- Cổ Chi Đại Đế ban Nhất Thế Chú cho toàn tộc chúng ta, nhi tử của Lý Mộ Dương đương nhiên không thể may mắn thoát khỏi! Làm như vậy chắc chắn Thập Phương Đạo Cung không có gì để nói.
- Mặc kệ nói thế nào, có tiểu tử này trong tay, không sợ Lý Mộ Dương không trở lại. Hắn chạy nhanh lắm mà, không thể đuổi kịp chứ gì? Ha ha.
Trong khoảng thời gian này, tuy có kết giới Luân Hồi khóa vị trí nhưng vẫn bị dắt mũi đi, trong lòng ba vị này rất tức giận.
- Mặc kệ Thập Phương Đạo Cung có chú ý đến hắn hay không, đời này hắn đừng mơ rời khỏi Tông Phủ Thành chúng ta, càng đừng mơ ra Nhiên Hồn Luyện Ngục!
- Trừ phi Lý Mộ Dương trở về, tự mình chuộc tội với Cổ Chi Đại Đế!
. . .
Một ngày sau.
Lý Thiên Mệnh phát hiện ánh mắt ba vị thái thượng nhìn mình hơi lạ.
Từ sau khi lộ ra thể Ngũ Kiếp Luân Hồi và Đông Hoàng Kiếm, Lý Thiên Mệnh phát hiện rõ ràng sát khí trong mắt họ dường như giảm bớt nhiều.
Bọn họ đi đường cực nhanh, trong vòng một ngày không biết lướt qua bao nhiêu cương vực, Lý Thiên Mệnh mới phát hiện Viêm Hoàng đại lục bao la như thế.
Lý Thiên Mệnh lấy Đông Hoàng Kiếm ra, dùng thanh kiếm này nghiên cứu Thiên Ý.
Lý Thiên Mệnh phát hiện ba vị thái thượng nhìn lén nhiều lần, vật thần ngay trước mắt nhưng tại sao xem bọn họ dường như không dám lấy đi?
Thật ra Lý Thiên Mệnh vẫn luôn ôm một thắc mắc.
- Cấp bậc thần diệu của Đông Hoàng Kiếm và Thái Nhất Tháp rõ ràng vượt qua phạm vi khống chế của cường giả Đông Hoàng Cảnh, tại sao hàng vạn năm qua không có cường giả của vực khác đến tranh giành?
Ví dụ như ba vị trước mắt, nếu họ đến tranh cướp thì chắc chắn Quân Thánh Tiêu không giữ được.
- Trong Thần Đô, là ai thiết lập cuộc chiến Cảnh Vực, giữ hai vật thần này ở Đông Hoàng Cảnh?
Lý Thiên Mệnh hoàn toàn không biết lý do nằm ở đâu, đương nhiên, càng khiến hắn tò mò hơn là:
Lý Mộ Dương rốt cuộc là ai? Phụ thân ruột của hắn là người như thế nào?
Ấn tượng duy nhất của Lý Thiên Mệnh đối với người này là qua miêu tả của mẫu thân, tên trộm hái hoa lừa gạt thiếu nữ.
Vì tò mò nên Lý Thiên Mệnh hỏi thử:
- Ba vị thái thượng, ta chưa từng gặp phụ thân của mình, các người có thể nói cho ta biết rốt cuộc phụ thân của ta đã làm gì mà các người gọi hắn là tội nhân thiên cổ không?
Sùng Dương Thái Thượng hỏi:
- Ngươi chưa từng gặp hắn?
- Đúng vậy!
Sùng Dương Thái Thượng cười khẩy nói:
- Ngươi muốn biết sao?
Lý Thiên Mệnh thật tự nhiên nói:
- Đương nhiên rồi. Ba vị tiền bối, bây giờ ta cũng rất hoang mang, các người hãy giải thích rõ giùm, nếu phụ thân của ta đúng là một kẻ rác rưởi thì ta sẽ cùng các người chửi hắn.
Ba người cùng cười:
- Ha ha ha!
Tiếng cười rất mỉa mai, có lẽ họ xem Lý Thiên Mệnh là một tên hèn.
Họ đâu biết rằng Lý Thiên Mệnh cố ý nói như vậy vì làm cho họ tâm tình vui vẻ, sau đó nói hết những gì hắn muốn biết ra.
Sùng Dương Thái Thượng nói:
- Phụ thân của ngươi, Lý Mộ Dương hơn bốn mươi năm trước là tộc trưởng của Kỳ Lân cổ tộc chúng ta.
- Lợi hại vậy sao?
- Đúng là lợi hại, lúc hắn sinh ra cũng giống như ngươi, cánh tay trái là cánh tay Cổ Ma mà đao thương không chém được, thánh thú binh cũng không thể chém đứt. Cộng thêm xuất thân của hắn thấp kém, bị cho là kẻ xui xẻo, bị người ngoài khinh bỉ, muôn người xa lánh.
- Nhưng hắn có tài kinh người, dựa vào cố gắng của bản thân từng bước một chinh phục toàn tộc! Từ thiên tài đệ nhất Kỳ Lân cổ tộc lột xác thành cường giả đệ nhất tộc ta, cuối cùng leo lên vị trí tộc trưởng. Năm đó hắn mới bốn mươi tuổi mà đã là một trong ba cường giả đứng đầu Cổ Chi Thần quốc.
- Mọi người đều nói qua thêm mười năm nữa hắn sẽ là người đệ nhất Cổ Chi Thần quốc, vượt qua thượng cổ hoàng tộc Cổ Chi Đại Đế.
