Diệp Vũ Hề giải quyết xong Quân Dật Phong, nhìn Lý Thiên Mệnh bằng ánh mắt rung động.
- Không lẽ ngươi thắng nhanh còn hơn ta?
Lý Thiên Mệnh khiêm tốn nói:
- May mắn may mắn.
Diệp Vũ Hề nhìn Quân Niệm Thương, Vân Trăn Trăn chằm chằm, trầm giọng nói:
- Thiên Mệnh, phải giết bọn họ, bọn họ biết nơi này, để lại sẽ là mối họa.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Có thể đưa tất cả người thân của ta đến Đông Hoàng tông không?
Diệp Vũ Hề lạnh lùng nói:
- Có thể, nhưng hắn là nhi tử của Quân Thánh Tiêu, ngươi lấy gì bảo đảm hắn sẽ không đồ sát nguyên Diễm Đô?
Diệp Vũ Hề cầm kiếm đi hướng Quân Niệm Thương và Vân Trăn Trăn, ít nhất nàng cảm thấy phải giết bọn họ.
Lý Thiên Mệnh không nói nhiều, hắn không thể lấy mạng sống của dân chúng Diễm Đô ra đánh cuộc.
Vân Trăn Trăn không hề lo lắng nói:
- Ta là người của Kỳ Lân cổ tộc Thần Đô, tộc chúng ta trên người đều có Nhất Thế Chú, nếu ta chết tại đây thì trưởng bối trong tộc sẽ tìm đến nơi này, khi đó bọn họ sẽ hỏi ra là ai giết ta!
Diệp Vũ Hề khựng lại, nàng có nghe nói qua:
- Kỳ Lân cổ tộc?
- Đúng vậy!
- Tộc bị nguyền rủa của Thần Đô?
Vân Trăn Trăn lạnh lùng cười:
- Cũng có thể nói như vậy.
Diệp Vũ Hề nhìn sang Quân Niệm Thương.
Vân Trăn Trăn uy hiếp:
- Dám động vào hắn thì sớm muộn gì ta sẽ trả thù ngươi!
- Ngươi là cái quái gì?
Diệp Vũ Hề sợ hiệu quả của Nhất Thế Chú, nhưng không sợ thiếu nữ này, nàng lao nhanh về phía Quân Niệm Thương.
Đột nhiên!
Diễm Đô tĩnh lặng.
Không khí đều yên lặng.
Không gió không mây.
Trong sự tĩnh lặng đó, ba lão nhân áo đen từ trên cao đáp xuống.
Đôi mắt tĩnh lặng của họ nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm.
Vân Trăn Trăn vội quỳ xuống đất, toàn thân run cầm cập, sắc mặt trắng bệch:
- Thái thượng! Đệ tử mạch Lôi Kỳ Lân Vân Trăn Trăn xin ra mắt ba vị thái thượng!
Ba lão nhân áo đen đều đang nhìn Lý Thiên Mệnh.
Trong đó một vị quay đầu lại nói:
- Vân Trăn Trăn, ngươi hồi bẩm cổ tộc nói Đông Hoàng Cảnh có một thiếu niên trên người có cánh tay giống với tội nhân thiên cổ của tộc ta?
Khi nói chuyện, ánh mắt nóng bỏng của họ nhìn vào cánh tay hắc ám của Lý Thiên Mệnh.
- Ha ha ha!
Ba người bỗng nhiên cất tiếng cười to.
Vân Trăn Trăn căng thẳng nói:
- Vâng, là ta, thưa thái thượng!
Vân Trăn Trăn hoàn toàn không ngờ vì nghi hoặc nên bẩm báo lại dẫn đến ba vị thái thượng.
- Làm tốt lắm, trở về sẽ được thưởng mạnh!
Nghe thấy câu nói này, Vân Trăn Trăn mừng rỡ như điên.
Nàng biết lần này mình siêu may mắn.
Diệp Vũ Hề vội lùi về che chở trước mặt Lý Thiên Mệnh:
- Ba vị là tiền bối của Kỳ Lân cổ tộc?
Mắt Diệp Vũ Hề tràn ngập rung động, vì ba lão nhân này mang đến hơi thở cảm giác nguy hiểm còn hơn Thánh Hoàng, Lý Vô Địch.
Tuyệt đối là cường giả số một Thần Đô, tòa thành đứng đầu Cổ Chi Thần quốc.
Nhân vật như vậy tại sao đến Đông Hoàng Cảnh?
Diệp Vũ Hề cau mày liếc qua cánh tay hắc ám của Lý Thiên Mệnh, hắn cũng thắc mắc.
Ngay lúc này, một lão nhân áo đen đứng chính giữa tiến lên trước một bước, quan sát Lý Thiên Mệnh:
- Người trẻ tuổi, tên của phụ thân ngươi là Lý Mộ Dương?
Tim Lý Thiên Mệnh đập nhanh.
Lý Mộ Dương là người mẫu thân miêu tả đã tình cờ gặp gỡ ở Đông Thần Vực trong chiến trường Trầm Uyên mà?
Cũng là phụ thân ruột của mình!
Hiển nhiên bọn họ căn cứ theo cánh tay hắc ám.
Lý Thiên Mệnh bình ổn rung động trong lòng, giả vờ nghi hoặc hỏi:
- Tiền bối, tên của phụ thân ta là Lý Viêm Phong, có phải các người nhận sai người rồi không?
Lý Thiên Mệnh dự cảm rất có thể nhóm người truy sát Lý Mộ Dương hai mươi năm trước bây giờ tới tận cửa.
