Quả cầu màu đỏ biến lớn, hình thành lĩnh vực đỏ phạm vi mấy ngàn thước.
Sương mù đỏ và ánh sáng trắng hội tụ, xung đột với nhau. Ánh sáng trắng của đối phương đâm vào thịt, nhưng thần thông Nhiên Huyết Địa Ngục của Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng cũng đáng sợ không kém.
Sương mù đỏ thấm vào máu thịt của hai con rồng thần tựa như nhỏ kịch độc vào máu, độc hơn Huyết Ma Độc của Meow Meow nhiều.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mọi người không thấy hiện trường chiến trường, chỉ trông thấy Nhiên Huyết Địa Ngục và Thánh Quang Thế Giới, nghe chiến đấu bên trong kinh thiên động địa, nghe cự thú gào thét gầm rống, chấn thiên động địa, thấy đại dương dậy sóng, máu loãng lan tràn.
Ai thắng ai thua còn chưa biết.
Đây rõ ràng không phải cuộc đè ép mà là chém giết rung động lực lượng ngang nhau.
Chỉ có cường giả cảnh giới Thánh mới thấy ra Thánh Hoàng thi thố Thánh Thiên Đạo Điển tối cao của Thánh Thiên Phủ, từng chiêu chém ra.
Một chiêu Phù Quang Lược Ảnh, bóng thương huyền diệu, rợp trời xuyên thấu, phủ lên chiến trường, đâm hướng Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng.
Một chiêu Thân Tử Đạo Tiêu, đây là chiêu thức trung tâm của Thánh Thiên Đạo Điển.
Một thương xung phong liều chết, cương khí chói mắt bộc phát ra xuyên thấu biển, nếu không phải Lý Vô Địch chặn lại thì phỏng chừng nó đã đâm xuống đáy biển sâu.
Thủ đoạn của Lý Vô Địch cũng rất kinh người, cộng thêm Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng ở trong biển lấy một chọi hai mà vẫn không yếu thế chút nào.
Giết giết giết!!!
Bên ngoài kết giới Hộ Hải, nước biển đảo ngược, trong thiên địa như đổ mưa to, gió lốc đỏ xé rách biển cả.
Hai người đánh túi bụi.
Quân Thánh Tiêu điên cuồng cười to bảo:
- Lý Vô Địch, thánh tộc Lý thị đã sớm diệt vong, đây là số trời đã định! Ngươi xuất hiện chỉ là hồi quang phản chiếu, ngươi căn bản không làm gì ta được!
Ít nhất đến lúc này Quân Thánh Tiêu chiếm ưu thế.
Giọng của Lý Vô Địch lạnh lẽo lạ thường:
- Nói xong chưa? Nếu xong rồi thì chào tạm biết thế giới này đi, cho ngươi mười giây cuối cùng.
- Cuồng vọng mà không biết tự lượng sức mình, ngươi không nên đi ra quyết đấu với ta, ở phía sau hưởng thụ thành quả thắng lợi không tốt sao? Muốn giết ta thì ngươi càng không sống nổi, nói cho ngươi biết, gừng càng già càng cay!
Quân Thánh Tiêu hội tụ hai con rồng, dùng chúng nó mở đường, thần thông oanh tạc, thương đâm tới.
- Quân Lâm Thiên Hạ!
Đây là đỉnh cao của Thánh Thiên Đạo Điển, cái gọi là quân lâm thiên hạ tự nhiên khiến thương sinh run rẩy.
- Quân Thánh Tiêu, trong lòng ngươi vô đạo, ý chí bất ổn, thậm chí tự mâu thuẫn, xung đột lẫn nhau. Ngươi muốn làm thánh quân, tu luyện Thiên Ý thánh quân, rồi lại đi con đường xem mạng người như cỏ rác, tự mình đập vỡ, đây là nguyên nhân hôm nay ngươi chết trận!
Oong oong oong!
Câu nói này khiến Quân Thánh Tiêu ù tai nhức óc, giọng nói không lớn, nhưng nội dung thì đánh nát ý chí của lão.
Đây tuyệt đối là một kích trí mệnh.
Vì một người tu luyện Thiên Ý thánh quân mà đi lên con đường tự mình mâu thuẫn là đang hủy diệt Thiên Ý của mình.
Thiên Ý thánh quân sao có thể thẳng tắp thông suốt cung cấp lực lượng cho lão?
Ý niệm không thông đạt, thậm chí tự mình phủ định, đi nhầm một bước, nhiều bước sai theo.
Làm chuyện tội ác khiến Thiên Ý thánh quân đều cảm thấy thẹn thì sao có thể tiếp tục ra lực lượng trăm phần trăm?
Ngay từ đầu Quân Thánh Tiêu đã tự phá hủy mình.
Phá hủy ý chí của mình.
Phá hủy mình hai mươi năm trước, phá hủy ba chữ Quân Niệm Thương, phá hủy đạo của mình.
Người vô đạo thì sao chiến đấu?
Lý Vô Địch trái ngược với Quân Thánh Tiêu, y có đạo giết chóc thỏa thích, dùng Thiên Ý giết chóc nhưng làm một trận thiên hạ chính đạo.
Về mặt Thiên Ý, hai người cảnh giới ngang nhau, một người cao thượng, một kẻ thấp hèn, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Quân Thánh Tiêu run rẩy, không phải vì sợ mà là đang giãy giụa, tự phủ định mình, chịu hành hạ.
- Quân Thánh Tiêu, ta xấu hổ vì làm nhi tử của người!
