Gió to rít gào.
Dưới chân Lý Thiên Mệnh là một vòng tròn màu vàng, đường kính đại khái hai mươi thước, chế tạo từ linh khoáng đỉnh cấp, nó có hơn bốn mươi thánh thiên văn.
Rõ ràng đây là một loại thánh thú binh, có thể hấp thu ánh sáng mặt trời lao nhanh trong thiên địa, tốc độ mau còn hơn thú bản mệnh bình thường.
Nghe bọn họ nói tên của nó là Thái Dương Phi Bàn.
Xích Huyết Hoang Đao của Lý Vô Địch chỉ có hơn bốn mươi sợi thánh thiên văn, đã là thánh thú binh cao cấp nhất Đông Hoàng Cảnh. Bọn họ dùng Thái Dương Phi Bàn này như công cụ đi bộ, đủ thấy cấp bậc của đám người này cao hơn Đông Hoàng Cảnh rất nhiều.
Nếu không đoán sai thì ba lão nhân của Kỳ Lân cổ tộc mạnh hơn Lý Vô Địch hiện giờ.
Vì không liên lụy đến Lý Vô Địch, Lý Thiên Mệnh hy vọng khi y nghe được tin tức này sẽ không đuổi theo.
Chuyến đi này xem như xa nhà, Lý Thiên Mệnh sẽ đi đến nơi rất xa, nghe nói vượt qua bảy, tám cảnh vực to còn hơn Đông Hoàng Cảnh mới đến Thần Đô được.
Vũ Văn Thái Cực từng đặt cái tên Thần Đô cho nhi tử cũng vì khao khát nơi đó.
Nghe nói đó là thánh địa đỉnh cấp của Viêm Hoàng đại lục, một tòa thành trì lớn không giới hạn, gọi là thành trì nhưng bằng một phần tư Đông Hoàng Cảnh.
Lý Thiên Mệnh nhìn đất đai bao la, nhíu mày nói:
- Tiếc nuối là nghĩa phụ và sư tôn trợ giúp ta nhiều như vậy mà ta bỗng nhiên biến mất, không có cơ hội nói câu tạm biệt, cảm ơn.
Khương Phi Linh an ủi:
- Ca ca, nhất định sẽ gặp lại nhau thôi.
Lý Thiên Mệnh lắc đầu, nói:
- Linh Nhi, chuyện liên quan đến phụ thân ruột của ta, trong lòng ta không nắm chắc. Đi Thần Đô khó biết trước sống chết, muội theo ta làm gì.
Khương Phi Linh nói:
- Vì ta nghe nói Thần Đô có nhiều mỹ nhân, nếu không đi theo trông chừng, lỡ ca ca đứng núi này trông núi nọ thì làm sao bây giờ?
Lý Thiên Mệnh cười bất đắc dĩ, hắn biết Khương Phi Linh cố ý nói giỡn để lòng hắn nhẹ nhàng một chút.
Mắt Lý Thiên Mệnh nóng bỏng nói:
- Yên tâm, nếu họ muốn dùng ta dụ phụ thân ruột Lý Mộ Dương về Thần Đô thì ta là người có tác dụng trọng đại, không chết được!
Lần này đúng là xui xẻo, nhưng hắn không phải loại người dễ dàng cúi đầu trước số phận.
Lý Thiên Mệnh nhìn quanh.
Quân Niệm Thương và Vân Trăn Trăn thừa dịp này xin cho cùng về Thần Đô.
Vân Trăn Trăn sớm muốn rời đi, tất nhiên phải nhanh chóng trở về lĩnh thưởng, xem ra nàng chỉ là nhân vật nhỏ trong Kỳ Lân cổ tộc.
Còn về Quân Niệm Thương, y đã biết tình hình ở Nam Thiên tông, lại bị Lý Thiên Mệnh đánh bại, giờ mắt y đờ đẫn mất hồn, không có nơi nào có thể đi.
