Xích Viêm Hoàng Kiếm, Lôi Quân Hoàng Kiếm hội hợp.
Thần Tiêu đệ nhị kiếm!
Một kiếm chém ra, lôi hỏa hội tụ, thêm vào Huỳnh Hỏa và Meow Meow đều ở bên cạnh, khí tràng Luyện Ngục, khí tràng Hỗn Độn bành trướng đến mức tận cùng.
Vô số linh khí thiên địa hội tụ lại, cộng thêm Phụ Linh, Nhiên Hồn Thư, vòng xoáy Đông Hoàng bùng nổ, uy lực đường kiếm này mạnh đến mức sánh bằng cảnh giới Thánh.
Ở bên trái Lý Thiên Mệnh, Huỳnh Hỏa thi thố Luyện Ngục Hỏa Ảnh, bóng kiếm rợp trời vừa lẫn lộn Xích Viêm Hoàng Kiếm thật sự vừa khiến Thần Tiêu đệ nhị kiếm của hắn càng khó nắm bắt.
Còn Meow Meow thì nó hiếm hoi sử dụng chiến quyết duy nhất mà nó biết dùng: Lôi Quân Hoàng Kiếm.
Mèo con dùng độc trảo biến hóa thành trảo pháp, uy lực nhỏ rất nhiều, nhưng nó thông minh dung hợp uy lực lôi đình từ Cửu Trọng Hỗn Độn Lôi Giới vào.
Tia chớp nổ khiến uy lực đòn công kích của nó càng không tầm thường.
Cả ba chủ nhân và chiến sủng vây công, cơ hội trút hết lực lượng của Nhiên Hồn Thư ra.
Quân Niệm Thương chảy huyết lệ, siết chặt Thánh Quân Vương Thương, nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm:
- Ta không tin!
Quân Niệm Thương nhún mũi chân, một chiêu Yên Diệt xé gió đâm ra.
Đường thương này mạnh kinh người, cương khí bộc phát, mũi thương đâm tới đâu là mọi thứ yên diệt, trong thiên địa chỉ còn lại ý chí nóng cháy của đường thương lăm lăm đâm tới trước.
- Đáng tiếc, tâm tình của ngươi loạn!
Công kích mạnh đến đâu đều phải thành lập trên Thiên Ý mạnh mẽ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khi Yên Diệt Nhất Thương bùng nổ, Đại Địa Hồng Hoang thổi quét từ dưới lên trên, vũng bùn đảo lộn biến thành đá cứng rắn đập trúng người Quân Niệm Thương.
Bùm!
Thương của Quân Niệm Thương đâm nát đá, xuyên thủng năm lớp tường không gian, bị trường thời gian lôi kéo, cuối cùng va chạm với nhóm Lý Thiên Mệnh.
Đông Hoàng Kiếm Thần Tiêu đệ nhị kiếm trực diện quyết đấu với Yên Diệt Nhất Thương.
Mũi thương và mũi kiếm đâm vào nhau.
Keng!!!
Sức sát thương cực mạnh của Quân Niệm Thương, Thánh Nguyên khủng bố từ Yên Diệt Nhất Thương hất văng Lý Thiên Mệnh, Đông Hoàng Kiếm rời tay.
May mắn có tay trái cản lại phần lớn uy lực, chứ không thì sẽ nổ nát.
Ngược lại Quân Niệm Thương, y không nhúc nhích, đủ thấy lúc này y vẫn mạnh hơn Lý Thiên Mệnh.
Nhưng có ích gì?
Quân Niệm Thương có thể đè ép Thần Tiêu đệ nhị kiếm, nhưng không đè ép Huỳnh Hỏa và Meow Meow được.
Phập!
Xích Viêm Hoàng Kiếm của Huỳnh Hỏa tuy đâm chệch nhưng vẫn xuyên thủng bụng Quân Niệm Thương, rạch một đường lớn.
Xoẹt!