Đột nhiên hình ảnh ánh mắt căm thù của thanh niên áo trắng lại hiện ra trong đầu Quân Thánh Tiêu.
Đây là trí mạng.
Lão đang thi thố Quân Lâm Thiên Hạ.
- Ta đáng xấu hổ như vậy thì làm sao quân lâm thiên hạ, a?
Giây phút đó, huyết lệ chảy ra từ khóe mắt, trái tim bị chính mình nhàu nát.
Thử hỏi trong tình huống đó, chiêu mạnh nhất của Quân Thánh Tiêu có thể phát huy ra mấy phần uy lực?
E rằng chưa đủ ba phần.
Một câu ngắn ngủi, giết người tru tâm.
- Nhi tử của ta . . .
Nhớ đến Quân Niệm Thương làm Quân Thánh Tiêu cực kỳ khó chịu.
Ngay lúc này.
Lý Vô Địch bắt lấy cơ hội, tựa như đến từ địa ngục đẫm máu, đôi mắt lạnh lẽo, nhát đao Tử Thần Trảm mạnh nhất kinh thiên vụt qua.
Tử Thần Trảm bắn ra huyết quang ngàn thước, huyết khí vô tận hội tụ trong đó, đây là chiêu mạnh nhất của Huyết Ngục Đao Kinh, như thần chết buông xuống, huyết đao chém tới đâu là uy lực ngập trời, hoàn toàn lấn át Quân Lâm Thiên Hạ của Quân Thánh Tiêu.
Keng!
Tử Thần Trảm gồm ba đao.
Đao thứ nhất của Lý Vô Địch phá cương khí Quân Lâm Thiên Hạ, xé ra một con đường.
Đao thứ hai chém vào Chí Tôn Thánh Long Thương, chấn động làm binh khí của Quân Thánh Tiêu tuột khỏi tay.
Đao thứ ba, huyết khí ngút trời, biển máu cuồn cuộn. Một đao chém qua, đầu tiên là chém đứt cánh tay đỡ đòn, sau đó chém vào cổ Quân Thánh Tiêu.
Phập!
Xích Huyết Hoang Đao vụt qua, đầu của Quân Thánh Tiêu đã rơi vào tay Lý Vô Địch.
Mãi đến lúc chết, Quân Thánh Tiêu chảy hai dòng huyết lệ nhìn phương hướng Thương Hải quốc.
Đó là lần duy nhất trong đời lão sai hết thuốc chữa, không có đường hối hận.
- Nếu có kiếp sau, phụ thân nhất định nghe lời ngươi, a!!!
Cái đầu khóc toáng lên trong biển cả, âm thanh nhỏ dần rồi ngừng bặt.
Sau lưng Lý Vô Địch, hai con Chí Tôn Lăng Tiêu Thánh Long liếc nhau, hai mắt chảy lệ.
Chúng nó xoay người chạy, nhưng không chạy hướng Đông Hoàng Cảnh mà về hướng nam biển cả.
Sau khi Ngự Thú Sư chết, chúng nó không cách nào tu luyện cộng sinh, sẽ từ từ đánh mất lực lượng, thành con rồng tàn phế, tan biến trong thiên địa.
Có xác suất nhỏ là chúng nó sẽ thay đổi thể chất thành mãnh thú hung tàn, giữ lại một phần lực lượng, nhưng không cách nào tiến bộ nữa.
Lý Vô Địch không giết chúng nó.
Vì chưa chắc hai con rồng này thừa nhận Quân Thánh Tiêu, chứ không thì trong chiến đấu lẽ ra chúng nó mạnh hơn nữa.
Có một khoảnh khắc, Lý Vô Địch cảm giác chúng nó từ bỏ Ngự Thú Sư của mình.
Có rất nhiều ví dụ thực tế về lý niệm của Ngự Thú Sư và thú bản mệnh khác nhau, thù hận nhau, chém giết nhau, dẫn đến tan vỡ tu luyện cộng sinh.
Hai con rồng thần bỏ đi, trong thiên địa lại chìm vào tĩnh lặng.
Mọi người nhìn Lý Vô Địch xách đầu của Quân Thánh Tiêu, nhếch môi cười:
- Các vị hãy chú ý, Thánh Thiên Phủ truyền thừa gần vạn năm mất tiêu rồi.
Mất tiêu.
Hai chữ đơn giản.
Nhưng dẫn đến động đất kịch liệt nhất Đông Hoàng Cảnh.
Kết giới Hộ Hải hoàn toàn tĩnh lặng.
Vô số Thánh Thiên Vệ, Khôn Nguyên Vệ, Nam Thiên Vệ vừa trân trân nhìn Lý Vô Địch, vừa khóc cho cái chết của Quân Thánh Tiêu.
Thời gian kéo dài khoảng mười giây.
Sau đó.
Kết giới Hộ Hải bùng nổ tiếng hoan hô rầm trời, khiến kết giới rung rinh theo.
Không chỉ ở kết giới Hộ Hải, trên đảo Nam Thiên đều nghe tin Lý Vô Địch giết Quân Thánh Tiêu, Nguyên Hồn, thoáng chốc nguyên Nam Thiên tông rơi vào sôi động chưa từng có.
Bao gồm dân chúng Thương Hải quốc.
- Bạo quân đã chết!!!
- Hu!!!
Toàn tông đều khóc ròng.
Liều mạng chống chọi qua trận chiến khó khăn nhất, nghênh đón tia sáng thắng lợi trong tuyệt vọng.
Hỏi sao người ta không hưng phấn, không mừng như điên?