Những Nam Thiên Vệ từng cứu dân chúng Thương Hải quốc đều đi bên bờ vực sống chết.
- Đông Hoàng tông chủ, Lý Vô Địch!
- Hắn chém giết Thánh Hoàng, hắn mạnh hơn Thánh Hoàng!
- Mười bốn năm đứt mạch khổ tu, một chốc vươn lên, trong Đông Hoàng Cảnh không ai địch nổi, sẽ là anh hào một thế hệ!
- Ta kém ăn nói, ta có một trăm vạn lời khen tông chủ đúc kết thành một chữ: Ngầu!
Một tiếng gầm rống rung chuyển đất trời như ngọn sóng ập đến đánh vào người quỷ cuồng tóc đỏ.
Y cười.
Vì điều này ý nghĩa cuộc chiến tông môn của Đông Hoàng Cảnh kết thúc.
Thánh Thiên Phủ và Vân Tiêu Kiếm phái hoàn toàn tan tác.
Ba tông môn Đông Hoàng tông thắng lớn!
Y càng biết mọi thứ mạo hiểm biết bao, khó khăn cỡ nào mới lấy được thành quả.
Như hôm nay y giết Quân Thánh Tiêu đâu dễ dàng như đã thấy.
Nhìn nụ cười thoải mái trên mặt những người này, đây là ý nghĩa của trận tử chiến.
- Chúng ta thắng!
Bốn chữ đơn giản nhưng ẩn chứa vui sướng vô tận, sảng khoái, quá sướng!
Lý Vô Địch nhìn kết giới Hộ Hải ở phía xa, Thánh Thiên Vệ, Khôn Nguyên Vệ không dám đánh nữa, ai nấy mặt xám như tro tàn.
Đặc biệt là Thánh Thiên Vệ.
Bọn họ đã đầu hàng, tháo xuống chiến giáp của Thánh Thiên Phủ, nhưng không biết nên đi về nơi đâu.
- Khôn Nguyên Vệ nghe đây!
Mắt của Lý Vô Địch vẫn đỏ máu, liếc về hướng kết giới Hộ Hải.
Những Khôn Nguyên Vệ sắc mặt trắng bệch, không còn dám huênh hoang nữa, đều ngơ ngác nhìn Lý Vô Địch.
- Ta đã nói rồi, kẻ đầu hàng sẽ không giết, nhưng sẽ lấy các ngươi làm tù binh buộc Khôn Nguyên tông rút khỏi lãnh thổ Vân Tiêu Kiếm phái. Ta có thể bảo đảm với các ngươi, nếu Khôn Nguyên tông biết điều thì ta sẽ thả các ngươi đi. Các ngươi có thể tuyển chọn không phục, nhưng kẻ nào không phục thì chém! Giờ các ngươi có thể lựa chọn, không phục thì tiếp tục chiến cho ta, nhìn xem các ngươi sống hay là chết!
Lời nói lạnh lùng của Lý Vô Địch làm Khôn Nguyên Vệ ức chế muốn khóc.
Nhưng đưa mắt nhìn chỉ còn xấp xỉ bảy vạn Khôn Nguyên Vệ, không ai dám tấn công.
Muốn tù binh bảy vạn người, khiến bọn họ ít nhất mất phần lớn sức chiến đấu thì phải làm nhiều công tác khác, nhưng Lý Vô Địch có dư dả thời gian.
Lý Vô Địch một lần nữa tuyên cáo:
- Giờ thì giao ra nhẫn tu di của các ngươi, ai chống cự thì chết!!!
Khôn Nguyên Vệ rất ức chế, táo bạo, nhưng hiện tại bọn họ đã là tù nhân, sao chống cự được?
Lý Vô Địch mà chơi thật thì bọn họ được sống tiếp đã là rất may mắn.