Nói đến đây, hình như Sùng Dương Thái Thượng hơi tự hào.
- Cánh tay Cổ Ma? Cánh tay này có nguồn gốc sâu xa gì sao?
Lý Thiên Mệnh đã đoán trước phụ thân này là nhân vật lợi hại, nhưng không ngờ sẽ mạnh đến mức đó.
Tốp ba Cổ Chi Thần quốc?
Sùng Dương Thái Thượng nói:
- Không, ai biết cánh tay đó là gì, đây là ta tự đặt tên.
Lý Thiên Mệnh còn tưởng đâu bọn họ biết bí mật của cánh tay này:
- Được rồi, tiếp theo thì sao?
Nói đến đây, mắt Sùng Dương Thái Thượng tóe lửa:
- Tiếp theo? Đó chính là khởi đầu kiếp nạn của cả tộc chúng ta!
- Chuyện gì xảy ra?
- Một ngày nào đó hơn bốn mươi năm trước, Lý Mộ Dương lẻn vào hoàng cung trộm đi Luân Hồi Kính, trọng bảo đệ nhất của thượng cổ hoàng tộc Cổ Chi Thần quốc, nó là căn cơ trấn quốc!
Lý Thiên Mệnh hoang mang:
- Chỉ có như thế?
- Không chỉ vậy!
Mắt Sùng Dương Thái Thượng long lên sòng sọc, nhớ lại chuyện cũ khiến lòng lão rực cháy lửa:
- Lý Mộ Dương vừa ăn cắp Luân Hồi Kính còn giết nữ nhi duy nhất của Cổ Chi Đại Đế, công chúa Thần Quốc mà đại đế yêu thương nhất! Ngày đó, cả nước chấn động, Cổ Chi Đại Đế nổi giận truy sát, Lý Mộ Dương bị thương nặng hấp hối nhưng vẫn trốn thoát, từ đó mất tích!
- Cổ Chi Đại Đế và thượng cổ hoàng tộc giận dữ trách phạt tội của Lý Mộ Dương lên toàn tộc Kỳ Lân cổ tộc ta! Bắt đầu từ ngày đó, toàn tộc chúng ta bị trúng Nhất Thế Chú, cả đời cả kiếp không thoát khỏi hành hạ được! Cho đến nay, mỗi đứa trẻ sinh ra, vừa chào đời đã bị trúng Nhất Thế Chú. Bốn mươi mấy năm, toàn tộc không có một người trốn thoát được, bao gồm chúng ta!
Mắt Sùng Dương Thái Thượng đỏ hoe, lão vừa nói vừa nhẹ nhàng vẹt tóc mái sang bên, vị trí giữa trán có một ký hiệu màu đen dữ tợn.
Ký hiệu màu đen như một con mãnh thú, từ thiên văn kỳ dị tổ thành, hơi giống Tử Huyết Hồn Ấn, nhưng đáng sợ hơn nó nhiều.
Chỉ nhìn thoáng qua đã làm Lý Thiên Mệnh cảm giác da đầu tê dại.
Hèn gì giữa trán của Vân Trăn Trăn đeo đồ trang sức, chắc cũng vì che Nhất Thế Chú.
Sùng Dương Thái Thượng tức giận hỏi:
- Ngươi có biết thứ này mang ý nghĩa thế nào không?
Hình như Sùng Dương Thái Thượng trút cơn giận với Lý Mộ Dương lên người Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh lắc đầu.
Sùng Dương Thái Thượng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thứ này gọi là nô lệ!
Lý Thiên Mệnh rùng mình, ban đầu hắn tự nhiên thù hận ba người này, nhưng bây giờ thấy căm hờn trong mắt họ làm hắn bối rối.
Lý Thiên Mệnh hiểu rõ nô lệ có ý nghĩa như thế nào.
- Có hiệu quả gì?
Lý Thiên Mệnh biết chắc chắn không đơn giản chỉ là hai chữ nô lệ.
- Bốn mươi năm trước, Kỳ Lân cổ tộc chúng ta là tộc lớn thứ hai truyền thừa lâu xa ở Cổ Chi Thần quốc, vì Nhất Thế Chú mà vẻn vẹn bốn mươi năm đã toàn tộc suy yếu, kém xa trước kia. Bắt đầu từ ngày đó, chúng ta bị buộc dọn khỏi đất tổ, xây Tông Phủ Thành mới trên Nhiên Hồn Luyện Ngục.
- Trước kia dựa vào tù nhân chiến tranh, kẻ ác để trấn áp Nhiên Hồn tộc trong Nhiên Hồn Luyện Ngục, nhưng bây giờ đổi thành Kỳ Lân cổ tộc chúng ta! Tất cả Kỳ Lân cổ tộc sau năm tuổi, mỗi năm có một nửa thời gian phải ở Nhiên Hồn Luyện Ngục, dùng lực lượng cung cấp kết giới Nhiên Hồn vận chuyển. Nếu không thì Nhất Thế Chú sẽ trỗi dậy, lấy mạng của chúng ta. Trong nửa năm chỉ có thể trả giá, không thể tu luyện, ngươi nói xem con cháu của chúng ta làm sao đuổi kịp tiến độ của thiên tài khác?
- Tất cả đều do tội nhân thiên cổ Lý Mộ Dương gây ra! Nếu hắn không ăn cắp Luân Hồi Kính, giết chết công chúa Thần Quốc thì Kỳ Lân cổ tộc chúng ta sao có thể rơi vào kết cuộc như vậy?!
Sùng Dương Thái Thượng chỉ muốn trút hết cơn giận lên người Lý Thiên Mệnh.