Tia chớp đen táo bạo hỗn hợp Huyết Ma Trảo cào một đường sâu tận xương ngực của y. Huyết Ma Độc ồ ạt tuôn vào người Quân Niệm Thương, khiến y ói ra búng máu đen.
Rầm!
Vô số tảng đá từ trên trời giáng xuống đầu Quân Niệm Thương, chôn sống y.
Dù vậy, Quân Niệm Thương vẫn phá đá chui ra.
Cả người Quân Niệm Thương đẫm máu, đặc biệt phần bụng còn bị Luyện Ngục Hỏa đốt cháy, Huyết Ma Độc đã chạy khắp người.
Quân Niệm Thương trợn to mắt.
Vèo!
Một sợi xiềng xích màu đen đột nhiên bắn tới, trực tiếp đâm vào mu bàn tay của Quân Niệm Thương, y rên đau, giật mình thả tay ra, Thánh Quân Vương Thương bị Huỳnh Hỏa đụng bay ra ngoài.
Giây tiếp theo, Tà Ma quấn mấy vòng, vô số gai nhọn đâm vào người Quân Niệm Thương, nháy mắt thủng lỗ chỗ.
Quân Niệm Thương, đánh thua.
Y bị quấn hơn mười vòng dây xích.
Bùm!
Sức mạnh to lớn kéo Quân Niệm Thương đến trước mắt Lý Thiên Mệnh.
Khi Quân Niệm Thương hết sức giãy dụa thì ánh mắt Lý Thiên Mệnh lạnh lùng giơ lên Đông Hoàng Kiếm được Meow Meow nhặt về, đâm thẳng vào gáy của y.
- Chết!!!
Toàn thân Quân Niệm Thương đẫm máu, mất đi binh khí, đã tổn hại nặng.
Quân Niệm Thương như vậy cộng thêm Chí Tôn Lăng Tiêu Thánh Long bị thương nặng hơn y, đã không thể đánh lại Lý Thiên Mệnh.
Bị trúng kiếm này thì Quân Niệm Thương chết chắc.
Không phải Quân Niệm Thương thua một mình Lý Thiên Mệnh, y và thú bản mệnh thua Lý Thiên Mệnh và thú bản mệnh của hắn.
Cộng thêm Khương Phi Linh.
Còn về Nhiên Hồn Thư, đó là kho báu hiếm thấy trong Đông Hoàng Cảnh, chỉ được dùng một lần, giờ uy lực đã giảm xuống, gần như mất hết.
Khi mũi kiếm Đông Hoàng Kiếm gần như đâm vào da đầu của Quân Niệm Thương thì một giọng nữ the thé vang lên:
- Dừng tay! Nếu hắn chết thì ba người này đều phải chết!
Giọng nói kia đến từ Vân Trăn Trăn.
Lúc nàng nói chuyện, tay bóp cổ Khương Thanh Loan, mặt Khương Thanh Loan nhăn nhó vì đau.
Lý Thiên Mệnh buộc lòng phải ngừng kiếm.
Hắn quay đầu lạnh lùng nhìn Vân Trăn Trăn, sau đó xách Quân Niệm Thương lên.
Quân Niệm Thương đẫm máu, đã hấp hối, y biết mình cách cái chết chỉ có 1cm.
- Hộc hộc . . .
Cả thế giới chỉ còn tiếng thở dốc của bản thân.
Mắt Lý Thiên Mệnh nóng bỏng hỏi:
- Quân Niệm Thương, ngươi đã thua, thua trực diện, còn lời nào để nói không?
Giọng Quân Niệm Thương khàn khàn, khi nói chuyện, máu đen còn chảy ra:
- Không còn, thua là thua.
Lý Thiên Mệnh nghiến răng nói:
- Ta nghe nói ngươi là người chính khí lẫm nhiên, ngươi làm ơn có thể nào làm quân tử thật sự một lần không? Đây là tranh phong giữa ta và ngươi, ta đã chiến một trận với ngươi theo lời hẹn, ngươi làm ơn đừng liên lụy người khác, được chứ?