- Chịu phục đi, người ta đã giết phó tông chủ và thiếu tông chủ, còn giết tám vạn Khôn Nguyên Vệ chúng ta, có thể tùy thời khiến chúng ta toàn quân bị diệt!
Từ tông lão dẫn đầu, bọn họ đành giao nộp mọi thứ trên người, bao gồm binh khí.
Đây là cách xử lý Khôn Nguyên Vệ đầu hàng của Lý Vô Địch, bỏ qua đám người này thì uổng.
Tiếp theo là bảy vạn Thánh Thiên Vệ, đây là số người còn sót lại của Thánh Thiên Phủ.
Vẻ mặt của bọn họ càng thê thảm, đa số người mất hồn mất vía, phần lớn sớm vứt bỏ chiến giáp của Thánh Thiên Phủ.
- Thánh Thiên Vệ nghe lệnh!
Mãi khi giọng của Lý Vô Địch bao phủ thì bọn họ mới ngước đầu lên, ngơ ngẩn nhìn y.
- Các ngươi là một nhóm người may mắn, Thánh Thiên Phủ đã mất nhưng các ngươi còn sống. Ta cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt các ngươi, nhưng các ngươi đã đầu hàng thì phải ghi nhớ một việc.
- Từ hôm nay trở đi, trong Đông Hoàng Cảnh không có Thánh Thiên Phủ, không có Thánh Thiên Vệ! Thánh Thiên Phủ sẽ trở thành chi nhánh của Đông Hoàng tông ta, ta sẽ tự mình trấn áp ở Thánh Thiên Phủ. Mãi tới khi nào sửa đổi mọi thứ của Thánh Thiên Phủ thành Đông Hoàng tông, bao gồm nhóm người các ngươi.
- Nếu thuận lợi, tiếp theo các ngươi sẽ trở thành một thành phần của Đông Hoàng tông, trở thành Đông Hoàng Vệ, nguyên Thánh Thiên Phủ sẽ nhập vào Đông Hoàng tông ta! Thời gian sắp tới đây chắc chắn còn có người không phục, sẽ có trắc trở. Nhưng ta nói cho các ngươi biết, dù giết sạch các ngươi thì Thánh Thiên Phủ quyết không còn tồn tại!
Khiến Lý Vô Địch bất ngờ là cảm xúc phản đối của Thánh Thiên Vệ thấp còn hơn Khôn Nguyên Vệ.
- Tông chủ!
Bỗng nhiên có một người bước ra, là Nam Linh Thánh Vương còn sống duy nhất trong bốn đại Thánh Vương.
- Quân Thánh Tiêu thô bạo vô đạo, chúng ta sớm không muốn làm việc cho hắn ta. Tông chủ còn tuổi trẻ đã trở thành truyền kỳ một thế hệ, tương lai tươi sáng. Tất cả chúng ta sẵn lòng đi theo tông chủ, theo minh quân, trở thành một thành phần của Đông Hoàng tông, đóng góp sức lực bảo vệ nguyên Đông Hoàng Cảnh!
- Đúng vậy! Quân Thánh Tiêu bán đất cầu vinh, còn coi mạng người như cỏ rác. Nếu không nhờ tông chủ cố gắng xoay chuyển thì giờ phút này đã thây ngã khắp nơi.
- Tông chủ và Quân Thánh Tiêu, cao thấp rõ ràng, chúng ta sẵn lòng đi theo tông chủ! Quy hàng Đông Hoàng tông!
Càng lúc càng nhiều Thánh Lão đứng ra bênh vực Lý Vô Địch.
Số Thánh Thiên Vệ ủ rũ còn lại sao có thể chống đối?
Vốn có một nhóm lớn người sinh ra sùng bái nóng bỏng với Lý Vô Địch.
Lý Vô Địch cất tiếng cười to.