Lý Thiên Mệnh không đồng tình Quân Niệm Thương, có thời gian rảnh đó thì lo thương cho bản thân còn hơn.
Lúc này, hai trong ba vị thái thượng loay hoay kết giới thiên văn thần kỳ trên bàn tay, hình như đang khóa vị trí của Lý Mộ Dương.
Người còn lại, Sùng Dương Thái Thượng đang hỏi Vân Trăn Trăn những việc liên quan Lý Thiên Mệnh.
Sùng Dương Thái Thượng bỗng giật mình kêu lên:
- Ngươi nói hắn là hậu duệ của thánh tộc Lý thị, có thể Ngũ Kiếp Luân Hồi?!
Hai vị thái thượng khác đều chấn động, ba người cùng nhìn Lý Thiên Mệnh đăm đăm.
Ba người cùng tiến lại gần ra lệnh:
- Giơ tay phải lên cho xem.
Lý Thiên Mệnh vươn tay phải ra:
- Xem đi.
Hắn không sợ gì, nếu không xem kỹ thì khó nhìn ra năm Kiếp Luân bên tay trái của hắn.
- Quả nhiên là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi sánh bằng Lý Thần Tiêu, Kiếp Luân còn biến đổi thành chữ!
Ba người ngó nhau, bọn họ phải nhìn lại Lý Thiên Mệnh với ánh mắt hoàn toàn khác.
- Mẫu thân của ngươi là người thánh tộc Lý thị?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Đúng vậy!
Lý Thiên Mệnh không ngờ bọn họ đường đường Cổ Chi Thần quốc mà cũng biết thánh tộc Lý thị, hình như rất quen thuộc tổ tiên đời đầu Lý Thần Tiêu.
Sùng Dương Thái Thượng lạnh lùng nói:
- Hay cho Lý Mộ Dương nhà ngươi, sinh con với hậu nhân của Lý Thần Tiêu, tưởng rằng như vậy là có thể che chở con cháu của ngươi?
Cảnh Nguyệt Thái Thượng hỏi:
- Mẫu thân của ngươi đang ở đâu?
Lý Thiên Mệnh nói dối:
- Ta không biết, ta chưa gặp.
Hắn chỉ có thể trông chờ nhóm Vệ Tịnh du lịch trở về, nghe thấy tin tức sẽ nhanh chóng trốn đi.
Bọn họ thảo luận:
- Kết giới Luân Hồi cho thấy bên cạnh Lý Mộ Dương có một nữ nhân, chắc là mẫu thân của hắn.
Lý Thiên Mệnh nghe câu nói này thì ngây ra, chửi thầm:
- Mợ nó, Lý Mộ Dương này yêu người khác, dẫn theo cô nương bỏ trốn?
Tra nam!
Lý Thiên Mệnh rủa thầm:
- Nương của mình chờ hắn hơn hai mươi năm, hèn gì nương cho hắn đội nón xanh!
Nhưng vừa lúc, bọn họ bỏ qua sự tồn tại của Vệ Tịnh thì ít nhất nàng rất an toàn, sẽ không bị bắt đi làm con tin.
Vân Trăn Trăn đắc ý liếc qua Lý Thiên Mệnh:
- Ba vị thái thượng, Đông Hoàng Kiếm ở trên tay hắn!
Nàng không tin rời khỏi Đông Hoàng Cảnh rồi chẳng lẽ Lý Thiên Mệnh còn được sử dụng Đông Hoàng Kiếm?
Ba vị thái thượng liếc nhau, nói với Lý Thiên Mệnh:
- Lấy ra.
Bây giờ người là dao thớt, mình là cá nằm trên thớt, đương nhiên là bọn họ nói cái gì thì phải nghe theo.
Lý Thiên Mệnh không muốn cứng đầu để rồi chịu khổ.
Nói thật, Đông Hoàng Kiếm là trung tâm tu luyện cảnh giới Thiên Ý về sau của hắn, rời khỏi Đông Hoàng Cảnh, không còn Lý Vô Địch che chở, sợ rằng giữ không được.