Quân Niệm Thương hít thở sâu một hơi, sắc mặt giãy dụa, nét mặt thống khổ.
Cuối cùng, y nói:
- Trăn Trăn, thả bọn họ.
Vân Trăn Trăn nói:
- Không được, trừ phi hắn thả ngươi!
Vân Trăn Trăn và Lý Thiên Mệnh giằng co.
Nói thật thì Lý Thiên Mệnh không muốn thả Quân Niệm Thương, hắn muốn cho y chết tại đây. Nhưng lần này rất khó, tính mệnh của nhóm Khương Thanh Loan rất yếu ớt, hắn không cược nổi.
Lý Thiên Mệnh đành nói:
- Thả hết, cùng nhau thả!
Lý Thiên Mệnh nói xong thả Quân Niệm Thương ra, đi thẳng đến chỗ Vân Trăn Trăn.
Lý Thiên Mệnh sát khí ngút trời, ánh mắt như thú hoang hung hãn nhất, khiến Vân Trăn Trăn cắn răng thụt lùi, còn liếc qua cánh tay hắc ám của hắn vài lần, mắt lấp lóe tia sáng.
Vòng qua một vòng Vân Trăn Trăn mới đến bên cạnh Quân Niệm Thương, nâng y lên.
- Lam Hoang, thả nó.
- Được rồi!
Lam Hoang ném Chí Tôn Lăng Tiêu Thánh Long xuống đất, hưng phấn chạy rầm rầm đến chỗ Lý Thiên Mệnh.
Thoáng chốc Diễm Đô tiếp tục động đất, nhiều nhà cửa gần đó sập xuống.
Lý Thiên Mệnh vã mồ hôi hột bắt bé rùa bự đứng yên tại chỗ:
- Ngừng!
Cái con ham phá hoại này, không còn lời nào để nói.
Lý Thiên Mệnh thành công bảo vệ nhóm Vệ Thiên Thương. Khương Thanh Loan sợ đến khóc sướt mướt, Lý Thiên Mệnh đành ôm nàng an ủi mấy câu, nhưng không dám ôm chặt quá, sợ Linh Nhi lại nhắc kết giới thiên văn gì đó.
Lý Thiên Mệnh biết, nguy hiểm vẫn chưa cởi bỏ.
Vì thắng thua và sống chết thật sự quyết định bởi cuộc chiến của Diệp Vũ Hề và Quân Dật Phong.
Hai người đều là Địa Chi Thánh cảnh đệ ngũ trọng, mỗi người đều có thể tùy tiện giết Lý Thiên Mệnh và Quân Niệm Thương, ai thua ai thắng mới là người quyết định hắn và y, người nào chết.
Lý Thiên Mệnh nhìn mà toát mồ hôi:
- Không ngờ Diệp cô cô táo bạo như vậy.
Hiện tại quan hệ thân mật, chắc chắn không thể gọi trưởng lão nữa, cô cô là xưng hô Diệp Vũ Hề tự yêu cầu.
Lý Thiên Mệnh nhìn lâu chút, hoàn toàn yên tâm, Diệp Vũ Hề chiếm ưu thế, hèn gì Lý Vô Địch mỗi lần gặp nàng đều chạy đường vòng.
Quân Dật Phong cũng mới nghe Diệp Vũ Hề nói Thánh Hoàng chết trận, Thánh Thiên Phủ đã mất, tin này đả kích quá lớn với gã, ảnh hưởng sức chiến đấu.
- Chết!!!
Mười lăm phút sau.
Quân Dật Phong và thú bản mệnh của gã bị Diệp Vũ Hề giết.
Diệp Vũ Hề bị thương không nhẹ, toàn thân đẫm máu, nhưng dư sức giết Quân Niệm Thương và Vân Trăn Trăn.
Hai người không đi vì tổng chờ Quân Dật Phong sẽ đánh bại Diệp Vũ Hề, tiếc rằng gã thua.