- Những Thánh Thiên Phủ còn sót lại, muốn cải tạo bọn họ thành người Đông Hoàng tông hoàn toàn, nói dễ hơn làm. Phỏng chừng phải trấn áp nhiều năm, tóm cổ tất cả kẻ phản động bên trong ra, qua mấy đời truyền thừa thì chi nhánh Thánh Thiên Phủ mới hoàn toàn biến thành Đông Hoàng tông ta.
Lý Vô Địch rất tỉnh táo, đám người này rất khó nghe lời như Đông Hoàng Vệ, hai bên còn ôm thù hận. Nhưng bọn họ dù sao không phải người ra quyết sách trong cuộc chiến tông môn, bọn họ có thể tuyển chọn quy hàng, thêm vào Đông Hoàng Cảnh còn trong thời buổi rối loạn, cần nhiều lực lượng để vượt qua thời kỳ này.
Chiến tranh kết thúc, làm người cầm quyền, cách giải quyết này của Lý Vô Địch đã là tốt nhất.
Tiếp theo, Hắc Minh tông sẽ quay về Hắc Minh Động, dựng lại lại kết giới bảo vệ.
Về lãnh thổ Vân Tiêu Kiếm phái thì Lý Vô Địch sẽ dùng tù binh Khôn Nguyên Vệ lấy lại, tốt nhất là cướp lại sơn môn của Vân Tiêu Kiếm phái.
Những thứ này đều là chuyện phức tạp, y cần làm từ từ.
Bắt đầu từ bây giờ, tuy Lý Vô Địch không phải người chấp chưởng được Cổ Chi Thần quốc chỉ định, nhưng y là chủ nhân thật sự của Đông Hoàng Cảnh.
Lý Thiên Mệnh nhìn tất cả diễn ra.
Hắn thở phào nhẹ nhõm:
- Rốt cuộc kết thúc.
Nói thật, trái tim của Lý Thiên Mệnh luôn treo cao trong cuộc chiến đỉnh cao cuối cùng, may mắn Lý Vô Địch không phụ sự mong đợi của mọi người, chính thức gánh vác trách nhiệm của chủ Đông Hoàng Cảnh.
Khương Phi Linh trêu đùa nói:
- Ca ca, chúc mừng nhé, sau này là thái tử của Đông Hoàng Cảnh rồi.
- Cùng vui cùng vui, thái tử phi điện hạ.
- . . .
Thái Nhất Tháp đã quay về không gian bản mệnh, Lý Thiên Mệnh cũng cất Đông Hoàng Kiếm.
Khương Phi Linh hơi tôn sùng nói:
- Ca ca, cứu một mạng người hơn xây bảy bậc phù đồ, bàn về công lao thì ca ca đã là thánh nhân.
Nếu Khương Phi Linh không phải trong trạng thái linh thể, trông thấy nhiều người ở bờ vực sống chết thế này thì đã sớm khóc mù.
Với một cô nương lương thiện thì khoảnh khắc Lý Thiên Mệnh cứu thương sinh rất là đẹp trai.
Lý Thiên Mệnh ngại ngùng nói:
- Đừng nói bừa, toàn là Đông Hoàng Kiếm và Thái Nhất Tháp cứu.
Nếu tính công đức lớn lao này cho hắn thì sẽ sống lâu trăm tuổi thật.
Khương Phi Linh nói:
- Ca ca không hiểu, Đông Hoàng Kiếm và Thái Nhất Tháp xem như vật thần, cũng là đồ vật cao ngạo, nếu không có người nắm giữ chúng nó là ca ca đây kích phát ra chúng nó thì chúng nó sẽ không cứu người.
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười nói:
- Muội học ở đâu ra mấy thứ linh tinh này vậy?
Khương Phi Linh hầm hừ nói:
- Trong sách viết như vậy, ca ca đừng coi thường ta nhé, tiểu nữ tử bây giờ trên thông thiên văn dưới rành địa lý, ca ca ở trước mặt là kẻ thất học!
- Ôi chao, mạnh quá, sợ thật.
- Lần sau yên phận chút.
- Biết rồi!