghe câu đó, thấy xác chết bị Minh Hoàng xách trong tay thì lòng tan nát.
- Chúng ta thua!
- Chạy nhanh lên, đừng chống cự, chống cự là chết!
- Đừng chạy, trực tiếp đầu hàng đi, phó tông chủ đã chết, bọn họ sẽ không giết những tiểu tốt vô danh chúng ta.
- Đúng đúng, chúng ta đều bị bắt buộc.
Cứ như thế, Nam Thiên Vệ rảnh tay đi vây công đám Thánh Thiên Vệ thề sống chết không hàng.
Những Thánh Thiên Vệ này kiên quyết không đầu hàng là vì Quân Thánh Tiêu chưa đánh thua.
Bên ngoài kết giới Hộ Hải.
Quân Thánh Tiêu vừa chạy tới nơi thì thấy cảnh này:
- Nguyên Hồn!!! Lý Vô Địch, lần này ngươi chết chắc rồi. Đó là nhi tử mà lão quỷ Khôn Nguyên tông xem trọng nhất, ngươi giết hắn thì lão quỷ đó sẽ giết ngươi bằng được!
Trong lòng Quân Thánh Tiêu dậy sóng thần.
Nói thật thì Lý Vô Địch giả heo ăn cọp, giết người quá nhanh, chưa đầy mười giây Nguyên Hồn đã chết trận, Quân Thánh Tiêu thì bị Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng trêu đùa, không chạy tới kịp.
Lý Vô Địch mỉm cười nói:
- Ngươi nghĩ cái quái gì vậy? Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ tông chủ Khôn Nguyên tông sao? Tỉnh hồn giùm, qua một đoạn thời gian nữa, nếu hắn dám đến thì ta làm thịt luôn, ngươi có tin không?
Quân Thánh Tiêu ngây ra:
- Ngươi . . .!
Lý Vô Địch nhe răng cười nói:
- Lão quỷ kia, ngươi cũng chạy không được.
Trong khi Lý Vô Địch cười thì Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng lao ra từ đáy biển, đến bên y.
Giây phút đó, mắt Thánh Hoàng bắn ra tia sáng trắng chói lòa, mặt vặn vẹo nanh ác nói:
- Ngươi đúng là nghịch thiên sửa mệnh, nhưng tiểu bối vô tri không biết trời cao đất rộng, ta khổ tu trăm năm, sao có thể không bằng ngươi?
Quân Thánh Tiêu cầm Chí Tôn Thánh Long Thương mà Thánh Thiên Phủ truyền thừa từ thượng cổ, cùng hai con rồng thần Thánh Thú lục giai, tỏa sáng chói lòa lao nhanh đến.
Lý Vô Địch cười khẩy nói:
- Ngươi không bỏ chạy? Cũng gan dạ.
Lý Vô Địch phun nước miếng vào bàn tay, siết chặt Xích Huyết Hoang Đao, tóc đỏ bay rối, cùng Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng giết hướng Quân Thánh Tiêu.
Đây là cuộc chiến số phận, đây mới là quyết đấu của người mạnh nhất Đông Hoàng Cảnh.
Kết quả của trận chiến này liên quan đến hướng đi tương lai ngàn năm sau của Đông Hoàng Cảnh.
Thánh tộc Lý thị xuống dốc ngàn năm rốt cuộc có cơ hội lại lần nữa khiêu chiến Thánh Thiên Phủ uy chấn ngàn năm.
Đây không phải cuộc chiến thiên tài mà là cuộc đối đầu đỉnh cao.
- Quân Thánh Tiêu, tuy đầu óc của ngươi không bình thường nhưng thực lực thì xứng đôi với thân phận Thánh Hoàng.
Rốt cuộc gặp đối thủ lực lượng ngang ngửa, Lý Vô Địch sôi sục máu nóng, cười tràng dài.
Quân Thánh Tiêu tức giận quát:
- Tiểu nhi vô tri, cười sớm quá đấy!
Hai con rồng thần của Quân Thánh Tiêu cùng thi thố thần thông đánh xáp lá cà với đối thủ, cộng thêm chiến quyết Thiên Thánh Thánh Thiên Đạo Điển của Quân Thánh Tiêu, sức sát thương động trời, thật sự tạo thành uy hiếp cho Lý Vô Địch.
Thần thông: Thánh Quang Thế Giới.
Hai con rồng trắng cùng tỏa ánh sáng chói lòa, ánh sáng trắng nóng cháy khuếch tán bao trùm phạm vi mấy ngàn thước.
Ánh sáng kia như đao kiếm sắc bén và nóng rực, khiến người không thể mở to mắt, nước biển ở gần đó cũng liên tục bốc hơi.
- Ta cũng có!
Không cần Lý Vô Địch nói, côn đỏ to lớn làm chủ biển cả đã phun ra quả cầu màu đỏ to lớn.