Lý Thiên Mệnh thầm nghĩ:
- May mắn mẫu thân và Dương thúc đi du lịch rồi, nếu không sẽ càng phiền phức.
Ba vị thái thượng cười phá lên:
- Lý Viêm Phong? Có lẽ hắn đã thay tên đổi họ.
Bọn họ không tin lời nói bậy bạ của Lý Thiên Mệnh, họ đã khẳng định thân phận của hắn.
- Lý Mộ Dương, ngươi chạy nhanh lắm, nhưng chạy thoát hòa thượng thì có thể chạy ra khỏi chùa không? Ngươi còn dám để nhi tử lại Diễm Đô?
- Hắn tự cho rằng có thể dụ chúng ta đi, không ngờ Kỳ Lân cổ tộc ta có hậu duệ chạy đến Đông Hoàng Cảnh, nhận ra cánh tay Cổ Ma của nhi tử hắn!
Lý Thiên Mệnh nhìn cánh tay hắc ám của mình.
Cái này gọi là cánh tay Cổ Ma?
Thái thượng đứng chính giữa nói:
- Cảnh Nguyệt, Bách Tinh, mang nhi tử của Lý Mộ Dương về Tông Phủ Thành, ép Lý Mộ Dương xuất hiện được không?
Hai vị khác đồng ý:
- Đương nhiên!
Lý Thiên Mệnh chợt nhận ra chuyến này phiền phức to:
- Đệt!
Mới đánh xong cuộc chiến tông môn trong Đông Hoàng Cảnh, còn đang dọn dẹp sau cuộc chiến, hắn chỉ đến đón Khương Thanh Loan mà tại sao đụng phải chuyện này?
Mấu chốt là nhóm Lý Vô Địch không ở bên cạnh.
Diệp Vũ Hề nhỏ giọng nói cho hắn biết ba người này là cường giả đỉnh cao của Cổ Chi Thần quốc.
Diệp Vũ Hề sốt ruột hỏi:
- Ba vị tiền bối có lầm lẫn gì không?
Lão nhân tên Bách Tinh trầm giọng nói:
- Ngươi đừng nói nhảm, hiện tại chừa cho ngươi một mạng là để ngươi ở đây chờ Lý Mộ Dương trở về, nói cho hắn biết chúng ta mang nhi tử của hắn đến Tông Phủ Thành của Kỳ Lân cổ tộc! Nếu ngươi lắm miệng thì đừng mơ giữ mạng nhỏ, có rất nhiều người truyền lời.
Lý Thiên Mệnh vội kéo Diệp Vũ Hề lại:
- Không sao, ta đi cùng bọn họ, cô cô trở về nói cho nghĩa phụ một tiếng là được.
Lý Thiên Mệnh biết mình không thể chống cự lại thực lực của ba người này, nếu dây dưa quá nhiều có lẽ sẽ liên lụy Diệp Vũ Hề.
Đụng phải loại chuyện này chỉ có thể nói xui xẻo.
Nhưng Lý Thiên Mệnh cảm thấy tình huống không đến nỗi tệ, hắn vốn là nhi tử của Lý Mộ Dương, nếu thân phận này cần gánh vác nhiều thì hắn nhận.
Cảnh Nguyệt Sùng Dương Thái Thượng quát nạt:
- Đi theo chúng ta!
Lý Thiên Mệnh đi qua.
Hắn quay đầu lại nói:
- Diệp cô cô, mang nàng đi Đông Hoàng tông giúp ta, chỉ dạy cho nàng nhiều chút.
Lý Thiên Mệnh đang nói đến Khương Thanh Loan.
Nước mắt lăn ra từ khóe mắt Diệp Vũ Hề:
- Được, ta thu nàng làm đồ đệ, tuyệt đối chịu trách nhiệm!
- Thiên Mệnh, Linh Nhi, chuyện gì thế này?
Khương Thanh Loan vừa mới sống sót sau tai nạn, nàng hoàn toàn không rõ những người này là ai, chỉ biết rằng Lý Thiên Mệnh gặp rắc rối.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Không sao đâu, nàng ở lại Đông Hoàng tông chờ chúng ta trở về.
Đây là sắp xếp của hắn cho Khương Phi Linh thấy.
Lý Thiên Mệnh muốn để Khương Phi Linh lại đây, nhưng nàng vẫn luôn Phụ Linh trên người mình, kiên quyết không đi.
Dù cho con đường phía trước hung hiểm, không rõ sống chết thì nàng vẫn tùy hứng bám trên người mình.
Với cô nương như vậy, Lý Thiên Mệnh còn có thể nói cái gì?
Ngay sau đó, một luồng lực lượng vô hình đè lên người Lý Thiên Mệnh, hoàn toàn khống chế hắn, kéo hắn đến trước mắt thái thượng đứng chính giữa.
Vị này tên Sùng Dương Thái Thượng.
Sùng Dương Thái Thượng nhếch mép nói:
- Nếu Lý Mộ Dương trở về thì kêu hắn nhanh chóng đi Thần Đô, nếu không rất có thể sẽ trông thấy xác chết của nhi tử mình!
Nói rồi lão xoay người đi.
Lý Thiên Mệnh không kịp từ biệt Vệ Thiên Thương, Chu Tước Vương.
Càng không kịp từ biệt Lý Vô Địch, Diệp Thiếu Khanh.
Và cả Lý Khinh Ngữ.
Sau này sẽ không còn được gặp lại muội ấy sao?