- Quả nhiên là Đông Hoàng Kiếm!
Khiến Lý Thiên Mệnh bất ngờ là sau khi hắn đưa ra Đông Hoàng Kiếm, ba vị thái thượng mắt lấp lóe nhưng không nhận lấy.
- A?
Lý Thiên Mệnh thấy thế, nhanh chóng cất vào nhẫn tu di.
- Ba vị thái thượng, vật thần nghịch thiên như vậy . . .
Vân Trăn Trăn vốn đang cười gian, thấy vậy ngây người, nàng thấy Lý Thiên Mệnh đưa Đông Hoàng Kiếm cho bọn họ nhưng họ không dám nhận?
Chuyện gì vậy?
Sùng Dương Thái Thượng lườm nàng một cái:
- Ngậm miệng lại!
Vân Trăn Trăn im thin thít, cực kỳ khó chịu.
Lý Thiên Mệnh nhếch mép:
- Ha ha ha!
Người Lý Thiên Mệnh muốn đánh nhất là Vân Trăn Trăn, nếu không phải nàng nhiều chuyện thì lúc này hắn đang hưởng thụ trái cây thắng lợi với nhóm nghĩa phụ, sư tôn.
Lúc này, ba vị thái thượng tụ lại với nhau.
Sùng Dương Thái Thượng nhíu mày nói:
- Thập Phương Đạo Cung giám thị cuộc chiến Cảnh Vực ở Đông Hoàng Cảnh, hắn có thể sử dụng Đông Hoàng Kiếm thì chắc chắn Thập Phương Đạo Cung đã chú ý đến sự tồn tại của hắn.
Cảnh Nguyệt Thái Thượng sắc mặt khó xem nói:
- Tuy Lý Thần Tiêu đã không còn tồn tại nhưng Thập Phương Đạo Cung vẫn sùng kính hắn như vậy, thậm chí vì bảo đảm Đông Hoàng Kiếm, Thái Nhất Tháp ở lại Đông Hoàng Cảnh mà đặt ra cuộc chiến Cảnh Vực. Nếu không phải con cháu đời sau của Lý Thần Tiêu vô dụng, có Thập Phương Đạo Cung chống lưng thì làm gì lăn lộn thảm đến vậy?
Bách Tinh Thái Thượng nói:
- Thập Phương Đạo Cung tuyên bố trong Cổ Chi Thần quốc, trừ thế lực Đông Hoàng Cảnh ra không ai được phép đụng vào Đông Hoàng Kiếm và Thái Nhất Tháp. Tiểu tử này là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi, thiên phú bằng với Lý Thần Tiêu ngày xưa, nếu không phải chúng ta trước một bước thì người của Thập Phương Đạo Cung sớm muộn gì sẽ mang hắn đi Thần Đô!
Cảnh Nguyệt Thái Thượng nói:
- Tình huống hiện giờ của tộc chúng ta chắc chắn không thể đắc tội Thập Phương Đạo Cung nữa, nên tuyệt đối không thể giết tiểu tử này, phỏng chừng muốn ngược đãi cũng không thể. Chỉ đành cố gắng giữ hắn lại Tông Phủ Thành!
Sùng Dương Thái Thượng nói:
- Ta có một cách.
- Cách gì?
Sùng Dương Thái Thượng độc ác nói:
- Hắn là hậu duệ của Kỳ Lân cổ tộc chúng ta thì chắc chắn cũng bị thêm vào Nhất Thế Chú. Cho hắn đi Nhiên Hồn Luyện Ngục chịu tội, ta không tin Lý Mộ Dương nghe được tin này còn có thể ngồi yên. Dù sao toàn tộc chúng ta chịu khổ vì hắn, bị Nhất Thế Chú hành hạ và nhục nhã, nhi tử của hắn cũng phải gánh chịu!
- Nói đúng, chúng ta thêm Nhất Thế Chú cho tộc nhân của mình, đây là thánh dụ của Cổ Chi Đại Đế!